(Lời tác giả: Chương này có cảnh của công x các thể loại người qua đường giáp, các bạn đọc kỹ trước khi dính mìn. – cũng là lời của editor: truyện này có khá nhiều cảnh H của công và thê thiếp, nam nữ đều có, tất nhiên đều là trước khi 2 người đến với nhau, nhưng vẫn muốn làm rõ để các bạn đỡ sốc)
Tiêu Trọng Nhụ và phu nhân nói chuyện với nhau trong chốc lát thì Lưu thị thấy lão gia có vẻ mệt mỏi bèn biết điều để hai nha đầu xinh đẹp bên cạnh mình lại để hầu hạ chăm sóc Tiêu Trọng Nhụ. Lưu thị từ năm ba mươi tuổi đến nay đã không còn kinh nguyệt, từ đó về sau cũng chưa bao giờ qua đêm với Tiêu Trọng Nhụ nữa. Lưu phu nhân tự giác đi phòng cách vách nhưng cũng chưa ngủ liền mà chạy tới đứng sau cửa, dán lỗ tai vào nghe động tĩnh của phòng bên cạnh. Bà đợi một lát thì phòng bên bắt đầu có tiếng động, Lưu thị không khỏi nín thở lắng tai nghe.
Tiêu Trọng Nhụ rất hiếm khi ngủ một mình vào ban đêm, tinh lực của hắn cực kì dồi dào, Lưu thị cứ đinh ninh tối nay hắn mới đi từ chỗ hoàng hậu về sẽ không còn bao nhiêu sức lực. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thân thể hoàng hậu quý giá là thế nên Tiêu Trọng Nhụ cũng không thật sự tận hứng.
Hai nha đầu kia cũng không phải hầu hạ lão gia lần đầu, đều đã được huấn luyện qua nên cứ thế cởi hết quần áo bò lên giường phu nhân. Tiêu Trọng Nhụ không tắt đèn, hắn lật chăn lên, trước hết làm với một nha đầu, hai hiệp rồi nhưng phía dưới vẫn còn cương liền gọi nha đầu khác lên. Hai nha hoàn thay phiên nhau hầu hạ hắn, tiếng thân thể di chuyển đâm cho ván giường kêu cọt kẹt không ngớt, tiếng khóc mang theo rên rỉ sung sướng làm cho Lưu thị vốn đứng nghe lén nãy giờ trên bản mặt vàng vọt cũng có chút hứng tình.
Tiếng động trong phòng mãi đến khi quá nửa đêm hừng sáng mới ngừng lại.
Đêm nay lúc Tiêu Trọng Nhụ đang ngủ, hắn nằm mơ.
Hắn bình thường ít khi nằm mơ, giấc mơ này chẳng những rất giống với những giấc mơ hắn đã thấy trước đây mà lại càng rõ nét hơn cả. Trong mơ là Tiêu Trọng Nhụ năm tám tuổi, khi cậu đi ngang qua cây cầu đá thì gặp được một lão bán tiên làm nghề bói toán, lão bán tiên có chùm râu dê nói với Tiêu Trọng Nhụ bốn chữ: "Quý cực nhục cực". Tiêu Trọng Nhụ hỏi lão câu đó nghĩa là gì, lão đáp: "Lúc cao quý nhất thì tôn quý vô cùng, lúc nhục nhã nhất thì ngay cả heo chó cũng không bằng."
Tiêu gia năm đó tuy địa vị không thể nào sánh với bốn gia tộc chân chính thế hương là Phó, Trần, Tạ, Lưu nhưng tại Ung Kinh vẫn coi như danh giá. Tiêu Trọng Nhụ trong lòng khấp khởi – ta đây sau này ắt cực kì tôn quý, chỉ là không biết sẽ quý đến mức nào.
Tiêu gia có rất đông con trai lẫn con gái, Tiêu Trọng Nhụ đứng hàng thứ sáu, ở trên là vài vị huynh trưởng tiết tử, dưới có mấy người đệ muội, mà Tiêu Trọng Nhụ có mẹ là một gia kĩ (kĩ nữ nuôi trong nhà) thân phận thấp hèn cùng cực, nên trong gia tộc cậu luôn chịu khinh miệt, đối với việc bị đối xử như thế cậu vẫn luôn oán hận trong lòng.
Cậu bé đắc ý chưa được bao lâu thì nghe lão bán tiên phán: "Công tử đây có mệnh làm quan to, tiền tài vô số kể nhưng tướng mạo lại khắc bạc, là tướng đại gian đại ác khắc chết cha mẹ vợ con. Trên lông mày công tử có một nối ruồi đỏ, sợ là kiếp nạn cả đời dính liền với một chữ tình."
Lúc Tiêu Trọng Nhụ choàng tỉnh thì trời đã hửng sáng, trên giường chỉ còn lại một mình hắn. Thấy lão gia đã dậy, hạ nhân liền dâng nước ấm lên hầu hạ. Khi rửa mặt, Tiêu Trọng Nhụ bất giác nhìn nhìn gương mặt mình phản chiếu trên mặt nước. Tướng mạo của hắn cũng không tính là tốt, nam sinh nữ tướng (đàn ông mang các đường nét khuôn mặt của đàn bà), nhưng hàng lông mày chính khí không ẻo lả, trên mặt có bao nhiêu nốt ruồi đều đếm được. Đây cũng không phải là lần đầu Tiêu Trọng Nhụ nằm mơ thấy quái mộng, Tiêu thái phó là người đã nhìn qua ai thì sẽ không bao giờ quên mặt người đó, ấy thế mà không tài nào nhớ nổi bộ dạng của lão bán tiên kia.
Tiêu Trọng Nhụ dùng bữa sáng xong thì đi ra cửa. Cùng lúc đó, sau khi được lão gia cho phép, Lưu phu nhân liền gọi người đến đánh tiếng với chị dâu bà mau chọn ngày lành tháng tốt dẫn người đến Tiêu phủ cho đại thiếu gia xem mặt. Việc này truyền đến tai phòng nhì Hứa thị, bà tức giận mắng. "Mụ ta đúng là lo chuyện bao đồng, dâng gái lên cho lão gia chưa đủ, giờ còn muốn dạy hư đại ca nhi." Vú nuôi nhà mẹ đẻ của Hứa thị thấy vậy liền can ngăn. "Nhị phu nhân, lời này không nên để lọt vào tai lão gia."
Nội trạch người người đều biết nhị phu nhân của Tiêu Trọng Nhụ là người đàn bà hay ghen tuông, bà không rộng lượng được như đại phu nhân, để giữ chân lão gia mà không tiếc tiến cử bọn nha đầu trẻ đẹp lên. Người hầu trong phạm vi phòng nhì này không ai dám liếc mắt đưa tình với lão gia, nếu không sẽ bị nhị phu nhân lột sống một tầng da. Bà vú khuyên bà vài lần, Hứa thị thế nhưng vẫn không nuốt trôi được cục tức: "Ta thà rằng hắn không đến chỗ này cũng không chấp chứa được hắn làm chuyện đó với bất cứ ai trên giường của ta."
Tiêu Trọng Nhụ làm sao mà không biết nhị phu nhân tính tình đố kị, nói đến cũng thật lạ, nội trạch Tiêu phủ này ai cũng nghĩ người khác sống tốt hơn mình, tỉ như Lưu thị hâm mộ phòng nhì, thấy lão gia yêu bà ta hơn mình mà không biết rằng đã nửa tháng nay Tiêu Trọng Nhụ chưa hề đặt chân vào sân của nhị phu nhân. Hứa thị cử người đi hỏi thăm thì hóa ra là lão gia tới chỗ của con hồ ly tinh mới vào cửa cách đây không lâu. Mà tiểu thiếp mới vào kia lại âm thầm ghen ghét với những tiểu tình nhân lão gia bao nuôi bên ngoài. Đàn ông tam thê tứ thiếp chẳng có gì lạ, mà đám thê thiếp này của Tiêu Trọng Nhụ ai cũng đều một lòng si mê cuồng dại hắn.
Bà vú rót trà đưa cho Nhị di thái uống hạ hỏa. "Nhị phu nhân à, theo lão nô thấy thì khào tử không phải là xấu. Đầu năm nay thiên hạ rối loạn, người chết nhiều lắm, vài thập niên chưa thấy qua khào tử nào. Lão nô nghe người ta nói tiết tử và khào tử là trời sinh một đôi, đại ca nhi nếu thật sự thích, trong tương lai đôi tình nhân hòa hợp êm ấm thì cũng là chuyện tốt đối với đại ca nhi."
Hứa thị nghe vậy liền cười lạnh một tiếng. "Thời đại nào rồi mụ còn mê tín như vậy? Lão gia là tiết tử cũng không thấy ông thích khào tử đâu."
Nói là nói như vậy, nhưng Hứa thị theo Tiêu Trọng Nhụ đã nhiều năm, bà thông minh hơn Lưu thị nhiều nên đối với tâm tư của lão gia bà vẫn lờ mờ đoán được. Nhưng là bà không dám nghĩ sâu xa, vẫn luôn luôn không dám.
Bà vú "ai nha" một tiếng, lại khuyên tiếp: "Thế thì đã làm sao, nhị phu nhân suy cho cùng là mẹ ruột của đại ca nhi, sao có thể cùng mấy người đó chấp nhặt. Lão gia ít tử tự, bao nhiêu mong đợi đều dồn hết vào đại ca nhi, nếu muốn sinh tiếp tiết tử cũng chỉ có thể hướng về phu nhân và đại ca nhi."
Hứa thị nghe thế cũng hơi nguôi ngoai, nhưng vẫn tức giận nói. "Đại ca nhi chính là tính mạng của ta, nếu mụ tú bà kia dám tìm thứ không sạch sẽ về cho đại ca nhi, ta liều mạng cũng phải đuổi nó đi."
Hôm nay Tiêu Trọng Nhu đi ăn đám cưới một vị môn sinh của hắn. Học sinh của Tiêu thái phó không ít, trong đó có người còn lớn tuổi hơn cả hắn, đổi lại những học sinh nhỏ tuổi hơn hắn lại chỉ có vài người. Vây cánh của Tiêu gia gần như trải rộng toàn bộ triều đình. Tiêu thái phó hôm nay đến đây là để vuốt mặt mũi cho một vị họ Phùng chức vụ Lễ bộ thị lang, ngày hôm nay là lễ thành hôn của con trai lão. Họ Phùng này là một trong những cấp dưới đắc lực nhất của Tiêu Trọng Nhụ, không phải vì lão làm việc lợi hại mà là vì tâm địa lão gian xảo, biết luồng cúi, giỏi nịnh nọt. Con trai Phùng thị lang tên là Phùng Đường, mười sáu tuổi, bộ dạng không hề giống cha, tên y như người, cũng không phải thứ biết an phận. Một năm trước sau khi được lão cha ngầm đồng ý thì gã liền trèo lên giường của Tiêu thái phó.
Hôm nay Phùng Đường cưới vợ nên Tiêu Trọng Nhụ đến để uống rượu mừng của gã. Hai vợ chồng mới cưới bái lễ đường xong thì Phùng Đường liền cười hì hì dẫn theo vợ đến kính rượu Tiêu Trọng Nhụ: "Con xin kính rượu cha nuôi."
Tiêu Trọng Nhụ nghe vậy bèn cười: "Ta cũng không dám nhận con trai như cậu." Phùng Đường là một tên thiếu gia hoàn khố chỉ giỏi rượu chè gái gú cờ bạc, nói thật thì Tiêu Trọng Nhụ chán ghét cha con Phùng gia vô cùng, tuy nhiên Phùng Đường còn tinh ranh hơn cả cha của gã, thỉnh thoảng sẽ vô ý làm ra những hành động khiến Tiêu Trọng Nhụ ngứa ngáy trong lòng.
Vợ mới cưới của Phùng Đường xuất thân không ra gì, thiết nghĩ không nhà nào đàng hoàng lại tình nguyện gả con gái cho một tên vô lại như gã. Tiêu Trọng Nhụ liếc nhìn tân nương tử, thấy cô cũng xinh đẹp không thua gì Phùng Đường, một đôi vợ chồng nhỏ đứng chung một chỗ trông cũng coi như đẹp mắt.
Tiêu Trọng Nhụ ăn cưới tại Phùng gia đến tối, Phùng thị lang khăng khăng giữ khách thế là Tiêu thái phó cũng thuận theo lưu lại qua đêm. Buổi tối, Phùng Đường không đi hỉ phòng mà chạy qua chỗ của Tiêu Trọng Nhụ. Gã cợt nhã quỳ trước mặt Tiêu Trọng Nhụ thổi tiêu cho hắn, trên người gã còn mặc nguyên bộ quần áo tân lang lúc ban ngày. Tiêu Trọng Nhụ bị gã trêu chọc đến ngứa ngáy, hấp tấp không kịp vứt người lên giường, bèn cứ thế hành sự trên bàn. Phùng Đường nhớ kỹ mấy lời lúc chiều, bị hắn thao vẫn luôn mồm hô "Cha nuôi", "Cha nuôi", khiến Tiêu Trọng Nhụ cương cứng hết cả lên chỉ muốn thao gã đến chết dưới thân mình.
Hai người chơi tận hứng xong xuôi thì Tiêu Trọng Nhụ liền đuổi gã về lại hỉ phòng. Phùng Đường tủm tỉm cười, nói: "Kiều Kiều cũng thích cha nuôi, ngày mai con gọi nàng cùng đến hiếu thuận cha nuôi." Hôm sau, tên vô lại Phùng Đường thế mà thật sự mang vợ mình đến. Cô ả Kiều Kiều kia cũng là tiểu dâm phụ, quả thật trời sinh một đôi với Phùng Đường, đôi vợ chồng trẻ cũng nhau lên giường Tiêu Trọng Nhụ hầu hạ hắn vui sướng ngất trời, hắn ngụ tại nhà Phùng thị lang đến ba đêm mới chịu về nhà.
Tiêu Trọng Nhụ dùng bữa sáng ở Phùng gia xong thì được người nâng kiệu trở về Tiêu phủ.
Từ ngõ nhỏ nhà Phùng gia về lại phủ đệ thái phó phải đi ngang qua một con đường cái thành phía nam. Lúc đi ngang qua một xóm nhỏ, Tiêu Trọng Nhụ ngồi trong kiệu thì nghe có đứa trẻ con thuận miệng xướng vè về Tiêu đảng đang bị giới văn nhân nghệ sĩ kinh thành căm hận, Tiêu Trọng Nhụ theo miệng nó bị xuyên tạc thành mặt mũi hung tợn ác ôn, có khi đứa trẻ kia cũng không hiểu chính nó đang hát cái gì. Tiêu Trọng Nhụ vốn cũng không thèm để ý đến danh tiếng của mình nhưng một khắc hắn nghe đến câu "Tiêu mẫu kĩ dã" (*) thì đáy mắt lạnh xuống, hắn gọi Tiêu Quý đến.
(*) Giải thích chỗ này một chút, chữ Xiào (肖| giống như, tương tự) và Xiāo (蕭| Họ của Tiêu Trọng Nhụ) đọc giống nhau, vậy câu này đang ám chỉ Tiêu Trọng Nhụ cũng làm kĩ giống mẹ. (Đây là mình tự tra lấy, nếu mình hiểu sai các bạn nhắc mình nhé) Tiêu Quý là nô bộc của Tiêu gia, gã nghe theo sai phó của Tiêu Trọng Nhụ bèn đi về hướng ngược lại với cỗ kiệu. Không bao lâu sau, có tin rất nhiều văn nhân bị bắt, mấy nhà tửu lâu đều bị niêm phong, đám người này cũng không biết mắc tội gì cứ thế bị tù mọt gông. Chỉ biết theo người đời sau thống kê, trong vài năm Tiêu gia quyền khuynh triều dã đã có đến mấy ngàn người bị hàm oan mà chết trong ngục.
Sau khi trở lại phủ đệ, sắc mặt của Tiêu Trọng Nhụ vẫn khó đăm đăm. Tì nữ bưng trà lên, Tiêu Trọng Nhụ hất đổ ly trà, không ai dám hó hé nửa tiếng.
Tiêu Trọng Nhụ bực mình ngồi một lát, bỗng nhiên ngửi được trong không khí một mùi hương ngọt ngào. Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ hôm nay có ai đổi huân hương? Nói thế nhưng mùi hương kia một lát liền nhạt dần đi, tựa như mùi thơm lúc nãy là nương theo gió từ phương nào thổi tới.
Tiêu Trọng Nhụ đương đứng dậy bỏ đi thì quản gia chạy tới bẩm: "Thưa lão gia, đại thiếu gia vừa trở về từ Quốc Tử Giám, đang ngồi trong sân của đại phu nhân ạ."
Tiêu Thịnh làm giám sinh đã vài tháng nay, cách mấy ngày mới về nhà một lần. Tiêu Trọng Nhụ nghĩ bụng đã lâu chưa thấy con trai bèn chắp tay sau lưng đi về phía sân Lưu thị, chỉ mới đứng trên hành lang còn chưa đặt chân vào đã nghe một tràng cười sang sảng.