Mộc Trân Trân ấp a ấp úng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh:"Thần...Thần nữ, Thần nữ Dạo gần đây....có....có khổ luyện một khúc cầm, muốn nhân cơ hội này, được hoàng thượng chỉ bảo".
Ha ha.
Cảnh này người ta gọi là ăn miếng trả miếng.
Tô Điêu nàng cũng không phải là mền rách cho người tùy ý chà đạp được! Chiếc đàn tinh xảo cứ thế được mang đến trước mặt Mộc Trân Trân:Hay lắm Mộc Nghi Hoa, lại dám dùng cách của ta để đối phó ta, ta không thể cứ bị động như vậy được!.
"Tang..
tính...tình..."
" Há há há! Vậy mà lại đánh Hồng nhan tặc!" Các tông thất đệ tử cười rộ lên, không chút nể mặt nào cả.
"ha ha, cái này đem đi hiến lễ...Cô ta lại chơi một khúc cầm về tình ái, còn ra thể thống gì nữa, Ha ha!"-"Có lẽ là đột nhiên không nhớ ra cái gì, nên mới thành trò cười!".
Các tỳ nữ cũng che miệng cười khúc khích.
Hoàng thượng mặt tối sầm:"Hoang đường!!!", tự tôn hoàng gia bị vị quận chúa này ném xuống đất rồi, dù sao nàng ta cũng là quận chúa do Thái hậu phong, cũng không thể không nể mặt được, nên cũng không trách phạt gì, chỉ bảo một câu lui xuống! Trước khi đi, Mộc Trân Trân không chút tiết chế trừng Nghi Hoa một cái.
Nàng thì thảnh thơi uống trà, mặc kệ nàng ta.
Buổi yến tiệc tiếp tục diễn ra......
Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi cũng là lúc yến tiệc kết thúc, Tô Diêu che ô ra về, gặp Mộc Khanh Thần đang hướng về phía mình mà đi.
Nàng cất tiếng trước, gọi một cái:" Đệ đê tuyết quá lớn, mau qua đây ta che ô cho!".
Hắn vừa đi tới, nàng choàng tay ôm lấy cổ Khanh Thần,
"Ngươi...!Ngươi lại muốn bày trò gì nữa?"
"Đệ đệ à, ngươi nói cái gì vậy hả, ta chẳng quá là thấy sắc mặt ngươi kém! Quan tâm ngươi mà thôi, sao lại không biết lòng người thế? Phụ cả tấm chân tình của tỷ tỷ rồi này!"
"Không cần ngươi quan tâm."
"Chậc, ngươi nếu như không cần ta quan tâm, sao phải chạy từ tận bên đó sang đây?" Hửm?"
"Ta!!!"
Mộc Khanh Thần miệng nói một đằng nhưng người lại làm một nẻo.
Rõ ràng đường về viện của nam tử và nữ tử là khác nhau, sao lại trùng hợp mà gặp nhau được chứ.
Bị nàng đâm trúng tim đen, Khanh Thần cứng miệng, không nói nên lời chỉ dám mắng thầm trong bụng:nữ nhân này, là thứ hồ ly đội lốt thỏ, tu luyện ngàn năm thành tinh rồi, gian trá vào trong cốt tủy! Tuyệt đối không thể nhẹ dạ!"
"Ta vì cảnh cáo ngươi, làm cái gì thì làm đừng có liên lụy đến ta!"
"Ồ! Vậy đệ đệ là tới quan tâm ta à, đúng là khiến người ta cảm động a!"."Được rồi, không chọc ngươi nữa, thời gian gấp gáp, nói gì thì nói luôn đi chứ?"
"Ha..., chỉ là nhắc nhở ngươi...hôm nay ngươi đắc tội Mộc Trân Trân, thì sợ về sau sẽ báo thù ngươi đấy.
Còn nữa, Thái hậu sao lại ban cho ngươi viện tử, với bao nhiêu là đồ?"
"Cũng có lẽ là vì thấy ta đẹp, rộng lượng, thông minh, đáng yêu?".
Nói ra những lời này lại chẳng ngượng miệng chút nào, thì chỉ có Tô Diêu nàng thôi!
"Ha ha, được rồi, đùa ngươi thôi...Chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao?"."Tự nhiên là vì muốn đem ta thành cái bia ngắm, cho người khác nhắm thù hận vào."
"Ngươi biết là tốt, vậy ta đi đây."
"Hử, đi cái gì, chúng ta hiếm khi thấy được hoàng cung yên tĩnh tới mức này, ngươi lẽ nào không muốn thưởng thức chút cảnh tuyết rơi nơi đây sao? Nhìn đẹp thật đó!."
Hoàng cung sơn son thiếp vàng.
Mái hiên vàng cong vút, tầng tầng lớp lớp cách nhau tạo thành một dãy dài.
Chỗ của hai tỷ đệ đang dừng chân là nơi cao nhất, vô cùng thích hợp để ngắm cảnh.
Đứng ở nơi cao nhìn xuống hoàng cung trông thật rộng lớn, tịch mịch, cùng cái giá lạnh của mùa đông tuyết phủ làm hoàng cung nơi xa Hoa, tráng lệ nhất, lại dấy lên một cổ cảm xúc khó tả, chạnh lòng vì là chốn người lừa ta gạt, sống bằng cách giết hại lẫn nhau, giẫm đạp lên nhau.Tuyết trắng rơi xuống phủ đầy mọi ngõ ngách, đường đi,...!Như che đi những điều không sạch sẽ, nhìn vào chỉ thấy một mảng trắng tinh làm xiêu lòng người.
Khoảnh khắc hiện giờ là thanh bình nhất đối với Tô Diêu, nàng cho rằng trong nơi thâm cung, có cảnh tượng tinh khiết như này, về sau khó thấy được! Muốn nhìn nhiều thêm chút.
"Khanh Thần, hôm nay đứng lâu trong tuyết, ngươi tuổi nhỏ lại sức khỏe yếu, quay về bệnh nặng một trận đi thôi."
"Ngươi..
ngươi là kêu ta giả bệnh để tránh bị người khác nhằm vào?"
Nghe thấy vậy, nàng liền xoay chiếc ô đang cầm trên tay, tuyết trên ô văng ra, trúng ngay vào mặt Khanh Thần, tháng một câu:"Tuổi còn nhỏ mà sao tâm tư nặng thế?"."Đúng rồi, ngươi thấy Sở tướng gia thế nào?"
"Đó không phải là người chúng ta có thể tùy ý trêu chọc, ngươi chớ có làm loạn!" Khanh Thần phát hoảng khi nghe tỷ tỷ của mình nói thế, sợ là đang định bày mưu tính kế gì với Sở tướng rồi đi, nên hét lớn nhắc nhở nàng một câu.
"Cơ mà, ở Vinh Thành, ta sớm có lòng ngưỡng mộ Sở tướng gia rồi...".
Thốt ra lời này, nhìn vào mắt nàng mà xem có thể thấy từ ngưỡng mộ nàng nói, như có thâm ý khác.
"Hôm nay được gặp, lại động lòng vì phong thái của tướng gia.
Nếu như có thể ôm được cái đùi lớn của Sở tướng gia, thì đúng là tỏi thượng tích đức."
Khanh Thần nghe xong muốn thổ huyết, kinh hoảng nhìn nử tử mặt dày đang bày tỏ nỗi lòng, tâm tư thiếu nữ, đơn..
thuần..
e...thẹn...!kia:"Ngươi...!ngươi là nữ hài tử, sao có thể nói loạn như vậy!"
"Đệ đệ ngốc à, là ngươi ít hiểu biết, trong triều nhiều quan viên đều nhờ vào quan hệ của mọi người mà thăng tiến.
Ta chẳng qua là nghĩ thử xem, ôm đùi của Sở tướng gia thì có gì là không thể?"
"Khục khục" tiếng ho khan phát ra từ bên dưới bức tường thành chỗ hai người đi qua.
Cuộc trò chuyện vô tình để cho người khác nghe thấy, mà người khác ở đây không phải ai ngoài Sở Phi Diễn.
"Danh Thần....Đây là nha đầu hương dã mà ngươi điều tra đó hả?"
"Cái này...!thuộc hạ cũng....Xin chủ tử thứ tội, thuộc hạ sẽ quay về điều tra thật kĩ, để tìm ra thân phận thật của Mộc tiểu thư ."
"Khuyên ấu tử giả bệnh tránh gây chuyện, lại muốn nhờ cậy quyên thế...Cô nương này, tâm tư là không ít, ngươi để ý cho cẩn thận."
"Vâng..."
Một thái giám đi đến bên Mộc Nghi Hoa và Mộc Khanh Thần:" Mộc tiểu thư, Mộc công tử!"
"Hửm?".