Gian Xảo Long

Chương 15

Hôm nay là rằm tháng bảy, cũng chính là lễ Vu Lan, dân gian gọi là Tết Quỷ.

Ở Chu quốc cỏ một tập tục, vào buổi tối ngày này hàng năm, người dân sẽ thả đèn hoa đăng giữa dòng sông, thiêu thuyền pháp, đọc kinh, phân phát đồ ăn, siêu độ vong hồn; cũng có người dẫn theo con cái đi xem lễ hội đèn hoa đăng, tạo thành từng dòng từng dòng chuyển động trên đường, hàng vạn ánh đèn lồng lấp lóa, đường phố đông đúc náo nhiệt hơn cả ban ngày.

Bảo thành ở Chu quốc, là kinh thành buôn bán tấp nập vào bậc nhất, thương nhân các nước tụ tập đông đúc không đếm xuể.

Vì việc làm ăn, Vệ Thiên Lãng đã theo dưỡng phụ tới nơi này rất nhiều lần, sau khi dưỡng phụ qua đời, hắn một mình đi đến đây, tuy bản thân là người Ngu quốc nhưng hắn vẫn luôn thường xuyên đi đi lại lại giữa Chu quốc cùng Triều quốc, hắn không có thói quen ở cố định một nơi nào đó lâu dài.

Hôm nay, Vệ Thiên Lãng cảm thấy ở trong phòng rất buồn chán, liền đi ra bên ngoài hít thở không khí một chút. Bước chân ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng người nói ồn ào, thì ra hôm nay là lễ Vu Lan, ở Chu quốc đây là một ngày hội lớn.

Khuôn mặt Vệ Thiên Lãng không chút biểu cảm, hai tay đặt sau thắt lưng, đưa mắt nhìn người dân đi hai bên đường, gần như ai ai cũng có bạn bè, chỉ có một mình hắn cô đơn, cảm giác hư không trong lòng càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Lắc đầu, Vệ Thiên Lãng bước nhanh về phía trước, khóe mắt thoáng nhìn sang bên trái, đối phương chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ thanh tú tầm mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn phiền muộn, chỉ trong nháy mắt, Vệ Thiên Lãng đứng bất động ở tại chỗ, muôn vàn hình ảnh nhanh chóng xẹt qua đầu hắn –

Bạch Lộ đối diện hắn, cười…

Bạch Lộ ngồi bên cạnh hắn, đầu nàng tựa vào vai hắn, hai người cùng ngẩng đầu ngắm trăng…

Nữ nhân hắn yêu nhất ở trong lòng hắn tắt thở…

Cuối cùng… Hắn ôm lấy thân thể đã cứng ngắc của Bạch Lộ… Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất… hủy diệt thiên địa…

Vệ Thiên Lãng vươn tay ôm lấy trái tim đột nhiên quặn thắt lại, cảm giác đau lòng như muốn xé rách lồng ngực khiến hắn không thể đứng vững, thân hình cao lớn bất chợt lảo đảo một chút. Dù cho sau khi chuyển thế, dung mạo của nàng có thay đổi, hắn vẫn có thể nhận ra nàng.

“Là nàng… Không sai… Đúng là nàng…”

Đó là Bạch Lộ ở kiếp trước vẫn luôn cùng hắn ngắm trăm, luôn tựa vào người hắn, cười với hắn, nàng từng là vu nữ có thể trông thấy được Ứng Long, là hắn chính là thần thú có sức mạnh hô mưa gọi gió, bọn họ đã từng cùng nhau trải qua một quãng thời gian hạnh phúc ngọt ngào, còn hẹn ước sẽ trở thành phu thê suốt đời, những kí ức này giống như được thanh đao khắc sâu vào tâm trí hắn, không thứ gì có thể cướp đi được.

Tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng thấy được nàng…

Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh bé nhỏ sắp khuất xa, hai chân Vệ Thiên Lãng bước nhanh theo nàng, hắn tin rằng cho dù bọn họ có chuyển thế, tuy rằng dáng vẻ có thấy đổi, nhưng tuyệt đối vẫn có thể nhận ra nhau.

Lục Nhi hoàn toàn không biết mình bị người theo dõi, nàng cùng những người dân khác ngồi bên bờ sông thả đèn hoa đăng, đôi mắt hồng hồng, vẽ hoa sen lên mảnh gỗ, sau đó đặt một cây nến ở bên trên, cuối cùng thả vào dòng nước, chăm chú nhìn nó dần dần trôi về phương xa, âm thầm gửi gắm trong đó lời chúc phúc cho những người đã khuất.

“…Đại tỉ, tỉ ở dưới đó có tốt không? Nếu cần thứ gì cứ nói với muội… Cả tam tỉ nữa… Nếu tỉ gặp được đại tỉ ở dưới đó, đừng tiếp tục giận dỗi nàng… Nếu như thiếu quần áo hay đồ dùng, nhớ báo mộng cho muội biết…”

Lục Nhi lại thả tiếp một ngọn đèn hoa đăng, trên mặt sông nổi lên từng ngọn lửa rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời đêm. “Tứ tỉ… Tỉ với tiểu cháu vẫn tốt chứ? Nương từng nói với muội, mang theo đứa nhỏ rất vất vả, tỉ cũng phải chú ý chăm sóc cho bản thân thật tốt… Đừng để bị mệt…”

Nói xong, nàng lại thả thêm một ngọn đèn vào dòng sông, nghĩ tới việc trong số năm tỉ tỉ của mình, có ba người đã cách thế, trong lòng nàng khó chịu vô cùng.

“Cuối cùng… Nương, con sẽ tự lo tốt cho mình, người cứ yên tâm mà đi…” Nhớ đến mẫu thân mới qua đời năm ngoái, hai mắt Lục Nhi đẫm lệ, buông đèn lồng.

Cho tới khi bốn ngọn đèn đều đã trôi về phía xa, xa tới mức không thể nhìn thấy được nữa, Lục Nhi mới chậm rãi đứng dậy, lấy khăn tay lau đi nước mắt, có thể vì nương và các tỉ tỉ làm chút việc nhỏ, thực sự rất vui vẻ.

“Lúc này trở về, hi vọng gia gia đã ngủ, bằng không nếu người biết mình chuồn êm ra ngoài, chắc chắn sẽ mắng té tát.” Nàng sợ gia gia nhất, mong rằng sẽ không bị phát hiện.

Lục Nhi bước dọc theo bờ sông, vô thức ngẩng đầu lên, chợt nhận thấy vầng trăng ở trên cao nhẹ nhàng tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng dìu dịu, không hề bị tầng mây che khuất, bất giác cảm thấy đẹp đẽ lạ lùng.

“Đêm nay là trăng tròn…” Nàng thốt lên.

“Đêm nay là trăng tròn.” Giọng nói trầm thấp của một nam tử đột nhiên vang lên.

Lục Nhi giật mình, đưa mắt nhìn sang bên phải, là một thân ảnh cao lớn. Dường như người nọ cũng nhận thấy được ánh mắt chăm chú của nàng, thân ảnh cao lớn chậm rãi tiến lại gần.

Bởi vì người nọ đứng quay lưng về phía ánh trăng, cho nên Lục Nhi không nhìn rõ lắm diện mạo của hắn, nhưng đôi mắt của đối phương rất sáng, giống như trong đó ẩn chứa hai đốm lửa nhỏ hừng hực cháy, thẳng tắp bắn về phía mình. Nàng năm nay tuy đã mười sáu, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị nam nhân nào dùng ánh mắt như vậy quan sát chính mình, hai má không khỏi nóng lên.

“Nàng thích ánh trăng sao?” Vệ Thiên Lãng có chút kích động hỏi, hắn cố nén xúc động muốn được tìm hiểu về nàng, rất sợ sẽ dọa nàng chạy mất.

“Ừ…” Lục Nhi biết không nên tùy tiện nói chuyện với một nam tử xa lạ, nhưng nếu như không trả lời thì thật quá thất lễ, “Ta rất thích ánh trăng.”

Từ nhỏ đến lớn, nàng đặc biệt thích ban đêm, nhất là những buổi tối có trăng, luôn luôn nhìn ngắm đến mê man, cho dù cả đêm không ngủ cũng không sao cả.

“Ta cũng vậy.” Vệ Thiên Lãng tiến lại gần một bước.

Nàng nhận ra ta không? Còn nhớ chuyện kiếp trước của chúng ta không? Hắn muốn hỏi nàng như vậy.

Làm sao bây giờ? Lục Nhi hoảng hốt, vẫn nên nhanh chút trở về thôi.

“Nàng có thể ngắm trăng cùng ta được không?” Vệ Thiên Lãng nhìn thấy dáng vẻ của nàng có chút căng thẳng, tự nhủ với chính mình phải từ từ.

“Ta… Ta không biết ngươi…” Lục Nhi không biết đối phương là ai, nếu gặp phải người xấu thì nên làm gì bây giờ, hơn nữa tùy tiện nói chuyện với nam nhân, là hành động không đúng đắn.

“Ta họ Vệ, Vệ Thiên Lãng, là thương nhân Ngu quốc.” Nghe nàng nói không biết chính mình, trái tim vlt đột nhiên co rút lại, đau đớn, chỉ có thể tự giới thiệu bản thân trước. “Nàng thì sao?”

Lục Nhi thiếu chút nữa đã buột miệng. “Ta tên là… Ta không thể đem khuê danh nói cho người xa lạ… Đã muộn rồi, ta phải mau chóng trở về.”

Nói xong, nàng khẽ nhấc làn váy, chạy khỏi chỗ đó, có điều, chó dù đã về đến nhà, nàng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt nóng rực của nam nhân vẫn luôn theo sát phía sau mình.

“Lục tiểu thư, cuối cùng người cũng quay về.” Tỳ nữ giúp nàng canh cửa lo lắng kêu lên.

Nàng áy náy. “Tốn một chút thời gian, không bị phát hiện chứ?”

“Chắc là không có.” Tỳ nữ trả lời.

Ngay lúc hai chủ tớ đang định vụng trộm trở về phòng, tiếng nói nghiêm khắc của một ông lão đột nhiên vang lên, khiến Lục Nhi sợ tới mức hai chân như nhũn ra.

“Đã trễ thế này, còn chạy đi nơi nào?” Từ lão gia tay cầm đèn lồng, trừng mắt mắng.

Lục Nhi cúi đầu nhận sai. “Gia gia, cháu chẳng qua là đi…”

“Biết ngay là nuôi cháu gái chỉ được cái vô tích sự, lại còn sinh cho ta những sáu cái, bụng của nương ngươi quả thực là chẳng tốt lành gì, nếu không phải nàng đã chết, ta nhất định phải bắt nó quỳ trước bài vị liệt tổ liệt tông Từ gia của chúng ta!” Từ lão gia trút oán khí lên người mẹ con các nàng, đối với hắn, được một đứa cháu trai còn quan trọng hơn sáu đứa cháu gái này nhiều.

Nghe thấy mẫu thân đã khuất của mình bị mắng, Lục Nhi nhịn không được cãi lại. “Việc này đâu có liên quan đến nương… Nương cũng muốn sinh con trai cho phụ thân… Nàng đã không còn ở nhân thế… Gia gia đừng trách nương nữa có được không…”

“Ngươi còn dám cãi lại?” Từ lão gia nổi nóng.

“Cháu… Cháu không dám…” Nàng khóc nói.

Hắn hừ hừ, cầm đèn lồng quay trở về, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại. “Ta hẳn là sớm nên tìm giúp ngươi một người phu quân, nhanh chút gả ra ngoài, đỡ phải nhìn thấy liền tức giận…”

Nghe thấy gia gia muốn tìm nhà chồng cho nàng, sắc mặt Lục Nhi càng thêm trắng bệch.

“Cháu, cháu không muốn lập gia đình…” Nàng chỉ cần nghĩ đến đại tỷ sau khi gả cho người ta, liền bị trượng phu tính tình thô bạo đánh cho thừa sống thiếu chết; Mà tam tỷ xuất giá làm thiếp, bị đại phu nhân hành hạ, cuối cùng đành lựa chọn treo cổ tự vẫn; Còn tứ tỷ, bị mẹ chồng chèn ép, bắt làm việc nặng lúc đang mang thai, kết quả là động thái khí, liền rời đi cùng đứa nhỏ.

Trong số năm tỷ tỷ, chỉ có nhị tỷ và ngũ tỷ là tốt số hơn một chút, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hôn nhân do gia gia an bài, tất cả đều vì suy nghĩ cho lợi ích làm ăn mà không màng đến hạnh phúc của các cháu gái, cho dù đối phương có xấu xa thế nào cũng không thèm để ý, Lục Nhi thực sự rất sợ phải lập gia đình.

Tỳ nữ hiểu được tâm tình của chủ nhân, chỉ biết an ủi không ngừng. “Nói không chừng lục tiểu thư sẽ giống như nhị tiểu thư và ngũ tiểu thư, gả được cho một nam nhân tốt.”

“Nếu như không được thì sao?” Lục Nhi bất an hỏi.

Nàng thà rằng làm gái lỡ thì, cả đời cũng không muốn gả.

Lúc này, ở bên ngoài Từ phủ, Vệ Thiên Lãng đang đứng ngây người nhìn cổng lớn.

“…Là Bạch Lộ, chắc chắn không sai, mặc dù nàng đã quên ta.” Hắn buồn bã lẩm bẩm.

Sau khi nhận ra nàng, Vệ Thiên Lãng cũng dần dần nhớ ra tất cả những chuyện ở kiếp trước. Hắn muốn tìm lại nữ nhân mà hắn đã từng yêu, quyết tâm này càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Bây giờ, người đã tìm được rồi, không nghĩ tới Bạch Lộ lại quên hắn, giờ phút này, thất vọng và khổ sở cũng không đủ để hình dung cảm giác của hắn lúc này.

“Cho dù không nhớ rõ cũng không sao, chỉ cần ta không quên là được…” Hắn tự nói với chính mình.

Hiện tại, Vệ Thiên Lãng không hề phát hện ra bản thân mình cũng đang bị người theo dõi, cũng bởi vì hắn đã mất đi thần lực, cho nên không thể nhìn thấy vị thiếu nên tóc bạc đang đứng phía sau mình.

“Đúng là các ngươi vẫn có thể gặp lại nhau… Ngao Lãng, sau khi chịu nhiều khổ cực như vậy, ta hẳn là nên vui mừng thay cho ngươi.” Nghĩ đến những năm vừa qua nhìn hắn khắp nơi tìm kiếm nữ nhân mà kiếp trước hắn yêu sâu đậm, Ngao Liệt cảm thấy đau đớn cùng không đành lòng.

Thực sự rất muốn khiến cho Ngao Lãng nhìn thấy bản thân, để hắn nói với mình mấy câu… Ngao Liệt nắm chặt bàn tay, cố nén suy nghĩ muốn thi triển pháp thuật với hắn, lời cảnh cáo của Ngọc Đế cùng khát vọng trong lòng đang không ngừng hướng hắn gào thét.

Vệ Thiên Lãng đứng ở cửa lớn của Từ phủ không biết đang suy nghĩ việc gì, đột nhiên xoay người lại, vốn tưởng rằng đằng sau mình có người, nhưng khi nhìn lại, cái gì cũng không thấy, hắn thầm nghĩ chắc là do ảo giác của chính mình, vì thế rảo bước rời đi.

Ngao Liệt trông thấy động tác của hắn, trong lòng âm thầm vui sướng, nghĩ đến Ngao Lãng vẫn còn có thể thấy được bản thân, cuối cùng chỉ có thể cười khổ, Ngao Lãng đã mất đi thần lực, không thể nhìn được hắn.

Vệ Thiên Lãng trở về chỗ ở, ngôi nhà này hắn mua đã lâu, trong nhà cũng sắp xếp vài tên nô tài cùng thị nữ để khi hắn đến Chu quốc có người hầu hạ những việc hàng ngày.

Hắn tính toán cả một đêm, sáng hôm sau liền sai mấy tên nô tài ra ngoài hỏi thăm xem chủ nhân của tòa phủ đệ kia là ai và tất cả những chuyện liên quan đến gia đình đó.

“Lục Nhi…” Chỉ tốn nửa ngày, Vệ Thiên Lãng đã nhận được hồi báo của thuộc hạ, biết được khuê danh của Bạch Lộ ở kiếp này, cùng với thân phận của nàng ở Từ gia. “Thì ra bây giờ nàng tên là Lục Nhi…”

Vệ Thiên Lãng nhớ kĩ khuê danh của nàng, nghĩ đến việc sau khi chuyển thế Bạch Lộ tuy rằng không phải là giai nhân tuyệt sắc nhưng dáng vẻ thanh tú đáng yêu cũng đủ khiến cho người ta muốn vươn tay che chở, mặc dù diện mạo có chút bất đồng nhưng khí chất cũng không sai biệt nhiều lắm, bên môi hắn bất giác hiện lên ý cười.

Từ khi hắn trưởng thành, có không ít bà mói tới cửa muốn giúp hắn làm mai, nhưng Vệ Thiên Lãng đều không có hứng thú, bởi vì hắn chỉ muốn tìm được Bạch Lộ sau khi chuyển thế, sau đó cưới nàng làm vợ, hai người có thể tiếp tục tiền duyên còn dang dở. Chỉ một mình nàng mới có thể trở thành thê tử của hắn.

Vệ Thiên Lãng đứng lên, rời khỏi bàn. “Như vậy… Nên đối phó với vị Từ lão gia này như thế nào, mới có thể khiến cho chính hắn tự mở miệng đem cháu gái gả cho ta?”

Hắn phải tính toán thật kĩ càng mới được.

Cứ như vậy, trải qua hơn mười ngày điều tra, Vệ Thiên Lãng cũng nắm được trong tay toàn bộ tình hình làm ăn buôn bán của Từ gia, lúc này hắn mới tìm đến nhà.

Vệ Thiên Lãng ngồi ở đại sảnh của Từ phủ, hai mươi sáu tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, ngũ quan kiên cường đoan chính, bên người còn tản mát ra vài phần lạnh lùng, bởi vậy nhìn qua có chút khó thân cận, tuy rằng diện mạo không hẳn là thập phần anh tuấn, nhưng ánh mắt sáng ngời quyết đoán khiến cho người ta không thể không chú ý.

“Mời Vệ gia dùng trà, lão gia nhà ta sẽ lập tức tới ngay.” Quản gia ra lệnh cho thị nữ dâng trà, vụng trộm đánh giá vị nam tử trước mặt, muốn thông qua đó tìm hiểu ý đồ đối phương đến đây ngày hôm nay.

Vệ Thiên Lãng thấp giọng “Ừ” Một tiếng. “Không vội, bảo với lão gia nhà các ngươi cứ từ từ đến.”

“Đa tạ Vệ gia.”Quản gia cúi người chắp tay, nhân cơ hội này thăm dò một chút. “Vệ gia nói mình là thương nhân Ngu quốc, tới đây là bàn chuyện làm ăn với lão gia nhà chúng ta?”

Hắn liếc mắt sang bên cạnh. “Không sai.”

“Không biết Vệ gia buôn bán gì?” Quản gia lại hỏi.

“Muối.”Vệ Thiên Lãng không cần giải thích nhiều. Một chữ là đủ rồi.

Đôi mắt quản gia sáng lên. “Nghe nói Ngu quốc có vài khu vực chuyên làm muối, hơn nữa đều thuộc về quyền sở hữu của triều đình, chỉ đem muối giao cho những thương nhân được chỉ định để buôn bán, hóa ra Vệ gia cũng là một trong số đó?” Bởi vì nhu cầu muối ăn của Chu quốc và Triều quốc đều phải dựa vào Ngu quốc, cho nên vấn đề này vô cùng quan trọng.

“Ngươi biết rất nhiều.” Vệ Thiên Lãng lạnh nhạt nói.

“Tiểu nhân đi theo bên cạnh lão gia đã lâu, cũng biết được chút ít.” Quản gia khiêm tốn trả lời. “Mời Vệ gia đợi thêm một chút, lão gia nhà ta sẽ tới ngay lập tức.”
Bình Luận (0)
Comment