Gian Xảo Long

Chương 12

Thấy dáng vẻ của mợ muốn nói lại thôi, Bạch Lộ mỉm cười. “Có chuyện gì mợ cứ việc nói.”

“Chẳng qua là cậu của cháu muốn ta tới hỏi một chuyện, chúng ta muốn giúp cháu kén rể có được hay không?” Mợ nói ra ý định của mình. “Bây giờ cháu đã mười sáu, qua hai tháng nữa liền sẽ mười bảy, cũng nên là lúc rồi.”

Bạch Lộ còn chưa kịp mở miệng, người nào đó ở bên cạnh đã nổi trận lôi đình.

“Nàng là thê tử của ta, sao lại kén rể cái gì chứ?” Ngao Lãng lửa giận ngút trời gầm nhẹ.

“Mau mau nói cho bà ta biết, nàng không muốn kén rể gì cả, cũng không cần bất kì nam nhân nào khác…”

Nghe vậy, Bạch Lộ chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn yên lặng một chút.

“Phiền mợ nói với cậu một tiếng, con không muốn kén rể, thầm nghĩ cả đời này ở vậy một mình cũng tốt lắm rồi. Còn về việc kế thừa chức vị vu nữ, nếu như sau này hai vị biểu ca có nữ nhi, thì cứ chọn một người trong đó là được.” Chuyện này, sớm muộn gì nàng cũng phải nói ra, nhân cơ hội này bày tỏ cũng tốt.

Mợ có chút kinh ngạc. “Cháu thực sự dự tính cả đời cũng không lấy chồng?”

“Vâng.” Bạch Lộ nghiêm túc trả lời.

“Việc này… Ta còn phải hỏi lại ý kiến của cậu cháu đã.” Nhất thời, mợ cũng không thể tự quyết định được vấn đề này, đành phải cứ như vậy mà trở về trước.

Bạch Lộ khẽ mỉm cười. “Vậy phiền mợ.”

Đợi mợ đi rồi, nàng mới quay đầu lại đối mặt với Ngao Lãng, hai tay chống eo. “Chẳng phải chàng đã hứa, lúc có người ngoài sẽ không nói chuyện với ta hay sao?”

“Bọn họ muốn nàng kén rể, ta làm sao có thể cứ đứng đấy mà trơ mắt nhìn được?” Ngao Lãng vẫn còn đang bốc hỏa.

Nàng vừa bực mình vừa buồn cười. “Nếu ta liều chết không chịu, cậu mợ cũng không thể bắt ép ta kén rể được, cho nên chàng không cần lo lắng.” Nếu như mẫu thân vẫn còn sống, có lẽ Bạch Lộ sẽ phiền não về việc làm thế nào thuyết phục người để người không buồn lòng.

Ngao Lãng nghe nàng nói như vậy, cơn tức giận mới dần dần chìm xuống. “Cho dù bọn họ có ép nàng, nàng cũng không được phép đồng ý.”

“Được rồi.” Bạch Lộ cười nói.

Khuôn mặt mềm mại đáng yêu làm cho hắn không kìm lòng được muốn cúi đầu xuống, trộm hôn một cái. Đột nhiên, dường như cảm nhận được gì đó bất thường, toàn thân Ngao Lãng trong phút chốc bỗng buộc chặt, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía trước.

“Ngao Lãng!” Ngao Liệt xuất hiện, tuy bộ dáng chật vật nhưng thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Ngao Lãng hừ lạnh một tiếng, xem ra kết giới đã bị hắn phá vỡ, thật đúng là quá coi thường hắn.

“Là tộc trưởng của chàng!” Bạch Lộ liếc mắt một cái liền nhận ra cậu thiếu niên đầu bạc trước mặt.

Lời này vừa thốt ra, Ngao Liệt liền nghĩ đến pháp thuật lần trước thi triển với nàng vẫn chưa giải trừ, cho nên còn thấy được chính mình. “Lần trước còn chưa nói xong, bây giờ ta phải nói với ngươi… Mong ngươi buông tha cho Ngao Lãng!”

“Câm mồm!” Ngao Lãng giận dữ gầm lên.

“Ngươi khiến hắn một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc làm thế nào mới có thể để ngươi trường sinh bất lão, hoàn toàn không thể chuyên tâm tu luyện, ngươi như vậy sẽ hại chết hắn…” Ngao Liệt đương nhiên sẽ không câm miệng.

“Câm mồm!” Ngao Lãng vô cùng phẫn nộ đánh về phía Ngao Liệt.

“Ngươi cho là lần này ta sẽ lại bị mắc lừa nữa hay sao?” Ngao Liệt cũng không chịu yếu thế.

Mắt thấy hai Ứng Long muốn đánh nhau, Bạch Lộ vội vã hô lớn: “Ngao Lãng!”

Nghe thấy nàng đang gọi chính mình, Ngao Lãng nhanh chóng trở lại bên cạnh Bạch Lộ. “Chúng ta trở về phòng.”

“Ngài ấy nói cái gì mà trường sinh bất lão?” Bạch Lộ muốn hỏi cho rõ ràng.

Ngao Lãng không chịu nói.

Thấy thế, Bạch Lộ liền trực tiếp hỏi Ngao Liệt. “Hắn định làm thế nào để khiến ta trường sinh bất lão?”

Không nhìn về phía Ngao Lãng đang trừng mắt tức giận với mình, Ngao Liệt nói thẳng. “Hắn muốn quay về thiên đình lấy trộm tiên dược, chỉ cần để ngươi ăn là có thể trường sinh bất lão. Thật may, hắn không thành công, nếu như bị bắt được, hắn sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc, cho dù không xử tử, cũng sẽ bị giam giữ mấy trăm năm.”

“Ngươi nói đủ chưa?” Ngao Lãng trầm giọng hỏi.

Nghe xong, sắc mặt Bạch Lộ tái mét. “Ngài không gạt ta?”

“Nếu ta lừa ngươi, hắn sẽ không tức giận đến mức muốn làm thịt ta.” Ngao Liệt không quên đề phòng cẩn thận, chỉ sợ Ngao Lãng sẽ lại mất đi lý trí thêm một lần nữa.

Bạch Lộ đỏ hốc mắt. “Có thể để tôi nói chuyện riêng với hắn một lúc được không?”

“Được rồi.” Ngao Liệt cũng chỉ còn cách đem hy vọng gửi gắm ở nàng.

Đợi Ngao Liệt đi khỏi, Bạch Lộ không hề liếc nhìn Ngao Lãng dù chỉ một lần, một mình trở lại trong phòng.

Ngao Lãng giống như đứa nhỏ mắc lỗi, không dám hé răng, lặng lẽ bước theo phía sau.

“Trước tiên, đóng cửa lại.” Bạch Lộ đầu cũng không quay sang, nói.

Hắn ngoan ngoãn vòng trở lại, đóng chặt cửa.

Bạch Lộ tiến lại gần chiếc bàn, tựa người vào ghế, một lúc lâu sau cũng không có nói chuyện.

“Đừng giận ta…” Ngao Lãng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nhỏ giọng lên tiếng.

Lúc này, nàng mới chậm rãi mở ra đôi mắt ngấn lệ trong suốt, nghiêng người nhìn hắn. “Không phải ta đang giận chàng… Chính là vừa nãy nghe được chàng muốn đi trộm thuốc trường sinh bất lão, ta bỗng thấy động lòng… Bởi vì chỉ cần trường sinh bất lão là sẽ mãi mãi được ở bên chàng, ta thực sự rất hy vọng có thể được như vậy…”

“Nàng cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ nghĩ ra cách lấy được tiên dược.” Hắn cam đoan.

“Ta không thể hại chàng…” Bạch Lộ vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Ngao Lãng. “Ta không thể đi tới thiên đình, không thể giúp chàng cầu xin, nếu đến lúc đó chàng thực sự phải nhận sự trừng phạt, mà chúng ta lại cùng không muốn phải tách rời, cho nên ta thà rằng không cần trường sinh bất lão, chỉ mong sống một cuộc đời yên lặng với chàng, cùng nắm tay nhau vượt qua mười năm nữa là ta mãn nguyện rồi.”

“Chỉ có mười năm làm sao đủ…” Ngao Lãng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, giọng nói nghẹn ngào.

“Cho dù thể xác này không còn, tình yêu của ta sẽ vĩnh viễn đi theo chàng.” Nàng không thể quá ích kỷ, để mặc Ngao Lãng vì chính mình hy sinh nhiều như vậy. “Mỗi khi chàng ngắm trăng, hãy luôn nghĩ rằng lúc nào ta cũng đang ở bên cạnh chàng…”

Nghe vậy, hắn càng đau lòng hơn, giang rộng hai tay ôm chặt lấy nàng, giống như muốn đem Bạch Lộ cắt thành hai nửa. “Nhưng mà ta không nhìn thấy nàng, không chạm được vào nàng… Nàng cũng sẽ không thể nói chuyện phiếm giải buồn với ta được nữa…”

Bạch Lộ cũng đưa hai tay ôm lấy Ngao Lãng, nước mắt đã sớm ướt đẫm gương mặt. “Đương nhiên có thể… Bởi vì trong lòng chàng biết ta sẽ nói những gì…. Sẽ nói đêm nay lại là trăng tròn… Mặt trăng thật lớn, thật tròn, thật đẹp…”

“Ta muốn chính miệng nàng nói với ta…” Ngao Lãng không muốn bị nàng thuyết phục.

Nàng dùng sức hít vào thật sâu. “Như vậy ta chỉ còn cách thương lượng cùng với Diêm Vương… Nói rằng ta không cần đi đầu thai… Cho dù làm quỷ cũng muốn được ở bên cạnh chàng…”

“Được, nếu như Diêm Vương không chịu thả người, cho dù có phải lật tung địa phủ lên, ta cũng sẽ đi tìm nàng.” Hắn nhất định sẽ làm như vậy.

“Ừ…” Bạch Lộ nghẹn ngào nói.

Ngao Lãng xoa lưng nàng, hận không thể đem nàng nhập vào cơ thể chính mình, như vậy sẽ không bao giờ bị chia cách.

“Đồng ý với ta, chàng đừng đi trộm thuốc trường sinh bất lão nữa…” Nàng lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, sau đó nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Ngao Lãng lên. “Được không?”

Hắn banh chặt hàm dưới, thật sự không muốn ưng thuận.

“Ngao Lãng, hứa với ta!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lộ run run.

“…Được.” Ngao Lãng gần như muốn đem cả hàm răng cắn nát, mới phun ra từ này.

Bạch Lộ cuối cùng nín khóc mỉm cười. “Nếu như dám gạt ta, ta sẽ không cho phép chàng mỗi tối lại ngủ ở bên cạnh.”

“Làm thế nào lại liên quan đến việc ấy?” Vấn đề này rất nghiêm trọng, hắn muốn lớn tiếng kháng nghị.

Nàng hừ nhẹ một tiếng. “Nhất định phải như vậy, đây là điều kiện duy nhất.”

“Ta… đồng ý với nàng là được chứ gì.” Ngao Lãng nghiến răng, chậm rãi phun ra từng chữ.

“Thật ngoan.” Bạch Lộ bật cười thành tiếng, sờ sờ đầu của hắn nói.

Ngao Lãng nhíu lại đôi mắt. “Ta nghe lời như vậy mà chỉ được thưởng có một chút thế thôi à?”

“Vậy chàng muốn thưởng cái gì?” Nàng nín cười hỏi.

“Việc này còn phải hỏi sao?” Hắn vòng một tay ôm ngang lấy Bạch Lộ.

“Chàng…” Bạch Lộ xấu hổ. “Chàng chỉ nghĩ tới cái này…” Miệng tuy rằng quở trách như vậy, bất quá nàng đã sớm mềm lòng.

“Bạch Lộ…” Ngao Lãng kề sát môi nàng. “Ta yêu nàng…”

Nghe được chính miệng hắn nói ra ba chữ này, nước mắt Bạch Lộ nhanh chóng chảy xuống.

“Ta cũng yêu chàng…” Trái tim nàng ngập tràn tình yêu dành cho hắn.

Đời này có thể nhận được phần tình cảm sâu sắc như thế này, nàng đã không còn gì để tiếc nuối.

Nháy mắt lại thêm hai tháng, sinh nhật mười bảy tuổi của Bạch Lộ đã trôi qua được vài ngày.

“Không biết bây giờ Ngao Lãng đang ở nơi nào?” Nàng nghĩ đến người nào đó từ tối hôm qua đến bây giờ cũng không nhìn thấy thân ảnh, không khỏi lo lắng Ngao Lãng vi phạm lời hứa, vẫn muốn đi trộm tiên dược.

‘Chờ hắn trở về phải hỏi một chút mới được’, trong lòng Bạch Lộ nghĩ như vậy.

“Nhị tiểu thư!” Đúng lúc này, tỳ nữ của nàng lòng nóng như lửa đốt chạy tới.

“Làm sao vậy?” Bạch Lộ nghiêng đầu nhìn về phía nàng, trong lòng vẫn còn đang nghĩ đến chuyện của Ngao Lãng.

“Xảy ra việc lớn rồi… Nhị tiểu thư, lão gia…” Tỳ nữ thở không ra hơi, vội nói. “Lão gia bị hoàng thượng nhốt vào thiên lao…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch. “Cậu bị nhốt vào thiên lao? Tại sao lại như vậy?”

“Nô tỳ cũng không biết…” Tỳ nữ vẻ mặt biến sắc trả lời.

Nghĩ lại những lời hai vị biểu tẩu đã nói lúc trước, chẳng lẽ các nàng nói trúng rồi? Bạch Lộ vội vã nhấc váy lên liền chạy đi gặp mợ.

Bạch Lộ mới đi tới sảnh ngoài, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của mợ cùng các biểu tẩu, tâm tư cũng theo đó trầm xuống.

“Mợ!” Nàng sải bước tới cửa khẽ gọi.

Mợ xiết chặt khăn tay, dùng sức lau nước mắt, nhìn thấy Bạch Lộ tiến vào đại sảnh, không kìm được khóc lớn. “Nên làm gì bây giờ mới được đây? Nếu như cậu của cháu thực sự… Thực sự bị chém đầu… Bạch gia của chúng ta cũng xong rồi…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Lộ cố gắng trấn định, không thể khóc theo được.

Nghe vậy, đại biểu tẩu vừa lau nước mắt, vừa nhẹ nhàng lên tiếng—

“Nghe đại biểu ca của muội nói… Hôm nay, lúc lâm triều, hoàng thượng nói cho các đại thần… Bảo rằng người dự tính xuất binh tấn công mấy quốc gia lân cận, thực hiện giấc mộng thống nhất thiên hạ mà người ấp ủ đã lâu… Cha thân là Binh bộ thượng thư, hiển nhiên sẽ cật lực phản đối… Còn trực tiếp khuyên ngăn hoàng thượng ở ngay trên đại điện, trước mặt tất cả các đại thần , nói rằng tiên đế nếu như còn tại thế cũng sẽ không đồng ý hoàng thượng làm như vậy, ai ngờ lại chọc hoàng thượng giận dữ… Liền đem người nhốt vào thiên lao chờ xử trảm…”

Bạch Lộ sắc mặt ngày càng trắng bệch. “Thế đại biểu ca cùng nhị biểu ca đâu?”

“Tướng công sau khi từ trong cung trở về nói cho chuyện này chúng ta, liền cùng nhị thúc đi gặp cha chồng của Anh nhi, ngài ấy là Hình bộ thượng thư, có quan hệ thân thích với hoàng hậu, nói không chừng có thể tiến cung cầu xin hoàng hậu nói giúp chúng ta vài lời…” Đại biểu tẩu nghẹn ngào nói.

Nàng gật đầu. “Cháu tin tưởng tỷ tỷ nhất định sẽ không ở yên một chỗ ngồi xem, mặc kệ tất cả mọi việc. Nàng sẽ cầu xin ngài thông gia, sẽ nhanh chóng có tin tức tốt thôi, mợ không cần quá mức lo lắng.”

Mợ khóc đỏ mắt. “Cho dù ông thông gia có nguyện ý hỗ trợ… Vạn nhất ngay cả hoàng hậu khuyên mà hoàng thượng cũng không nghe… Thì nên làm thế nào đây? Lão gia…”

“Mẹ…” Đại biểu tẩu cùng nhị biểu tẩu cũng lên tiếng khóc lớn.

Bạch Lộ ở bên cạnh không ngừng an ủi các nàng, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía cửa, trước mắt cũng chỉ có thể chờ hai vị biểu ca mang tin tức tốt trở về.

Cứ như vậy, đợi đến tận tối, hai vị biểu ca của Bạch Lộ mới ủ rũ quay về.

“Ông thông gia nói như thế nào?” Mợ sốt ruột hỏi hai con.

Thân là con trưởng, Bạch Tĩnh không dám nhìn thẳng vào mẫu thân. “Ngài ấy nói… Lực bất tòng tâm.”

“Dù sao chúng ta cũng là thông gia với nhà họ, thế mà nhìn thấy chúng ta gặp nạn, hắn lại nói tuổi hắn đã lớn, dự tính từ quan… Chỉ biết lo cho chính bản thân mình, cư nhiên thấy chết mà không cứu.” Bạch Tấn cũng tức giận đến đỏ mặt tía tai. “Liền ngay cả những vị quan khác ngày thường vẫn cùng cha qua lại, lúc này một đám đều tránh không gặp mặt, ai cũng không dám đắc tội hoàng thượng, chỉ sợ đến phiên bọn họ bị nhốt vào thiên lao…”

Đại biểu tẩu hỏi chồng. “Anh nhi không có giúp chúng ta cầu xin cha chồng nàng hay sao?”

“Đương nhiên cầu, bất quá vô dụng.” Bạch Tĩnh lắc đầu nói.

“Lão gia…” Mợ hướng lên trời khóc lớn.

“Tướng công, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Nhị biểu tẩu kéo tay chồng hỏi nhỏ.

Bạch Tấn ngã ngồi ở ghế. “Ta cũng không biết…”

“Nếu như lão gia bị xử tử…. Ta cũng không muốn sống…” Mợ gục đầu xuống bàn khóc.

“Hiện giờ Bạch gia chúng ta thất thế, cũng không có ai dám đứng ra cầu xin với hoàng thượng, chỉ có thể dựa vào chính mình…” Nói xong, Bạch Tĩnh nhìn về phía biểu muội ở bên cạnh. “Lộ nhi, chuyện của cha phải nhờ muội rồi.”

Tuy rằng trong lòng Bạch Lộ bất an không thôi, nhưng cố gắng không vì bản thân sợ hãi mà né tránh tất cả. “Muội có thể giúp được việc gì, đại biểu ca cứ nói.”

“Ba trăm năm qua, hoàng đế của các triều đại luôn luôn kính trọng vu nữ, hay là muội tiến cung đi gặp hoàng thượng, cầu người khai ân, thả cha, nói không chừng hoàng thượng sẽ suy xét.” Việc đã đến nước này, Bạch Tĩnh chỉ có thể dựa vào nàng.

Đại biểu tẩu vội vã gật đầu. “Đúng rồi! Lộ nhi, muội thử đi nói với hoàng thượng xem…”

“Lộ nhi, mợ cầu cháu…” Mợ nước mắt ròng ròng khóc nói.

Nàng vội vàng gật đầu. “Mợ đừng nói như vậy, chỉ cần có thể cứu cậu, muốn cháu làm cái gì đều được… Chính là làm thế nào mới có thể gặp hoàng thượng?”

“Hiện tại đã quá muộn, sáng mai ta sẽ tiến cung một chuyến, đến lúc đó muội đi cùng ta.” Bạch Tĩnh nghiêm mặt nói.

“Vâng!” Bạch Lộ gật đầu.

Nhìn mợ cùng với hai vị biểu tẩu ôm nhau mà khóc, còn có hai vị biểu ca vẻ mặt rơi vào đường cùng, Bạch Lộ không khỏi nắm chặt hai tay, nói cho chính mình ngày mai sau khi gặp hoàng thượng, cho dù có dập đầu bao nhiêu lần cũng được, nhất định phải cầu người thả cậu ra.

Suốt buổi tối, Bạch Lộ đứng ở bên ngoài phòng của mình, ngẩng đầu lên nhìn theo ánh trăng khuất sau tầng mây dày đặc, nghĩ đến việc cả ngày hôm nay cũng không nhìn thấy bóng dáng Ngao Lãng ở đâu, đành phải lấy túi hương luôn đeo ở trước ngực ra.

“Ngao Lãng…” Nàng gọi vài lần, vẫn là không trông thấy người. “Chàng rốt cuộc đang ở đâu?”
Bình Luận (0)
Comment