Mục Dã lôi kéo anh ngồi xuống giường, sau đó lại đem anh ôm vào trong ngực, hôn thật chặt. Cậu cạy ra đôi môi Tùng Trạch, đầu lưỡi hừng hực ở trong miệng đối phương tàn phá một trận, không ngừng cướp lấy mật ngọt.
Tùng Trạch thuận theo – hé miệng, tùy ý cậu xâm chiếm, đầu lưỡi đang truy đuổi kia rất có tính xâm lược mà quấn lấy đầu lưỡi của anh, cả hai chiếc lưỡi như đang thể hiện rằng chúng nó rất gắn bó quấn quýt, ghi lòng tạc dạ.
Mãi đến tận một tia chất lỏng trong suốt từ bên trong miệng hai người chảy ra, dọc theo gò má Tùng Trạch chậm rãi mà rơi xuống, Mục Dã mới buông anh ra.
Thừa dịp Tùng Trạch thở dốc, Mục Dã lại duỗi ra đầu lưỡi, liếm đi sợi chỉ bạc đang chảy ra trên má anh, sau đó ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: “Như vậy được gọi là yêu thích.”
Nói xong, cậu đưa tay mở áo sơmi Tùng Trạch ra, cậu ở trên chiếc cổ trắng nõn của anh dùng sức hút mấy cái, lưu lại mấy dấu hôn mới. Cậu hôn một cách tôn trọng thành kính, hôn qua hầu kết Tùng Trạch, xương quai xanh, lồng ngực, sau đó cắn một cái ở trên nhũ hạt nho nhỏ.
Tùng Trạch khẽ hừ một tiếng, dục hỏa trong cơ thể ngay lập tức bị châm lửa.
Mục Dã chuyên chú chăm sóc cái viên nhũ hạt nho nhỏ kia, vừa hấp vừa liếm rồi lại cắn, tay cũng không nhàn rỗi, mò qua viên nhũ hạt còn lại, dùng móng tay nhẹ khảy.
Giống như bị điện giật truyền khắp cơ thể khiến Tùng Trạch hết sức ngứa ngáy, cuối cùng tất cả khoái cảm tụ xuống hết phần cột sống. Anh không xong rồi, hậu huyệt một hồi lại một hồi co rút liên tục, còn chảy ra thật nhiều nước, bị Mục Dã làm như vậy, khiến anh rất muốn cứ như vậy mà bị người khác cắm đi vào.
Tùng Trạch mới vừa có loại kích động này, thì liền muốn cưỡi quần Mục Dã, muốn đem nhục bỗng của cậu móc ra, nhét vào bên trong tiểu dâm huyệt phía sau mình, nhét vào cái nơi chuyên tiếp nhận côn th*t, vì nam nhân mà sinh ra kia.
Mục Dã nắm chặt tay anh, ngăn lại động tác của anh. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Tùng Trạch bởi vì dục vọng mà mặt ửng hồng, từng chữ từng chữ – nói: “Như vậy cũng gọi là yêu thích.”
Nói xong, Mục Dã cúi người, cởi quần Tùng Trạch. thời điểm quần lót rơi xuống, có một chỗ đã ướt.
Tùng Trạch cắn môi, dung ánh mắt khát cầu nhìn Mục Dã.
Mục Dã vừa nhìn ánh mắt của anh liền biết anh muốn bị cắm vào, loại ánh mắt này đối với Mục Dã mà nói là có lực sát thương vô cùng lớn, suýt chút nữa nhẹ dạ cả tin đem côn th*t đi thỏa mãn hậu huyệt khát khao của anh.
Mục Dã hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại. Cậu nhảy xuống giường, tách ra chân Tùng Trạch, quỳ xuống.
Tùng Trạch làm nam ưu bên trong phải chịu đựng rất nhiều, công ty bắt buộc anh phải cạo sạch sẽ âm mao trước người, phía trước trơn bóng, hết thảy phong cảnh cũng có thể làm cho người vừa xem hiểu ngay.
Mục Dã nắm chặt gậy th*t Tùng Trạch, trìu mến – hôn mấy lần, sau đó mở miệng ngậm tiến vào. So với cậu, gậy th*t của Tùng Trạch chỉ có thể coi là thanh tú, bởi vì rất ít tiếp xúc với những người khác giới, nên nó có vẻ trắng mịn sạch sẽ.
Mục Dã dùng khoang miệng ấm áp bao vây lấy hạ thân của anh, chậm rãi phun ra nuốt vào, một tay nắm chặt nửa phần sau, không được ngậm vào trong miệng trượt động, một cái tay khác thì lại nâng đỡ trứng nang, lại nắm lại xoa đùa liên tục.
Tùng Trạch chỉ cảm thấy toàn bộ máu của cơ thể đều vọt tới dưới cây dương v*t này, anh bất an nắm chặt ga trải giường dưới thân, khó chịu – gọi: “Mục Dã, đừng đùa phía trước nữa, tôi sẽ rất muốn bắn…”
Mục Dã phun gậy th*t ra, ngẩng đầu lên nhìn Tùng Trạch nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch: “Tiền bối nhịn không được thì đừng nhịn, muốn bắn thì cứ bắn đi.”
Nói xong, cậu dùng lưỡi đâm đâm mã mắt đang mở ra đóng lại của Tùng Trạch, sau đó hoạt động khoang miệng một chút, bỗng nhiên đem gậy th*t Tùng Trạch nuốt vào một đoạn dài. Quy đầu mẫn cảm chống đỡ ở nơi sâu nhất trong cổ họng của cậu, Tùng Trạch không khỏi hít vào một hơi.
Mục Dã nghe được phản ứng của anh, chậm rãi đem gậy th*t phun ra ngoài, liếm liếm, sau đó thử đem cả cây nuốt vào. Thời điểm làm chuyện này, ánh mắt của cậu luôn đặt trên người Tùng Trạch, liên tục nhìn chằm chằm vào anh.
Cứ như vậy mà khẩu giao mười mấy lần, Tùng Trạch bị ánh mắt của cậu kích thích thân thể run lên, chưa kịp nhịn xuống, mã mắt đau xót, một luồng chất lỏng trong suốt bắn đi ra ngoài.
“Khụ khục…” Mục Dã bị sặc đến quay đầu ho khan, không thể không phun đồ vật trong miệng ra.
Tùng Trạch kinh ngạc đến ngây người, có chút không biết làm sao mà nhìn cậu: “A, tôi nhịn không được…”
Mục Dã vung vung tay, quay đầu lại nhìn anh nói: “Không sao, tiền bối.” Khóe miệng cậu còn mang theo một tia chất lỏng bạch trọc, phần còn lại đều bị nuốt vào.
Tùng Trạch đau lòng, cúi người xuống dùng ngón cái giúp cậu lau sạch sẽ tàn dư trên mặt.
Mục Dã thuận thế lôi kéo tay anh, một lần nữa ngồi lên trên giường, sau đó nâng mặt Tùng Trạch lên, còn dùng chiếc miệng mang theo mùi vị tinh dịch kia mà hôn anh.
Cậu một bên hôn môi Tùng Trạch, một bên dành thời gian ở bên tai Tùng Trạch nhắc nhở: “Tiền bối, vừa nãy như vậy cũng gọi là yêu thích.”
“Tôi biết rồi.” Tùng Trạch dở khóc dở cười, “Tôi biết cậu là thật sự yêu thích tôi.”
Mặc kệ là đồng tính hay là khác phái trong lúc quan hệ tình dục, khẩu giao đều là một phương diện trả giá. Nếu như không phải rất yêu thích đối phương, người bình thường sẽ không quá nguyện ý làm loại chuyện như vậy.
Công ty tuy rằng không có để Tùng Trạch quay phim có đề tài quá mức thô bạo, nhưng khẩu giao là chuyện không thể tránh được. Nhìn một nam nhân đẹp đẽ quỳ trên mặt đất, dùng miệng vì một người đàn ông khác mà phục vụ, mãi đến tận khi đối phương cao trào, cuối cùng thường thường sẽ bị bắn đến tinh dịch đầy mặt, cái cảnh dâm mĩ này cũng là một loại ham muốn chinh phục của nam nhân mà các khán giả thích xem.
Tùng Trạch có khuôn mặt đẹp đẽ, nam nhân khác cũng đồng ý vì anh làm, nhưng nói tóm lại, vẫn là anh vì người khác làm nhiều hơn.
Bây giờ nhìn Mục Dã cam tâm tình nguyện chỉ để nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của anh, Tùng Trạch tin tưởng, người này nhất định rất yêu thích mình