Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 137

Editor: Hạ Mộc

(*) Cẩu bì cao dược: bây giờ “thạch cao da chó” cũng là một thuật ngữ xúc phạm, một phép ẩn dụ cho hàng hóa lừa đảo, gỡ hoài không ra, kiểu như bám dai như đỉa ở Việt Nam.

Lời này của hắn nói với Thần Niên càng khiến nàng thêm hồ đồ, theo bản năng hỏi lại: “Người đó là ai?”

Đến khi nói ra, tự nàng bất chợt hiểu được một chút, vừa rồi không phải là ôm nàng, vậy là ôm người giống nàng. Nàng có thể giống ai chứ? Chỉ có thể là mẫu thân của nàng thôi. Nhưng nghĩa phụ muốn vì mẫu thân đoạt lại cái gì? Mẫu thân nàng rốt cuộc là ai? Vì sao lại có quan hệ người Tiên thị?

Thần Niên một bụng khó hiểu, nhưng Lục Kiêu lại không muốn giải thích nghi hoặc cho nàng, chỉ nói: “Cô cái gì cũng đừng hỏi ta, thực ra ta cũng không rõ lắm, chỉ biết một ít, bất quá toàn là tin đồn, cũng không chắc là thật, chi bằng chờ sau này nghĩa phụ của cô chính miệng nói cho cô đi vậy.”

Hắn chẳng qua chỉ nghe các lão nhân trong tộc nói qua một ít tin đồn của Nhã Thiện Vương Nữ, cũng biết rõ bên người vương nữ có một dũng sĩ Tiên thị trung thành tận tâm Khâu Mục Lăng Việt, hơn nữa đã là lời đồn sẽ có phần thực phần giả, bây giờ làm sao có thể giải thích cho con gái của Nhã Thiện Vương Nữ nghe!

Thần Niên biết Lục Kiêu người này mặc dù nhìn thì thật thà, nhưng trên thực tế tâm nhãn cũng không ít, chỉ cần là chuyện hắn không muốn nói, dù là ngươi có quanh quẩn vòng vo hỏi hắn, cũng không hỏi ra được gì. Thần Niên thấy hắn không chịu nói, cũng đành từ bỏ.

Trong phòng đám người Ôn Đại Nha một mực lén lút để ý tình hình bên trong viện, nhìn Mục Triển Việt mang theo võ sĩ Tiên Thị lên ngựa vung roi mà đi, Ôn Đại Nha lúc này mới thở hắt ra một hơi, hít thở cuối cùng cũng dễ chịu trở lại.

Trong trại chỉ có một mình Tiêu Hầu Nhi thân hình gầy nhỏ nhanh nhẹn, lúc này không nhịn được đến gần Ôn Đại Nha kéo kéo cổ tay áo, nhỏ giọng nói: “Đại ca theo lý những người kia xem như là ân nhân cứu mạng của chúng ta, sao nhìn thế nào cũng thấy bọn họ đáng sợ hơn quan binh thế?”

Kỳ thực chính bắp chân của Ôn Đại Nha cũng mới vừa ngừng run rẩy, giờ phút này nghe nói thế, liền trừng mắt với Tiêu Hầu Nhi, thấp giọng quát mắng: “Thật không có tiền đồ! May mà ngươi không ở thời Mạch Soái gia gia đánh Thát Tử Bắc Mạc, bằng không với bộ “hùng dạng” này của ngươi, gặp phải Thát Tử ăn thịt người kia, ngươi còn không bị dọa đến tè cả ra quần?”

Tiêu Hầu Nhi ngượng ngùng cười gượng hai tiếng: “Không thể nào! Đại ca huynh đừng nhìn bộ dạng Tiêu Hầu Nhi nhỏ con, dũng khí cũng không kém hơn ai đâu, đệ không ở thời đó, chứ nếu đệ gặp thời đó, mặc dù không dám so với Đường Công, nhưng cũng tuyệt đối không trở thành kẻ hèn nhát!”

Mọi người nghe xong đều cười, có người không nhịn được mắng hắn: “Ngươi còn dám so với Đường Công? Đường công là đại anh hùng dám xông pha chiến trường trước hàng nghìn hàng vạn Thát Tử, còn ngươi chỉ là tên tiểu tử nhát gan chui dưới háng ngựa chém chân ngựa.”

Đêm qua, Tiêu Hầu Nhi dựa vào chút lanh lợi của mình, ở dưới ngựa của kỵ binh chui tới chui lui, chém không ít chân ngựa. Bây giờ nghe mọi người cười hắn nhát gan, mặt không khỏi đỏ lên, gân cổ tự biện giải nói: “Đó là vì Lục đại hiệp chỉ giáo, Lục đại hiệp nói chém chân ngựa có tác dụng hơn chém người.”

Trong phòng không ai nghe hắn giải thích, chỉ cùng nhau cười vang ầm ĩ. Phần lớn những người này tâm tư đơn giản, tính tình lạc quan, dù mới vừa trải qua một trận sinh tử, nhưng dù sao đa số bọn họ vẫn còn sống, lại chiếm được không ít đồ của quan binh, coi như là bỗng chốc lời to. Vậy nên trong lòng vui nhiều hơn buồn.

Ôn Đại Nha vẫn không cùng tham gia cười nói với mọi người, chỉ một mình ngồi một góc, đôi mắt linh hoạt chuyển động, không biết đang tính toán cái gì.

Đại Ngốc mặc dù khờ khạo, nhưng đã đi theo Ôn Đại Nha được rất lâu, nhìn hắn như vậy liền đoán được hắn nhất định là đang tính kế ai đó, theo bản năng dịch mông xa ra một chút.

Quả nhiên chỉ thấy Ôn Đại Nha đột nhiên đứng dậy vò đầu bứt tóc, nhìn hai người Thần Niên và Lục Kiêu ở cửa trại bên kia xem xét chiến mã, vội trở về thấp giọng nói với mọi người: “Các huynh đệ dừng lại trước, chúng ta nói chuyện này.”

Tất cả mọi người ngừng cười nói, tò mò nhìn về phía Ôn Đại Nha. Ôn Đại Nha kêu Tiêu Hầu Nhi ra cửa trông chừng, lúc này mới dùng ngón tay chỉ ra phía ngoài phòng, hạ giọng hỏi mọi người: “Mọi người thấy hai vị kia là người như thế nào?”

Mọi người nghe hắn đột nhiên hỏi tới Lục Kiêu và Thần Niên, nhất thời có chút sững sốt, nhưng chỉ một lát sau liền ngươi một lời ta một lời nói: “Tốt lắm, hai vị ấy mới đúng là có tấm lòng nghĩa hiệp chân chính.”

“Chỉ bằng Tạ nữ hiệp đêm qua đem tiểu muội của Thôi Tiểu Nhị, tự buộc vào trên người, không bỏ chúng ta chạy trốn một mình, Lão Triệu ta liền giơ ngón tay cái với cô ấy.”

Lục đại hiệp cũng là người tốt, nếu không có ngài ấy ngăn một đao kia, cả cánh tay phải này của ta đã bị cẩu quan binh tháo xuống.”

Hơn một chục người mở miệng nói, mỗi người nói hai câu, chỉ có Đại Ngốc vẫn không lên tiếng. Ôn Đại Nha liền quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Đại Ngốc, ngươi thấy thế nào?”

Gọi là Đại Ngốc bởi vì hắn ngốc thật, nhìn người luôn luôn chỉ nhìn bằng trực giác, càng là như vậy, ngược lại hắn càng có thể phân biệt đối phương là người tốt hay kẻ xấu. Hiện Ôn Đại Nha đã hỏi đích danh hắn, hắn không chút nghĩ ngợi đáp: “Tốt, hai người bọn họ đều là người tốt, bằng lòng chia bánh cho chúng ta ăn.”

Nói xong hắn lại trở về chỗ cũ hóp miếng nước, “Vẫn là bánh của Tạ nữ hiệp cho ăn ngon, so với bánh lục được trên người quan binh thơm hơn, còn mềm nữa.”

Ôn Đại Nha ở đó nghe hắn dùng mùi vị hai loại bánh so sánh, tức giận đến mức nhún chân nhảy lên cho hắn một vố vào đầu thấp giọng mắng: “Cái tên ham ăn nhà ngươi, trừ ăn ra ngươi còn có thể nhớ đến điểm khác không hả? Tạ cô nương ngoài cho ngươi ăn bánh, còn có điểm tốt gì khác không?”

Đại Ngốc bị hắn đánh cho rụt cổ, nghiêm túc nghĩ nghĩ, vội đáp: “Tạ nữ hiệp còn rất xinh đẹp nữa.”

Mọi người nghe xong bất giác cười vang, Tiêu Hầu Nhi đang đứng canh chừng ở cửa nhịn không được quay đầu, có chút hưng phấn nói: “Tạ nữ hiệp đúng là rất đẹp, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng gặp người nào đẹp đến như vậy. Ta vừa thấy cô ấy, liền cảm thấy tim đập như sắp nhảy lên cổ họng. Chỉ cần cô ấy nhìn ta cười, bảo ta đi làm gì ta cũng cam tâm tình nguyện, có chết cũng cam lòng!”

Ôn Đại Nha nghe xong dở khóc dở cười, lấy tay chỉ Đại Ngốc và Tiêu Hầu Nhi, thấp giọng mắng: “Quản hai cái miệng thối của các ngươi cho tốt, lời này về sau ngàn vạn lần không được nói nữa, cẩn thận để Lục đại hiệp nghe được, hai các ngươi gộp lại thành một khối cũng không đủ cho ngài ấy chém!”

Hắn nói xong lại sợ đe dọa chưa đủ, xoay người chỉ chỉ bên ngoài: “Nhìn thấy thi thể của quan binh kia không? Như vậy cũng còn xem là toàn vẹn. Đến lúc đó mọi người mai táng các ngươi, còn phải vào thôn trấn mời thợ may đến trước, đem tay chân các ngươi nối lại sau.”

Một lão thành dày dạn kinh nghiệm như Ôn Đại Nha, ở một bên hù dọa hai người bọn: “Nếu khâu không tốt, ngộ nhỡ đem hai người các ngươi khâu lẫn lộn, xuống dưới đó rồi các ngươi chỉ đành dùng tạm vậy.”

Hai người Đại Ngốc và Tiêu Hầu Nhi liếc nhau một cái, một người nhìn thấy đùi đối phương còn to hơn thắt lưng của mình, người kia lại nhìn thấy cánh tay kia so với ma cây cũng không to hơn nhiều lắm, đều thầm nghĩ nếu khâu nhầm thì chỉ có nước đi tong, bất giác nhất tề sợ run cả người.

Ôn Đại Nha nghiêm mặt, nói: “Ta hỏi mọi người, không phải là muốn đùa với các ngươi. Ta muốn bàn bạc một chút ngày sau chúng ta nên sống thế nào. Ôn Đại Nha ta vô năng, chẳng những không thể cho mọi người sống những ngày tháng tốt đẹp có rượu có thịt, ngay cả một ngày ba bữa ăn no cũng không lo được, Ta thật sự hổ thẹn với sự coi trọng của tất cả mọi người, nếu đã vậy, ta cũng không giữ chức vị này nữa!”

Hắn nói còn chưa dứt, liền có người thất thanh kêu lên: “Đại ca! Việc này không được!”

Mọi người cũng đều kêu la đứng lên, Ôn Đại Nha khoát tay áo ý bảo mọi người yên lặng, lại trầm giọng nói: “Ta đã mở miệng nói ắt đã có chủ ý, các huynh đệ không cần khuyên nữa, trước nghe ta nói cho hết lời. Ta ở đây có ba cách, một là đám người chúng ta lại tự đẩy ra một người nữa, tiếp tục mang các huynh đệ thụt lùi, hai là tự giải tán, hoặc rửa tay gác kiếm, hoặc thay đổi tên họ đi nơi khác làm ăn.”

Ôn Đại Nha nói tới đây dừng lại, chỉ chờ xem phản ứng của mọi người, nhìn tất cả đều lắc đầu không được, lúc này mới nói thêm: “Nếu mọi người không đồng ý hai cách trước, vậy chỉ còn một con đường cuối cùng.”

Hắn nâng tay chỉ chỉ phía ngoài phòng: “Chúng ta phải nghĩ cách bám vào hai vị bên ngoài kia. Nhìn tính cách của hai vị kia, chẳng qua chỉ mới tá túc chỗ chúng ta hai ngày, liền chịu mạo hiểm lớn như vậy liều mình ra tay cứu giúp. Nếu mọi người có thể nguyện chết đi theo bọn họ, ngày sau bọn họ tuyệt đối sẽ không mặc kệ vứt bỏ chúng ta.”

Hắn vừa nói xong, mọi người nhất thời trầm mặc xuống.

Đúng lúc này, thình lình nghe Tiêu Hầu Nhi từ ngoài cửa chạy lùi về, thấp giọng nói: “Bọn họ đang quay lại đây.”

Ôn Đại Nha hạ giọng hỏi mọi người: “Ôn Đại Nha ta muốn nói ba điều này? Mọi người đã định chủ ý rồi phải không?”

Mọi người đều gật đầu đáp: “Đi theo đại ca, chọn điều thứ ba.”

Cũng không ít người chần chừ, hỏi: “Hai người họ sẽ thu nhận chúng ta?”

Ôn Đại Nha cười cười giảo hoạt nói: “Ta có cách, lát nữa mọi người đều nhìn ánh mắt của ta mà làm việc.” Hắn vội vàng thấp giọng nói vài câu, mọi người liền cùng chờ hai người Thần Niên và Lục Kiêu vào cửa.

Thần Niên và Lục Kiêu mới từ chỗ chiến mã bên kia chọn hai con ngựa vừa ý, cũng không biết trong phòng đám người Ôn Đại Nha đã tính toán trên đầu mình.

Hai người vào trong phòng, thấy ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía hai người bọn họ, bất giác có chút kinh ngạc, hai người liếc nhìn nhau, Thần Niên mở miệng hỏi trước: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Ôn Đại Nha đứng dậy tiến lên, không nói hai lời liền quỳ xuống trước mặt Thần Niên và Lục Kiêu. Hắn quỳ xong, sau đó những người khác cũng đều vây quanh lại đây, quỳ gối trên mặt đất. Bọn họ đột nhiên làm vậy, Thần Niên khó hiểu nói: “Thế này là sao?”

Ôn Đại Nha thuận theo đáp: “Đêm qua nếu không có hai vị, tất cả chúng ta đều sớm đã vào điện Diêm Vương, chúng ta không có gì khác để tạ ơn hai vi, trước khấu đầu tạ ơn cứu mạng của hai vị” Hắn nói xong, liền trịnh trong dẫn dắt mọi người hướng Thần Niên và Lục Kiêu dập đầu một cái.

Thần Niên vội nghiêng người về bên cạnh tránh đi: “Ôn Đại đương gia nói cái gì thế, còn không mau bảo mọi người đứng lên!”

Ai ngờ đám người Ôn Đại Nha cũng không đứng dậy, chỉ cố chấp nhìn Thần Niên và Lục Kiêu, lại nói: “Chúng ta còn có một chuyện nhờ nhị vị, mong các ngài có thể đáp ứng chúng ta, nếu không chúng ta liền quỳ chết ở chết ở đây.”

Thần Niên không ngờ hắn sẽ nói ra lời này, trong ánh mắt không khỏi có thêm một chút lãnh đạm, đôi mắt nhìn Ôn Đại Nha, trầm giọng nói: “Ôn Đại đương gia, ngài có gì cứ nói, nếu có thể giúp được ta sẽ giúp, ta không thích bị người khác uy hiếp.”
Bình Luận (0)
Comment