Phiên ngoại 1:
Thành Hoài An có mười mấy con hẻm, tổng cộng hơn trăm hộ dân. Sau khi một hộ di cư đến Đan Thành, bỏ nhà lại thì không bao lâu sau có một gia đình khác dọn vào ở. Chủ hộ họ Phó, là một người nam nhìn rất nhã nhặn tự nhận là Phó lang trung, ngoài cậu ra còn có một nam nhân khác và một đứa bé. Chồng của cậu là một người đàn ông to lớn chắc nịch, nhưng không những bị bỏng hỏng gần hết khuôn mặt mà giọng nói cũng bị hủy hoàn toàn, trông rất đáng sợ, có điều cũng là người thật thà chất phác. Không ai biết hắn tên gì, chỉ thấy người xung quanh gọi hắn là Lục Lang. Hai người bọn họ có một đứa con trai tiết tử, còn nói tương lai nó sẽ rất xán lạn, nhưng vẻ ngoài không ưa mắt lắm, bù lại nó rất ngoan ngoãn, cũng giúp cha nó đỡ nhọc lòng.
So với mấy năm trước thì thời buổi hiện nay vẫn khá bình ổn, nhưng thiên hạ này có hưng thịnh trăm họ cũng khổ, mà suy vong trăm họ vẫn khổ. Tiền triều sụp đổ để lại nhiều lỗ hổng phải tái thiết lập, còn dân đen đến kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng gì. Mà vào thời thế loạn lạc này, người ta chỉ cười kẻ nghèo chứ không cười kỹ nữ, cho nên hầu hết thư sinh đều chết đói, còn kẻ mua bán tiếng cười lại no cơm ấm bụng, cho nên trong hẻm này trừ đám mua bán hàng rong thì cũng là quả phụ làm kỹ. Không ai sống tốt hơn ai, và không ai xem thường ai.
Nhà họ Phó này chuyên múa xiếc mải vỏ, nghe nó từng kinh qua nhiều nghề nhưng không mấy khá khẩm, Phó lang trung tuy biết chút về y nhưng sức khỏe cậu lại khá kém, một năm đau ốm hai ba bận, nên chồng cậu phải đi cà kheo, lượn dây thừng, Nguyên ca nhi sinh ra đã tính lanh lẹ, nó đi theo cha lớn trợ giúp, miễn bị kẻ gian lừa phỉnh, cứ vậy cả nhà toàn bộ đều dựa vào đó sống qua ngày.
Phó Trường Sinh ra ngoài khám bệnh về thấy hai cha con vẫn chưa về, cậu nhìn trời còn sớm nên xách thùng ra đầu hẻm múc nước giếng về. Lúc ra thấy hai ba người phụ nữ đang giặt đồ, bọn họ thấy Phó lang trung cũng thân thiết chào cậu. Trong xóm này, Phó Trường Sinh rất được kính nể, cậu không hề kén bệnh nhân, cả kỹ nữ cậu cũng khám, lại còn lấy phí khám rất rẻ, chỉ bảo ai cũng khổ nên phải giúp đỡ lẫn nhau. Phó Trường Sinh đang lấy nước thì thằng bé Tào gia chạy lại hô: "Đại phu, Bính tử nhà chú hai con sắp không xong rồi, người mau qua xem nó đi!"
Phó Trường Sinh nghe vậy liền chạy nhanh về nhà lấy hòm thuốc, đi theo cậu bé đến nhà chú hai nó. Ngôi nhà đó chỉ có bốn bức tường, lúc cậu bước vào thấy một bà đồng đang viết bùa (*), còn nằm trên giường là một đứa bé gầy trơ xương, mặt xám đen. Bà đồng làm phép xong nhưng đứa bé vẫn không tỉnh lại, mẹ đứa nhỏ ôm nó khóc không ngừng. Bà đồng kia lau mồ hôi, chột dạ nói: "Thứ tà ma này rất khó trị..." Cha đứa bé tức đến nhảy dựng, đuổi bà ta ra ngoài. "Cút!"
(*) Nguyên văn: 起乩 (mình tra thì thầy/bà đồng lấy bút gỗ viết lên mâm, làm phép vv...hiểu sương sương dậy hoy hen)
Phó Trường Sinh ngồi bên giường, lấy ra ngân châm đâm vào các đại huyệt của đứa bé, thời gian chưa đến nửa chén trà, nó liền tỉnh. Mẹ nó bưng một chén cháo lên cho nó húp, bấy giờ mặt nó mới có chút huyết sắc. Người xung quanh hỏi đây là bệnh gì, Phó Trường Sinh nói: "Đứa nhỏ không có bệnh gì, chỉ là đói quá ngất xỉu." Mọi người im lặng, mẹ nó chỉ khẽ khóc.
Tào nhị thúc lục tìm trong nhà không có gì, đành cầm hai bánh màn thầu đưa cho Phó Trường Sinh, cậu nhận lấy ý tốt của bọn họ ra về. Tào gia cảm kích đón cậu ra tận cửa.
Xong xuôi thì mặt trời cũng sắp lặn. Phó Trường Sinh chạy nhanh về nhóm lửa nấu cơm. Trời sắp tối, Nguyên ca nhi và cha lớn nó mới dắt một con ngựa già về. Người nam nhân Lục Lang này có thân hình cao lớn, mặc đồ lam lũ cũng không giấu được thân hình cường tráng của hắn, ánh lửa bập bục làm lộ một bên mặt bị hủy của hắn, vết sẹo đan chéo lên nhau như con rết, trông rất kinh dị. Nguyên ca nhi rót trà đưa cho hắn: "Mời a cha uống nước!" Lục Lang vỗ đầu Nguyên ca nhi, tiếp ly nước uống, sau đó hắn cầm khăn lau mặt, tất bật một ngày mãi mới được xả hơi. Lúc này, Phó Trường Sinh vừa lúc bưng đồ ăn lên, mâm cơm chỉ gồm rau dưa xào bằng mỡ heo nên hơi tanh, nhưng so với những nhà khác đã khá hơn không ít.
Chiếc bàn duy nhất trong nhà chuyên dụng cho Nguyên ca nhi đọc sách nên một nhà ba người chỉ ngồi ăn cơm trên giường. Hai cha con đói bụng cả ngày nên lua cơm lia lịa, Phó Trường Sinh lặng yên gắp rau cho cha đứa nhỏ, Lục Lang hơi híp mắt cười cười, lại gắp đồ ăn cho con. Cả nhà không nói lời nào, nhưng mỗi người đều biết tấm lòng của người kia. Lại nói, người xóm này luôn ngầm kháo nhau Phó đại phu lấy phải tên ngốc kia đúng là phí của trời, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lục Lang này tuy vụng về thật thà nhưng đối xử vợ con tốt đến không có gì để bàn cãi, thôi thì gia có gia pháp, mỗi người đều có số phận của riêng mình.
Dọn dẹp cơm nước xong xuôi, thường nhà nghèo không có việc làm đều lên giường nằm nghỉ ngơi. Phó Trường Sinh bưng bồn nước lên giúp phu quân rửa mặt và chân. Ban đêm nóng bức, Lục Lang cởi áo, lộ ra thân hình chằng chịt sẹo, tất cả đều là kết quả của những năm này lăn lộn kiếm sống. Phó Trường Sinh vắt khăn, lên ngồi cùng Lục Lang, cậu nâng mặt hắn lên chà lau thật nhẹ, hỏi: "Hôm nay có ngã không?" Lục Lang suy nghĩ một lát, đáp: "Không ngã." Giọng nói của hắn rất khàn, gần như không phát ra tiếng, phần lớn thời gian chỉ ra ký hiệu.
Phó Trường Sinh lau vết bẩn trên mặt hắn thật cẩn thận, khóe miệng cười dịu dàng, nói: "Phòng bếp có hai cái màn thầu, sáng mai nhớ cầm theo ăn." Một bên mặt còn lại được lau sạch để lộ ra khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, Phó Trường Sinh lại lau tay chân cho hắn, sau đó đi đổ nước rồi quay lại tắt nến, cởi giày lên giường.
Một ngày đẹp giời phát hiện bộ này bị reup trên truyenfull.vn, ta nói cái web trời đánh thánh vật thật sự hihi, à không, phải nói là đáng yêu hết sức.
Đêm xuống, trừ tiếng ve kêu thì im phăng phắc. Trên giường có hai người nằm, Lục Lang nằm ngoài, tránh cho Phó Trường Sinh ngủ say ngã xuống đất. Hai người nằm dán vào nhau, trời nóng đến đổ đầy mồ hôi, quanh quẩn đầy mùi cơ thể nhưng không ai tỏ vẻ chê bai. Phó Trường Sinh chỉ thấy nam nhân thở nặng nề, nhân lúc tối lửa tắt đèn liền thò tay vào trong đũng quần cậu. Phó Trường Sinh không mở mắt, hắn lấy tay vuốt ve nam căn của cậu, đi sâu vào đụng vào âm huyệt của cậu, chĩa ngón tay vỗ về nhẹ nhàng. Phó Trường Sinh vốn hơi mệt nên không mấy thích thú, nhưng không chịu được phu quân đụng chạm nên từ từ mở mắt, nhưng nhìn thấy cũng chỉ là màn đêm giơ bàn tay không thấy ngón, trái lại đôi mắt người kia lại sáng quắc cực kỳ. Phó Trường Sinh lén nuốt nước bọt, tránh không được cũng đi sờ soạng nam nhân, phía dưới của hắn đã phồng cứng đến mức tay cầu cầm không hết.
Phiên ngoại 2:
Lục Lang là một kẻ mất trí nhớ, năm xưa lúc tỉnh lại phát hiện mình có thêm một vợ một con. Hắn mơ mơ màng màng không biết gì, duy chỉ nhận thức được vợ hắn, tất cả đều nghe người nọ, còn lại ai cũng không tin. Những năm nay ba người lưu lạc bốn bể là nhà, chính hắn làm nghề đê hèn nhất cũng chưa bao giờ để vợ con hắn chịu đói chịu lạnh. Hình dung đôi phu thê bần hàn trong sách vở cùng lắm chỉ như bọn họ là cùng, ban ngày làm việc, đêm về ôm vợ làm hùng hục, đúng là sướng như tiên.
Đêm tĩnh lặng, chỉ có thể nương ánh trăng nhìn bóng người lập lòe, trên chiếc giường đất chật hẹp, có hai người ôm gì lấy nhau hôn hít. "Nhụ Lang..." Tiếng rên hừ hừ nhẹ nhàng phát ra, nghe tựa như Lục mà cũng giống như Nhụ. Không quan tâm cậu gọi gì, người kia đè lên vợ mình, thò tay vào trong quần cậu, thấy phía dưới đã cứng. Phó Trường Sinh thấp giọng, nói: "Nhẹ thôi...Nguyên ca nhi mới ngủ..." Tường nhà này rất ọp ẹp, Nguyên ca nhi lại nằm cách vách, không chú ý sẽ đánh thức đứa nhỏ mất.
Lục Lang hổn hển gật đầu, ngậm lấy tai vợ, lát lại mút lấy cặp môi mềm, còn tay hắn thì lanh lẹ cởi khố trong của cậu ra, tiếng quần áo phát ra sột soạt, hắn như chờ không kịp mà tách đôi chân trần truồng kia ra. Phó Trường Sinh thấy hắn tuột quần làm bắn ra căn dương thịt hùng dũng, quy đầu to dày mùi xạ hương quyện với mùi mồ hôi khiến cậu động tình không thôi. Hai người cũng không làm dạo đầu, một người gác chân lên eo người kia, một người bôi nước bọt lên quy đầu, sau đó cầm dương căn chĩa về phía hoa tâm, ma sát một lát thì nương d*m thủy tiết ra từ âm huyệt liền cắm ngay vào một lúc đến nửa cây. Bên trong nóng trượt vô cùng, rõ ràng ngày nào cũng bị làm, vậy mà vẫn khít như xử tử, chỉ là d*m thủy cũng không chảy nhiều lắm, dương v*t ra vào một lúc mới trơn hơn tí, dương v*t thấm d*m thủy liên tiếp đưa vào càng lúc càng sâu, chọc đúng điểm cực khoái khiến Phó Trường Sinh dục tiên dục tử đến nhăn mặt, nhíu mày thở gấp liên hồi.
Hai người dừng một lát, ôm hôn liếm láp nhau, hắn xoa mông cậu, sau đó quỳ trên giường, eo thúc về trước ra vào kịch liệt, cậu không nhịn được rên to lên. Phó Trường Sinh đỏ mặt ráng nhịn xuống nghiêng đầu rên rỉ, bên tai tràn ngập tiếng thở nặng nề của nam nhân cùng tiếng thân thể va chạm nhau. Chỉ là trong lúc mải mê bỗng nghe tiếng buồng bên có tiếng xoay người, cậu liền nín thở lấy chăn che đầu lại, chợt thấy người kia run lên, xuất tinh vào trong. Lát sau, nam nhân rời khỏi người cậu, mặc vào quần áo ra ngoài múc nước vào phòng. Phó Trường Sinh còn nằm đó, mặt mày đỏ bừng, thấy nam nhân có chút vụng về vắt khăn thì đứng dậy nói: "Nhụ Lang, để ta."
Hai người qua loa lau sạch người, rồi cùng nhau lên giường nằm ngủ đến sáng, cùng nhau tỉnh dậy.
Sáng ra, Lục Lang xách một thùng đồ dơ, Nguyên ca nhi líu lo đi cạnh hắn, ngâm thơ sang sảng:
"Phương thụ vô nhân hoa lạc
Xuân sơn nhất lộ điểu không đề" (*)
(*) bài thơ Xuân hành ngẫu hứng (春行即兴) của nhà thơ Lý Hoa
Phó Trường Sinh đi theo chân hai cha con, miệng cười tủm tỉm.
"Đình tiền hữu thì đông phong nhập
Dương liễu...Thiên..." Nguyên ca nhi quay đầu lại nhìn cha nó, Phó Trường Sinh liền tiếp lời nó: "Dương liễu thiên điều tẫn hướng tây." Nguyên ca nhi gật đầu một cái, nghiêm túc ngâm tiếp: "Thiên điều tẫn hướng tây."
Ba người đi đến bên dòng suối nhỏ, sáng nay không có người, đằng xa tít mới thấy vài người đang giặt quần áo. Nguyên ca nhi cùng cha nó cởi đồ nhảy xuống nước, Phó Trường Sinh ngồi bên bờ giặt quần áo. Nguyên ca nhi tính vốn hoạt bát, chốc lại đi bắt cá, Lục Lang đang chà lau người thì nghe một tiếng ùm, thì ra Nguyên ca nhi bắt cá đến ngã lộn đầu, hắn vội vớt con từ trong nước ra, bộ dạng Nguyên ca nhi nhổ nước phì phì làm cha nó cười không ngừng. Phó Trường Sinh ngồi trên bờ thúc giục hai người: "Tắm nhanh lên không cảm lạnh bây giờ."
Lục Lang vỗ cái mông tồng ngồng của Nguyên ca nhi, ném khăn lau cho nó, còn hắn thì lên bờ mặc đồ, lúc này Nguyên ca nhi mới vội tắm rửa đàng hoàng. Phó Trường Sinh bận rộn một lúc mới giặt xong quần áo của cả nhà. Lục Lang liền giúp cậu nhấc thùng gỗ lên để dưới tán cây phơi khô. Lúc này không biết Nguyên ca nhi đi đâu, đoán chừng nó đi xung quanh chơi rồi. Phó Trường Sinh định xuống tắm nên dặn Lục Lang đứng trông cho mình, cậu cởi trâm cài tóc, cởi đồ đi xuống nước. Lục Lang trông chừng vợ, xong xuôi Phó Trường Sinh lau người, lõa thể bước lên bờ, lúc này mới khoác áo vào, nhưng tóc cậu vẫn còn ướt nhẹp. Nam nhân đột nhiên kéo cậu vào bụi cây.
"Á, ngươi làm gì vậy...ưm..." Phó Trường Sinh cố đẩy ra nam nhân nhưng không ăn thua, ngược lại bị hắn gặm cắn cổ ngửa ngáy đến cười ra tiếng. Lục Lang hôn cậu một ngụm, bàn tay nóng bỏng đè lên cần cổ cậu, Phó Trường Sỉnh hốt hoảng đẩy hắn: "Đừng làm loạn, có người tới thì sao?" Hai mắt Lục Lang tối sầm, hắn không chịu nghe lời, đè lấy cậu: "Không có người." Tối qua chỉ làm một lần, lại ngại Nguyên ca nhi nên hắn chưa được tận hứng, nay nhân lúc sáng sớm, lại giữa chốn núi non hoang dã, nên hẳn cũng không kẻ nào mò đến. Phó Trường Sinh bị hắn hai ba chiêu đã lột được quần, rồi bị ôm vào người, ngón tay hắn moi vào hoa huy*t của cậu, bên trong còn ướt lắm, chọc một lúc thì tinh dịch đêm qua còn chảy ra. Hai người sợ có người đến nên giống như yêu đương vụng trộm mà hết sức lanh lẹ, tứ chi quấn chặt lấy nhau, đại dương v*t đâm vào nhục huyệt, hắn nắm mông cậu hấp tập nhấp vào rút ra.
Phó Trường Sinh vốn da mặt mỏng, nhưng bị nam nhân làm trò chìa khóa nhập ổ khóa (nguyên văn tác giả) nên cũng động tình hết sức mà quấn lấy lang quân nhà mình, hai chân banh rộng ra, ngọc căn nhỏng cao, hai cánh mông ưỡn cao lên, ra sức đưa đẩy theo, rên rỉ không ngớt. Phía bên kia, Nguyên ca nhi cầm chiếc lồng bên trong có một con thỏ trắng hí hửng chạy lại đây, nó ngó nghiêng không thấy hai người đâu, bỗng phát hiện bụi cỏ mọc cao nọ đang lắc lư nên tò mò dò dẫm đi tới, vừa lúc Lục Lang đưa mắt sang, thế là cha con đối mắt với nhau, sau đó hắn ném quần áo ướt đẫm về phía nó, khoát tay ra hiệu đuổi nó đi.
Thế là Nguyên ca nhi mới vỡ lẽ ra cha lớn đang bận sản xuất em trai em gái cho mình, nó cầm lên quần áo rồi chân như bôi dầu mà chạy vèo đi.