Đêm tân hôn cứ thế trôi qua một cách qua loa tạm bợ. Sáng hôm sau, Cố Quân dậy từ sớm dâng trà cho hai vị công công và bà bà (cha mẹ chồng) nhưng không thấy Tiêu Trọng Nhụ đâu. Đêm qua Lưu thị đã sớm biết Tiêu Trọng Nhụ đến thiên viện, không biết hắn bực tức chuyện gì mà gây một trận náo loạn gà bay chó sủa, nhưng bà cũng không đề cập những chuyện này với Quân ca nhi. Bà cảm thấy lão gia có vẻ không thích Quân ca nhi dính dáng vào mấy chuyện của hậu trạch.
Lưu thị uống trà của Quân ca nhi xong thì gọi người hầu lui ra ngoài, bà kéo cậu lại gần, thân thiết hỏi: "Đêm qua không có việc gì chứ?"
"Đêm qua..." Nghe phu nhân hỏi chuyện phòng the, Cố Quân nào dám tiết lộ việc Tiêu Thịnh và mình chưa hành phòng. Lưu thị thấy cậu ấp úng nên tự cho là cậu xấu hổ không dám nói, bà mừng thầm trong bụng, để cậu ngồi một lát liền thả Quân ca nhi về nghỉ ngơi. Cố Quân chỉ có thể đem tâm sự giấu dưới đáy lòng không dám nói cho người thứ ba biết, cậu thầm nghĩ cứ để mấy bữa nữa xem thế nào rồi tính tiếp.
Đáng thương cho Quân ca nhi cứ tưởng vậy là suy nghĩ chu toàn, ai ngờ chính vì cậu giấu giếm trong lòng mà gây ra tai họa về sau...
Lại nói về huynh đệ họ Chung, sau khi Tiêu Trọng Nhụ thô bạo chơi hư Chung Ngạc thì y bỗng đổ bệnh. Vốn ban đầu chỉ bị nóng sốt, không ngờ Chung Ngạc không ăn không uống mười ngày nên cứ thế thành ra nguy cấp sắp chết. Chung Nhuế đi cầu xin quản gia gọi đại phu đến chữa trị, quản gia thấy bình thường sốt nhẹ chỉ kéo dài một hai ngày đằng này lại đến mười ngày, dự là điềm xui xẻo. Chưa kể hơn một tuần rồi mà lão gia chưa từng hỏi han lấy nửa lời, người Tiêu phủ ai chẳng phải cáo già, nom bộ dạng này là bị lão gia thất sủng rồi, đừng nói chuyện mời đại phu, không bằng sai người mau chóng đuổi gã ca ca hấp hối gần chết này ra ngoài cho rảnh nợ. Nghĩ vậy hắn bèn đi báo với Lưu thị, Lưu thị gọi phòng thu chi đưa xuống mười lượng bạc coi như bố thí ăn mày.
Ngay đêm huynh đệ Chung gia bị đuổi ra khỏi Tiêu phủ thì Chung Ngạc chết. Chung Nhuế khóc than hồi lâu, y lấy ba trăm quan mua một chiếc quan tài xập xệ cho ca ca- gã cũng đành lực bất tòng tâm, dù sao Tiêu phủ chỉ đưa vỏn vẹn mười lượng bạc, gã còn phải tính cho những ngày về sau nên đành thua thiệt ca ca mà thôi. Chung Nhuế an táng quan tài ở một miếng mồ gần ngoại ô kinh thành. Lúc đốt quần áo của Chung Ngạc thì gã tìm thấy một quyển tập viết. Lúc Tiêu Trọng Nhụ còn sủng ái hai người vẫn thường ôm bọn họ vào lòng, một cây bút một bức tranh dạy hai huynh đệ học viết học vẽ. Chung Nhuế liền sáng tỏ nguyên nhân cái chết của ca ca, gã nhịn không được bật khóc lớn tiếng. Sau đó gã run rẩy bò dậy, dập đầu ba lạy trước mộ phần của ca ca rồi đứng lên rời đi.
Lại trở về Tiêu phủ.
Chớp mắt một cái Tiêu đại thiếu gia đã thành hôn được nửa tháng. Đêm nay, Tiêu Thịnh và Quân ca nhi lại ngủ chung giường. Trong phòng ánh nến mờ ảo, Tiêu Thịnh cởi quần ngang bắp vế ngồi ở đầu giường, chỉ thấy Quân ca nhi dùng tư thế quỳ mút lấy vật dưới khố của Tiêu Thịnh. Dù sao Cố Quân cũng là quan lại đệ tử, gả vào Tiêu phủ làm chính quân thế mà bây giờ phải làm việc hạ lưu để lấy lòng nam nhân, quả là uất ức cho cậu. Quân ca nhi cũng xem như bất đắc dĩ vì mấy đêm liền Tiêu Thịnh thử với cậu, ban đầu còn cứng được mà đến nay thì không cách nào lên nổi. Tiêu Thịnh thẹn quá hóa giận ép Quân ca nhi phải hầu hạ cậu ta. Quân ca nhi vừa đau lòng vừa thương hại cậu, nên ờm ỡ nửa đồng ý lấy đầu lưỡi liếm mút cho cậu ta.
Thời gian cậu ngậm dương v*t đã một chung trà mà dương căn vẫn mềm oặt, Quân ca nhi nào phải bọn nha đầu tiểu tư biết mấy kĩ thuật lấy lòng đàn ông, nên không cẩn thận mà đụng răng trúng nam căn của Tiêu Thịnh. Cậu ta bị đau bèn đánh Quân ca nhi một cái, nổi giận đùng đùng hét: "Cút xuống, đồ vô tích sự!"
Cố Quân vô duyên vô cớ bị giận cá chém thớt, cậu quỳ xuống nền nhà buông mi mắt không nói một lời. Tiêu Thịnh vốn cũng yêu cậu nhưng cậu ta nào biết phương diện kia của mình không được nên vừa tức vừa sốt ruột. Cậu ta dù sao cũng là một đại thiếu gia tôn quý, thế là cứ trút cơn thịnh nộ lên người Quân ca nhi. Cố Quân bị cậu ta mắng mấy câu khó nghe thì càng uất ức nhịn không được nữa, nhưng cậu không dám và cũng không muốn cãi nhau với đại ca nhi nên bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Quân lúc đi ra ngoài cũng không khóc, đã rất lâu rồi kể từ sau khi cha mẹ mất cậu chưa từng rơi nước mắt, chỉ đứng thất thần hồi lâu. Bỗng cậu thấy một người hầu gái tới gần hỏi: "Đại phu nhân sai nô tì đến hỏi thiếu quân có chuyện gì mà gây động tĩnh lớn thế ạ?"
"Lão gia về rồi sao?" Đã mấy ngày nay Cố Quân không thấy Tiêu Trọng Nhụ đâu, cứ tưởng hôm nay hắn không có nhà ai dè lại gây huyên náo kinh động đến lão gia. Cậu chần chừ chớp chớp mắt, lắc đầu: "Không có gì, đại ca nhi...chỉ là gặp chút chuyện bực mình ở Quốc Tử Giám thôi, ta đang khuyên giải cậu đây."
Hầu gái đáp lời cậu rồi trở về thuật nguyên văn lại cho Tiêu Trọng Nhụ và Lưu thị nghe.
Tiêu Trọng Nhụ hừ một tiếng: "Bị khinh thường? Toàn bộ Quốc Tử Giám ai dám trêu vào nó?" Tiêu Thịnh dù sao cũng là con trai độc đinh của Tiêu Thái phó, e là mặt mũi còn cao hơn con cháu quý tộc đến mấy bậc, ở Quốc Tử Giám cậu đi ngang đi dọc gì cũng chẳng ai dám hó hé bảo sai.
Hầu gái thấy lão gia sắp có dấu hiệu bão nổi, bèn dè dặt hỏi: "Có cần nô tì mời thiếu quân lại đây để lão gia hỏi cho kĩ không ạ?"
Lưu thị vốn thiên vị Tiêu Thịnh, bà sợ lão gia tức giận nên lựa lời khuyên nhủ: "Lão gia, thôi mà. Vợ chồng trẻ cãi tới cãi lui cũng chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh, không dứt được."
Lưu phu nhân đâu hay một câu "không dứt được" của bà như cái dằm găm vào tim Tiêu Trọng Nhụ khiến hắn đau đến ghìm chặt lấy nắm tay không nói thêm lời nào nữa.
Mà Lưu thị nói không sai. Hầu gái vừa đi truyền lời cho lão gia phu nhân thì Tiêu Thịnh cũng đã phát hết hỏa. Cậu ta không thấy Quân ca nhi trong phòng đâu thì sốt ruột chạy đi tìm cậu. Cố Quân biết tính cậu ta vô tâm vô tứ, thành hôn rồi vẫn xem cậu ta như em trai của mình. Dù đại ca nhi có quá quắt thế nào cậu cũng chưa bao giờ để trong lòng. Vì thế mà hai người nháy mắt một cái lại hòa hảo như lúc ban đầu.
Nhưng chuyện đại ca nhi bị "yếu" chuyện kia chung quy không phải là nhỏ. Tiêu Thịnh bắt Quân ca nhi phải giấu kín chuyện này, mà cậu ta thì âm thầm sốt ruột, mặt ủ mày chau. Ở Quốc Tử giám Tiêu Thịnh có vài người bạn đều là công tử nhà giàu, trong nhóm này có một người tên là Lữ Bật cùng một giuộc với Phùng Đường, tuổi còn nhỏ đã biết luồn cúi nịnh hót. Gã Lữ giám sinh này hay qua lại với một ả quả phụ tên là Kim Châu năm nay hai mươi ba tuổi rất có tư sắc. Nhờ vào Lữ công tử mà ả được qua lại nhiều với tầng lớp thanh niên giàu có trong kinh thành lúc bấy giờ.
Hôm nay Lữ Bật dẫn theo mấy người bạn đến thăm Kim Châu, gã nghe nói Tiêu đại thiếu gia tâm tình không vui, cho là cậu ta không yêu nương tử mới cưới nên rủ cậu theo cùng. Tiêu Thịnh đi với bạn học đến Giáo Phường Ti (1) vài lần nhưng lại chưa thử qua quả phụ bao giờ. Cậu nghe mấy người kia nói ả Kim Châu này da trắng ngực to quen hầu hạ đàn ông, là một vưu vật hiếm có, thế là hơi lung lay, thêm nữa là chuyện với Quân ca nhi mãi đến nay vẫn không thành, không bằng đổi một người khác thử biết đâu lại thành công. Nghĩ vậy bèn đi theo bọn họ. Đến ngõ nhỏ, Kim Châu bước ra mở cửa, tướng mạo không phải rất đẹp nhưng nhìn vô cùng lả lơi khêu gợi, ả nghe Lữ giám sinh nói con trai Thái phó đến nên gấp gáp chưa kịp nịnh bợ cậu đã kéo người vào phòng. Hai người cởi quần áo trèo lên giường. Tiêu Thịnh còn chưa cứng được còn Kim Châu thì vươn tay lấy từ tủ đầu giường ra một hộp son bên trong đựng mấy viên dược óng ánh.
(1) Nơi chuyên đào tạo, quản lý và biểu diễn nhã nhạc cung đình có từ thời Đường. (Trên baike viết vậy nhưng có thể hiểu là kỹ viện, có ca kỹ, vũ kỹ và kỹ nữ) "Dược gì vậy? Ngươi không nói rõ thì ta không dùng đâu." Tiêu Thịnh nhìn vậy nhưng vẫn coi trọng sức khỏe mình, đồ không rõ lai lịch cậu không dám dùng bậy. Kim Châu nghe vậy thì cười cười, thì ra ả quả phụ này kinh nghiệm dày dặn, mới nhìn đã biết đại ca nhi bị thận hư, nhưng ả không huỵt toẹt ra mà chỉ nói: "Dược này không gây ảnh hưởng đến thân thể, thiếu gia dùng xong mà bị gì thì cứ giết thiếp đi." Tiêu Thịnh bán tín bán nghi, cậu cũng nghĩ người đàn bà này không dám làm hại mình, bèn cắn nửa viên dược, một lát sau bỗng một luồng nhiệt trướng lên ở bụng dưới, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là thuốc tiên chăng? Cậu vội đòi ả dâm phụ đưa nửa viên còn lại, uống xong thấy quả thực là hùng phong tái khởi. Cậu mừng như điên, chặn ngang Kim Châu làm hai hiệp liên tiếp khiến ả quả phụ rên rỉ không ngớt, quả thật là sướng muốn thăng thiên. Xong việc, Tiêu Thịnh đòi ả đưa thêm dược, Kim Châu vốn chần chừ không muốn đưa, Tiêu đại công tử vừa ném ra một thỏi bạc thì ả quả phụ nhanh chóng nhặt bạc lên rồi đưa hết hộp son cho Tiêu Thịnh.
Hôm nay Tiêu Thịnh về phủ muộn, Cố Quân cũng chỉ hỏi hạ nhân xung quanh đại ca nhi đi đâu rồi ở nguyên trong phòng lẳng lặng chờ cậu về. Tiêu Thịnh vừa về liền gấp gáp đi tìm Quân ca nhi đến mức không thèm dùng bữa tối đã đẩy cậu vào buồng trong.
"Cậu làm gì thế? Trời còn sáng kìa." Mấy ngày nay Tiêu Thịnh không hề đụng đến cậu, hai người phân giường ngủ riêng. Hôm nay không hiểu ra ngoài có chuyện gì vui mà vừa trở về đã chờ không kịp đòi thân mật với cậu. Tiêu Thịnh từ sớm đã muốn Quân ca nhi đến phát rồ, bây giờ có thuốc tốt tất nhiên là không nhẫn được nữa, cậu ta sốt ruột muốn làm chuyện âu yếm với cậu lắm rồi, ôm chầm lấy Quân ca nhi vừa hôn vừa cởi quần cậu, xong rồi đặt cậu lên giường. Tiêu Thịnh tách hai chân Quân ca nhi ra để lộ nhục phùng phấn nộn phát ra mùi thơm mê người mà đám dong chi tục phấn bên ngoài không thể bì kịp. Lại nói bảo bối như vậy chỉ thuộc về chính cậu ta, nghĩ vậy trong lòng càng ngứa ngáy nhưng cậu vẫn không quên lấy một viên dược từ trong hộp son của ả quả phụ ra uống chung với nước.
"Cậu dùng thuốc gì thế?" Cố Quân vội bắt lấy cậu hỏi. Tiêu Thịnh chỉ đẩy cậu về lại giường, cậu ta dần cảm thấy phía dưới phát nhiệt, nghĩ nghĩ tối nay nhất định mã đáo thành công, thế là cười hì hì hôn Quân ca nhi, nói: "Đừng bận tâm chuyện đó, đêm nay ngươi sẽ thuộc về ta..."
Lại nói về Tiêu Trọng Nhụ.
Cũng ngày hôm nay trong cung truyền đến tin báo hoàng hậu bị bệnh.
Tiêu thái phó nghe tin thì sai người nâng kiệu vào hậu cung. Ngô Đồng điện của Tiêu hoàng hậu xa hoa lộng lẫy tựa như Thủy Tinh cung trên thiên đình, còn nhớ lúc trước Thái Phó yêu cầu hậu cung cắt giảm chi tiêu, ấy thế mà riêng chỗ này của Tiêu hoàng hậu không những không tiết kiệm bớt mà ngược lại càng phung phí vô độ hơn nữa.
Tiêu Thái phó vốn là ngoại thần vậy mà chẳng cần thông tri trước đã đi thẳng vào trong. Một đám cung nhân đều cúi đầu quỳ không ai lên tiếng.
Tiêu Trọng Nhụ sải một bước dài vào bên trong điện thì nghe thấy một giọng nữ có chút biếng nhác truyền đến từ sau tầng tầng lớp lớp mạn che: "Bổn cung ngóng trông nhiều ngày nay cuối cùng cũng vời được Lục thúc đến đây."
Thiếu nữ nằm tựa trên nhuyễn tháp, nói. Dung nhan của nàng mỹ lệ, bộ ngực như ẩn như hiện sau chiếc váy yếm mỏng tan, còn ai vào đây ngoài Tiêu hoàng hậu đang mắc bệnh mà cung nô truyền lời.
Tiêu hoàng hậu là con gái của Tam ca Tiêu Trọng Nhụ, từ nhỏ đã được nuôi tại Tiêu phủ làm bạn với trưởng nữ của Tiêu Trọng Nhụ. Nàng vừa thấy Tiêu Trọng Nhụ tiến vào thì đôi mắt đẹp sáng rỡ lên – Tiêu Trọng Nhụ anh tuấn phong lưu bậc ấy chính là một nam tử vĩ ngạn hiếm thấy trong thế gian, hắn từ xa tiến lại gần tựa như thần tiên hạ phàm, nàng thấy vậy nhịn không được vội nói: "Lục thúc lâu như vậy còn chưa ghé qua chỗ này của bản cung đâu."
Tiêu Trọng Nhụ chỉ cười một tiếng đi về phía hoàng hậu rồi không chút e dè ngồi xuống cạnh giường nàng. Hắn hào hứng đặt tay lên bắp chân đang lộ ra của nàng: " Thần nghe nói phượng thể của hoàng hậu không được khỏe nên mới sốt ruột tiến cung."
Tiêu hoàng hậu bị hắn sờ đến tâm viên ý mã, nhưng bề ngoại lại bực bội rút chân lại sẵng giọng: "Lục thúc còn dám nói, nếu bản cung không gọi ngươi đến thì trong lòng ngươi liệu còn nhớ rõ bản cung sao?"
Tiêu Trọng Nhụ nhìn điệu bộ mắng yêu làm nũng của hoàng hậu thì trong mắt lóe lên nhưng miệng vẫn cười cười, xích lại gần ôm nàng nhẹ giọng gọi "Tú Tú." Tú Tú là nhũ danh của Tiêu hoàng hậu, Tiêu Trọng Nhụ vừa gọi vừa thò tay vào dưới váy nàng, Tiêu hoàng hậu giả vờ đẩy hắn ra nhưng chưa được bao lâu đã mềm nhũn thân thể bắt đầu rên rỉ, khinh suyễn gọi: "Lục thúc...."
Tiêu Trọng Nhụ dùng tay hầu hạ Hoàng hậu, vừa hỏi nàng chuyện của Thần phi. Tiêu hoàng hậu khuôn mặt đỏ bừng, hổn hển đáp: "Tiện nhân kia chết còn không hết chuyện, mấy ngày liền hoàng thượng đều tìm đến chỗ ta khóc lóc, thật là phiền chết...A...Lục thúc, ngươi cuối cùng khi nào thì...A!" Tiêu hoàng hậu run lên cao trào vào tay Tiêu Trọng Nhụ. Một tên nội thị dâng lên khăn tay cho Thái Phó.
Tiêu Trọng Nhụ lau tay xong thì hoàng hậu liền nằm tựa vào trong lòng hắn. Tiêu Trọng Nhụ vuốt mái tóc đen óng của hoàng hậu, chậm rãi nói: "Tú Tú, hoàng thượng còn nhỏ, ngươi phải tận tâm tận ý với hắn thì hắn mới ngoan ngoãn nghe lời ngươi được."
"Nhưng..." Tiêu hoàng hậu ngẩng đầu lên thì bắt gặp một tia băng hàn trong mắt Lục thúc, nàng chợt thấy lạnh sau lưng. Mà tay của Tiêu Trọng Nhụ không biết từ khi nào đã kề sau cổ nàng. "Lục thúc, ta..." Tiêu hoàng hậu bất giác rùng mình.
Tiêu Trọng Nhụ vẫn giữ nguyên thái độ ôn nhu như nước, hắn lấy tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của hoàng hậu lên, khẽ vuốt ve nói: "Ta sẽ không truy cứu chuyện củanThần phi, nhưng sau đó nếu còn có một Đoan phi hay Lệ phi nào nữa..." Tiêu Trọng Nhụ gằn lực tay, điềm nhiên nói tiếp: "thì Tiêu gia không phải chỉ có một mình ngươi là nữ nhân đâu..."
Tiêu hoàng hậu gần như ngã khuỵu xuống tháp, khi Tiêu Trọng Nhụ đứng lên thì nàng cũng luống cuống bò dậy ôm lấy chân Tiêu Trọng Nhụ, đang định xin tha thì đột nhiên một nội thị hớt hải chạy vào gào khóc: "Thái Phó, có chuyện rồi!"
Tiêu Trọng Nhụ xốc lên màn lụa bước nhanh ra ngoài, lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Nội thị quỳ xuống bên chân hắn, run rẩy nói: "Là, là Tiêu phủ mới truyền tin đến báo lệnh, lệnh công tử...không còn nữa!"