Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 170

Thần Niên gật đầu, cũng nói với Tiểu Bảo: “Xin nhờ em nghĩ cách đưa hai người bạn đồng hành với ta ra khỏi thành”.

Linh Tước và Lỗ Vinh Phong nghe thế đều sửng sốt, Linh Tước lại càng không kiềm chế được, hỏi: “Đại đương gia, sao lại thế?”.

Thần Niên cũng không e dè Tiểu Bảo, nói thẳng: “Xem tình hình ban nãy, Hạ Trạch rõ ràng là đang điều tra chúng ta, có thể thấy việc đến Thanh Châu e là đã bị lộ rồi. Hai người ở lại đây hết sức nguy hiểm, chi bằng về trại trước”.

“Vậy còn cô?”.

Linh Tước lại hỏi.

Thần Niên nghĩ ngợi, nói: “Hạ Trạch xuất hiện ở Thanh Châu, việc này vô cùng kì lạ, ta phải ở lại đây xem xét tình hình”.

Linh Tước làm sao mà yên tâm để Thần Niên trong hiểm cảnh một mình, nghe thế chỉ nói: “Chúng tôi cũng không đi, đi thì cùng đi, mà ở thì cùng ở”.

“Mình ta ở lại đây hành động càng dễ hơn, mọi người không cần lo lắng cho ta.” Thần Niên khuyên nhủ, trán nàng hơi nhăn lại, ngừng một chút, nói tiếp: “Sau khi về trại, chỉ nói là ta đã cùng hai người ra khỏi Thanh Châu rồi, trên đường gặp Lục Kiêu nên theo huynh ấy đi Tuyên Châu”.

Hai cha con Linh Tước nghi hoặc không sao hiểu nổi, đều nhìn Thần Niên.

Việc ba người họ đi Ký Châu, trong trại chỉ có ba người Ôn Đại Nha, Triêu Dương Tử và Thôi Tập biết, nhưng tin tức lại bị lộ nhanh đến thế, Thần Niên chậm rãi nhắm mắt lại, nén đau thương trong lòng, trầm giọng nói: “Sau khi về trại âm thầm đi tìm Ôn Đại Nha và đạo trưởng, bảo hai người họ đề phòng Thôi Tập”.

Linh Tước và Lỗ Vinh Phong cực kì kinh ngạc, Linh Tước còn đang muốn hỏi tiếp, Lỗ Vinh Phong đã kéo cô lại, nói: “Nghe đại đương gia dặn dò là được”.

Thần Niên bảo Tiểu Bảo đưa Linh Tước và Lỗ Vinh Phong đi nghỉ ngơi, mình thì ngồi yên lặng trên ghế, thả lỏng mi mắt, chờ Khâu Tam về. Mãi đến nửa đêm mới chờ được Khâu Tam bước vào cửa, nói: “Làm tôi sợ muốn chết, chẳng biết vì sao Tiết Thịnh Anh đột nhiên muốn điều tra khách điếm các nơi, rõ ràng là muốn tìm cô, sợ quá nên tôi đành phải sai người đón cô vào phủ trước”.

“Lại gây ra phiền toái cho ngươi rồi.” Thần Niên cười cười, bình thản nói: “Kì thực ta nghĩ lại cũng thấy sợ, sợ mình đánh giá cao giao tình giữa hai ta, lại để ngươi bán ta cho Tiết Thịnh Anh”.

Khâu Tam sầm mặt lại, lời lẽ đanh thép nói: “Cô xem cô đang nói gì kìa, tôi mà là loại người vong ân phụ nghĩa như thế à?”. Lời còn chưa dứt, y đã nở nụ cười, mắt híp lại mảnh như sợi chỉ, nói: “Hơn nữa, dù tôi có tà tâm thì cũng không có gan làm thế, nếu để vương gia biết thì lại không lột da của tôi ra chắc!”.

Thần Niên nghe y nhắc đến Phong Quân Dương, thờ ơ mỉm cười, cũng không mở lời giải thích quan hệ giữa hai người, chỉ hỏi: “Hạ Trạch chẳng phải nên ở Vũ An sao? Sao lại ở Thanh Châu?”.

“Không chỉ mình gã, Trịnh tướng quân cũng đã trở lại.” Khâu Tam ngồi xuống ghế cạnh Thần Niên, vươn người sang, nói nhỏ: “Làm cho người ta thấy thật là lạ, Tiết Thịnh Hiển cũng tới rồi. Trước mắt mấy người đó đều ghé vào phủ thủ thành, còn cụ thể là vì chuyện gì thì tôi vẫn chưa điều tra được”.

“Đều ở trong phủ thủ thành?” Thần Niên suy tính, một lát sau giương mắt nhìn Khâu Tam, nói: “Ta phải đến phủ thủ thành một chuyến”.

“Không được!” Khâu Tam lập tức kêu lên, “Như thế quá nguy hiểm! Cô có việc gì thì cứ sai tôi đi làm là được, nhất định không được tự mình mạo hiểm”.

Nhưng giờ Thần Niên không dám tin bất cứ kẻ nào nữa, nghe vậy cũng chỉ cười, nói: “Ngươi không thể giúp ta làm việc này, chỉ có thể tự ta đi. Hơn nữa, ta nói với ngươi điều này, cũng không phải là bàn bạc với ngươi. Nếu ngươi có thể giúp thì đương nhiên là tốt nhất, nếu không thể, tự ta cũng có thể nghĩ cách đi vào”.

Khâu Tam bỗng nhiên thấy đầu to như cái đấu, sau một lúc lâu suy nghĩ mới trưng vẻ mặt đau đớn sầu khổ nói với Thần Niên: “Tạ cô nương, nếu tôi không biết việc này, cô đi thì cũng cứ đi. Nhưng hiện giờ tôi đã biết, ngộ nhỡ cô có mệnh hệ nào, vương gia thật sự sẽ ăn sống tôi mất”.

Thần Niên đoán được suy nghĩ của y, nghiêm mặt nói: “Nhưng việc này ngươi đâu có biết”.

Khâu Tam nhìn nàng một lát, rốt cuộc cũng hạ được quyết tâm, vỗ mạnh cái đét lên đùi mình, nói: “Có câu này của cô, tôi cóc thèm đếm xỉa gì nữa! Khi nào cô muốn vào phủ thủ thành? Để tôi thu xếp!”.

“Chờ khi hai thủ hạ của ta đi đã, càng nhanh càng tốt.” Thần Niên đáp.

Khâu Tam gật đầu, ngày hôm sau liền sắp xếp cho hai cha con Linh Tước và Lỗ Vinh Phong ra khỏi thành.

Lại hai ngày nữa trôi qua, Khâu Tam bèn nói với Thần Niên: “Tối nay Tiết Thịnh Anh thiết yến khoản đãi những người kia, người trong phủ thủ thành qua lại sẽ tạp nham hơn chút, nếu cô muốn vào, thừa dịp này là tốt nhất”. Y nhìn Thần Niên đôi cái, mới nói thêm: “Theo lệ, cô đóng giả thị nữ là tiện nhất, nhưng tướng mạo cô làm người khác chú ý quá thể, thật sự là khó xử lí”.

Vóc người nàng yểu điệu quyến rũ, dung mạo lại xinh đẹp quá mức, làm người ta liếc thấy một cái lại không cầm được lòng muốn nhìn thêm hai cái, chứ không phải tướng mạo bình thường, lẩn vào đám đông là coi như biến mất không thấy tăm hơi gì nữa.

Thần Niên cười nới: “Không cần đóng giả gì cả, ban đêm ta lén mò vào là được”.

Khâu Tam còn nhớ cách đây rất lâu rôi, y từng được mở mang tầm mắt bản lĩnh trèo tường nhập viện của nàng, không khỏi bật cười, nói: “Phủ thủ thành khác với ngoại trạch của Dương Quý, hiện canh gác bên trong bên ngoài phủ đều hết sức chặt chẽ, nếu nói một con muỗi cũng không thể bay vào thì quả tình cũng hơi lố, nhưng thật sự không dễ đi vào đâu”.

“Việc này thì ngươi không cần lo.” Thần Niên đã có phần nắm chắc khinh công của mình, lại hỏi, “Mấy ngày nay, có ai theo dõi chỗ này của ngươi không?”.

Khâu Tam lắc đầu, trên mặt lộ vẻ đắc ý: “Bọn họ chỉ biết Trịnh tướng quân là người của vương gia, lại không biết tôi mới là tâm phúc mà vương gia để lại Thanh Châu. Hiện sự chú ý của bọn Hạ Trạch đều nằm trên người Trịnh tướng quân, ngược lại chẳng ai chú ý đến chỗ tôi cả”.

“Vẫn phải cẩn thận một chút.” Thần Niên trầm ngâm một lát, lại nói, “Vậy đi, ngươi đi tìm một thị nữ vóc dáng tương tự ta, lén đưa nàng vào phủ thủ thành, nhưng đừng giao cho nàng làm việc gì quan trọng, cứ đi một vòng rồi nhanh chóng lỉnh ra”.

Khâu Tam không hiểu, hỏi Thần Niên: “Vậy cô thì sao?”.

Thần Niên lại không chịu trả lời, chỉ đáp: “Ngươi khỏi cần xía vào, ta tự có tính toán”.

Khâu Tam đồng ý rồi trở về thương lượng với Tiểu Bảo việc này, ngạc nhiên nói: “Vị bà cô này tính làm cái gì thế?”.

Tiểu Bảo dạo gần đây đang học binh pháp, cân nhắc một lát, bất chợt lóe lên điều gì đó trong đầu, rút một quyển sách trên giá xuống, mở ra chỉ vào một trang cho Khâu Tam xem, hưng phấn nói: “Tam ca, đệ đoán Tạ cô nương muốn dùng kế này”.

Khâu Tam chăm chú nhìn xem, hơn nửa số chữ đều không biết, rất tức giận lườm Tiểu Bảo. Tiểu Bảo vội đọc cho y nghe: “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương(*)”. Ngó thấy Khâu Tam vẫn không hiểu, liền cười nói, “Tam ca, cái này một câu nửa câu không nói rõ được, dù sao huynh cứ làm theo lời dặn của Tạ cô nương trước đi”.

(*) Thời Hán - Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Để che mắt, ngay khi vào đất Thục, Lưu Bang đã cho sửa sạn đạo để ai ai cũng thấy, mọi người đều nghĩ rằng việc sửa đường còn kéo dài nên không để ý tới nữa. Trong khi đó Lưu Bang lại âm thầm cho quân vượt ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán. Đây là kế thứ tám trong Ba mươi sáu kế.

Cũng may Khâu Tam không phải là người chăm chỉ, nghe Tiểu Bảo nói vậy bèn gật đầu, đi ra ngoài sắp xếp việc này.

Trong phủ thủ thành, Trịnh Luân đang ở viện riêng thì có thân binh tâm phúc đến bẩm báo tình hình trong thành cho hắn: “Hạ Trạch tự mình dẫn người lục soát một lượt tất cả các khách điếm, đến sáng nay mới thôi không làm nữa”.

Bởi sắp đi dự tiệc, Trịnh Luân thay áo giáp chiến bào ra, vận áo bào tay bó, vừa sửa sang cổ tay áo vừa hỏi thân binh nọ: “Có biết đang tìm ai không?”.

“Hình như hai cô gái trẻ.” Thân binh nhỏ giọng đáp, “Ngoài viện chúng ta cũng có tai mắt theo dõi”.

Trịnh Luân nghe vậy chợt dừng động tác một chút, Tiết Thịnh Anh đột nhiên gọi hắn từ trong quân về, Hạ Trạch lại không dưng tra khám hai cô gái trẻ, trong việc này lộ ra lắm điều kì lạ, hắn bất giác khẽ cau mày, suy nghĩ một lát, nói: “Ngươi âm thầm đi mua hai cô gái trẻ bên ngoài rồi âm thầm mang về, xem xem bên ngoài có phản ứng gì. Nếu có người hỏi, nói là thị nữ mới mua cho ta”.

Nếu nước đã đục đến mức là cho người ta khó nhìn rõ, vấy hắn lại càng phải khuấy cho nước đục thêm.

Thân binh đồng ý, lui ra ngoài cửa. Trịnh Luân nán lại trong phòng một lúc lâu rồi mới khoác áo choàng ra ngoài, đi đến chỗ Tiết Thịnh Anh dự tiệc.

Trong phủ thủ thành đã rất lâu rồi không náo nhiệt như hôm nay, khắp nơi đèn lồng treo cao, trong đại sảnh lại càng thắp đèn đuốc sáng trưng. Tiết Thịnh Anh ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên lần lượt là Tiết Thịnh Hiển và Hạ Trạch, thấp chút nữa là Trịnh Luân và Khâu Tam cùng một vài tướng lĩnh khác trong quân.

Trịnh Luân thầm dè chừng, ngôn hành hết sức cẩn trọng, nghe nói tiệc rượu này của Tiết Thịnh Anh được bố trí đặng ăn mừng việc đánh lui Trương Hoài Mân, lại không nhịn được mà âm thầm cười nhạt, nghĩ bụng nhân mã của Trương Hoài Mân vẫn còn ở Tân Dã, tuy đã lộ sự bại thế, nhưng uy lực sót lại vẫn còn, tiệc mừng công này cũng quá sớm đi.

Đã là tiệc rượu thì không thể thiếu các ca kỹ tiếp khách, trong đại sảnh nhất thời vô cùng ồn ã. Đợi khi rượu uống còn chưa mềm môi, một thân binh đã tiến vào thì thầm bên tai Tiết Thịnh Anh bẩm báo điều gì đó. Trịnh Luân cách quá xa, trong đại sảnh lại rất ồn ào nên không thể nghe được nội dung, thấy Tiết Thịnh Anh nghe xong liền ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, đưa mắt nhìn Hạ Trạch, đứng dậy đi ra phía sau.

Một lát sau, Hạ Trạch cũng mặt mày tỉnh rụi mà theo ra ngoài. Trịnh Luân tuy lấy làm lạ nhưng cũng không đứng dậy đi theo, chỉ ngồi tại chỗ yên lặng uống rượu. Chừng qua thời gian một nén hương, Tiết Thịnh Anh và Hạ Trạch mới cười nói trở lại chỗ ngồi, lại nói đến việc làm thế nào để phân chia địa bàn.

Hạ Trạch cười nói: “Ta không cần Ung Châu, nhưng huynh phải để lại Tương Châu cho ta”.

Tiết Thịnh Anh sảng khoái tươi cười, chỉ vào Trịnh Luân và Hạ Trạch bảo: “Việc này huynh phải hỏi Trịnh tướng quân của chúng ta có đồng ý hay không”.

Hạ Trạch liền nâng chén rượu lên nhìn Trịnh Luân cười hỏi: “Sao hả? Trịnh tướng quân?”.

Trịnh Luân cười hờ hững: “Ta là quân nhân, chỉ lo việc đánh giặc, tất thảy những thứ khác đều không để tâm. Hạ tướng quân đã mắc lỡm chủ công nhà ta rồi, rõ ràng là ngài ấy không muốn, lại không tiện làm mất thể diện của huynh nên mới đổ lên người ta thôi”.

Ai nấy nghe thế đều cười to, ngay cả Tiết Thịnh Anh cũng trỏ trỏ vào Trịnh Luân, bất đắc dĩ nói: “Trịnh Luân lại bóc mẽ ta rồi”.

Buổi tiệc rượu này kéo dài đến tận nửa đêm mà vẫn còn náo nhiệt, Trịnh Luân bị đám Hạ Trạch chuốc rất nhiều rượu, say đến mức gục ngay tại chỗ, thân binh bên người muốn dìu hắn về viện riêng, lại bị Tiết Thịnh Anh cản lại, nói: “Không cần về, cứ tìm bừa một gian phòng nào đó cho hắn nằm nghỉ là được”.

Nói xong liền có mấy tôi tớ tiến đến, không khỏi phân bua mà đoạt lấy Trịnh Luân từ trong tay thân binh, mang đến một khu sân nhà nhỏ bên cạnh. Đầu Trịnh Luân tuy có váng vất song vẫn loáng thoáng cảm thấy chuyện này kì quái, cũng không giãy dụa, chỉ vờ như đã say đến bất tỉnh nhân sự, mặc cho đám người đưa mình vào một căn phòng. Tôi tớ cởi giày, lột áo ngoài của hắn ra, thả hắn xuống giường, buông rèm màn xuống rồi đóng của đi ra ngoài.

Trịnh Luân nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe tiếng bước chân ngoài phòng đi xa rồi mới lặng lẽ không tiếng động ngồi dậy, đang muốn xuống giường xem xét tình hình thì từ phía sau chợt có một đôi tay quấn lấy hắn. Trong lòng hắn hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi đánh vào khuỷu tay phía sau, thuận đà quay người lại, dùng tay chặn vào cổ kẻ đó, ấn chặt trên giường.

Người kia bất ngờ bị đánh đau, khẽ kêu lên một tiếng đầy kinh hãi. Trịnh Luân nghe tiếng mới giật mình nhận ra kẻ mình áp dưới thân là một cô gái, nơi tiếp xúc mềm mại mịn màng. Hắn bất giác khẽ nhấc người lên, nương theo ánh sáng tù mù nhìn người bên dưới, chờ đến khi nhìn thấy khuôn mặt người kia, cơ thể không khỏi run lên, cuống quýt buông lỏng cánh tay đang đè chặt.

Thân thể nàng yếu mềm vô lực, hơi thở đã có phần dồn dập, hiển nhiên là bị người ta chuốc xuân dược, người vừa được tự do, hai tay lập tức vắt lên cổ Trịnh Luân, môi cũng theo lên luôn. Trịnh Luân chỉ cảm thấy đầu óc như nổ mạnh đến ầm một tiếng, thân thể vốn khô nóng cũng cứng cả lại.

Thật giống như cảnh tượng trong mơ vậy, hình như cách đây rất lâu hắn cũng từng có một giấc mơ như thế. Người con gái không nên xuất hiện trong cơn mộng của hắn lại xuất hiện, ở bên dưới hắn, quấn quýt với hắn. Hắn bối rối, luống cuống, áy náy, tự trách, nhưng lại có sự hưng phấn và cuồng nhiệt kì lạ.

Hai tay Trịnh Luân thoáng run rẩy, đỡ lấy eo của cô gái đang uốn éo dưới thân, nhắm mắt lại, hung hăng cắn vào đầu lưỡi mình, muốn mượn sự đau đớn để thoát cảnh trong mơ.

Đúng lúc này, rèm màn buông thõng đột nhiên bị ai đó bên ngoài xốc lên, trong bóng đêm, có người tiến đến túm lấy yếu huyệt trước ngực Trịnh Luân, lôi hắn ra khỏi giường, thuận tay ném luôn kẻ trong tay mình lên giường, sau đó liền dẫn theo Trịnh Luân bay vút ra ngoài, tay bám lên mái hiên một cái, như ma quỷ không một tiếng động mà nhảy lên nóc nhà bên cạnh.

Sau lưng Trịnh Luân chạm vào mái ngói lạnh lẽo rồi thần chí mới thanh tĩnh ra chút ít, nhìn kĩ người kia nhưng rồi lại thoáng giật mình.

Thần Niên sợ bị kẻ khác phát hiện ra, cả người nằm rạp trên mái nhà, nghiêng đầu liếc Trịnh Luân một cái, thấy hắn không có vẻ gì là say, không nhịn được thấp giọng cười trêu chọc: “Thật là có lỗi quá đi, quấy rầy chuyện tốt của ngươi. Ta ngó thấy ngươi say rượu bất tỉnh, sợ có bẫy gì nên mới lôi ngươi từ chỗ êm ấm mỡ màng ra. Nếu biết trước ngươi không say, ta chẳng thèm đi lo việc bao đồng làm gì”.

Trịnh Luân thu hồi tầm mắt, yên lặng nhìn lên bầu trười đêm, một lúc lâu sau mới nén sự nóng ran trong lòng xuống, khàn giọng nói: “Đa tạ”.

Thần Niên cười một cái, nói: “Ngươi không cần cảm ơn ta, trước kia ngươi đã thả ta một lần, giờ ta trả ân tình này lại cho ngươi, chúng ta không ai còn nợ ai”.

Nàng bộc trực thành khẩn như vậy lại làm Trịnh Luân hơi bất ngờ, bất giác quay đầu nhìn nàng. Nàng đang quay đầu sang quan sát tình hình bên kia nóc nhà, chỉ lộ ra một bên mặt nghiêng cho hắn thấy, ngược lại khiến hắn có thể nhìn ngắm không kiêng nể gì.

Giờ nhìn cẩn thận mới thấy nàng và cô gái trên giường cũng không coi là quá giống nhau, đôi chân mày của nàng đen hơn dài hơn, đôi mắt sáng hơn, mũi cũng hình như cao hơn, đến đôi môi kia cũng bóng mượt mềm mại hơn, khuôn cằm xinh xẻo đẹp đẽ, đường cong nhất mực kéo dài xuống dưới, lướt qua phần cổ thon dài trắng ngần, với thẳng tới bầu ngực căng mẩy... Trịnh Luân chợt thấy trong lòng xao động, lửa dục vừa mới đè nén được lập tức lại bùng lên, thiêu đốt làm phần bụng dưới trướng đau, không khỏi cúi đầu bực bội hừ một tiếng.

Thần Niên nghe tiếng động, khó hiểu nhìn về phía hắn, đã thấy hắn cuộn tròn người lại ở đằng kia, hình như là dáng vẻ rất khổ sở. Nàng lo lắng nhìn trong viện phía dưới một cái, thấy ngoại trừ mấy người trông coi đằng cửa viện xa xa thì không có ai khác tiến vào, bèn đi qua hỏi Trịnh Luân: “Ngươi làm sao thế?”.

Trịnh Luân đã hiểu ra trong rượu hắn uống thực sự có xuân dược, nhưng nội lực của hắn thâm hậu nên phát tác hơi uộn. Hiện ôn hương noãn ngọc đang ở phía sau, chỉ cần hắn quay người lại là có thể ôm vào lòng, giống như trong mơ, tha hồ buông thả... Hắn nặng nề cắn môi, không dám quay đầu lại, chỉ run giọng nói: “Đưa dao cho ta”.

Thần Niên thấy hắn kì lại như thế, bất giác nhíu mày, nàng vận y phục dạ hành màu đen, vì để thuận lợi nên không mang theo đao kiếm, chỉ rút một con dao găm trong giày ra đưa cho hắn.

Trịnh Luân vòng tay ra sau lưng cầm lấy dao, không hề ngập ngừng mà đâm thẳng vào bắp đùi mình. Thần Niên cực kì hoảng sợ, chỉ sợ là Trịnh Luân thần chí bất minh nên phát điên, vội vươn tay toan điểm huyệt hắn. Trịnh Luân nghiêng người giơ tay lên chặn tay nàng, nhỏ giọng quát: “Cô tránh xa ta một chút!”.

Thần Niên sững người, Trịnh Luân nhân cơ hội lùi ra bên cạnh ba bốn thước, cơn đau nhức trên đùi tạm thời ngăn chặn được lửa dục trong lòng hắn, hắn nhìn Thần Niên rồi rất nhanh quay đi, cụp mắt xuống nói: “Ta không sao, cô không cần quan tâm”.

Vừa mới nói xong, trong viện hình như có người đến, Thần Niên liền không dám lên tiếng nữa, chỉ hơi ló đầu ra dò xét tình hình trong ngoài viện, chỉ thấy một người rón ra rón rén đi đến hành lang, nghe ngóng động tĩnh trong phòng rồi xoay người đi ra ngoài luôn. Trong viện còn có một người đang chờ, lên tiếng hỏi: “Thế nào rồi?”.

Người lúc trước cúi đầu cười hì hì hai tiếng, nói: “Hai người đó đều uống thuốc, còn có thể thế nào nữa? Trong phòng vẫn đang dữ dội lắm luôn! Đi nhanh lên, tướng quân vẫn chờ bẩm báo kìa”.

Hai người nói xong liền bỏ đi, Thần Niên ngẩn ra một chút, giờ mới hiểu được ý đừng lại gần, không nhịn được quay đầu nhìn Trịnh Luân phía bên kia. Ánh mắt không rõ cảm xúc của nàng làm Trịnh Luân lúng túng khó xử, lại thấy xấu hổ căm phẫn, vốn không có cách nào khác, đành phải hơi nhắm mắt, giả vờ không biết.

Thần Niên phân vân một lát, mở miệng: “Ngươi...”.

“Ta không sao!” Trịnh Luân cuống cuồng đón lời, lời vừa ra khỏi miệng mới nhận thấy giọng nói đã khản đặc trầm thấp, hàm chứa sự run rẩy. Chính hắn cũng sợ hết hồn, tay nắm chặt chuôi dao, cắm vào sâu thêm ba phần, muốn mượn cảm giác đau đớn để chống đỡ dục vọng vô tận lại dâng lên trong lòng một lần nữa.

Thần Niên thấy rõ động tác của hắn, thoáng lặng lẽ rồi nói nhỏ: “Ngươi đi trước đi”.

Trịnh Luân không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, gương mặt nàng hình như đỏ hồng, giọng nói bé gần như không thể nghe thấy, hắn phải cố cự lại cơn khô nóng, tập trung lắng nghe mới nghe rõ lời nàng, “... Bên kia có bể nước, ngươi có thể ngâm mình một lúc”.

Thần Niên nói xong, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ, liền lẻn sang một bên, cách Trịnh Luân xa hơn.

Trịnh Luân thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng và mất mát khó hiểu. Có điều ý niệm này vừa lóe lên đã trôi qua, hắn là kì tài luyện võ, ý chí hết sức kiên cường, giờ phút này mặc dù phải chịu sự giày vò của thuốc song vẫn nhắm mắt điều hòa hơi thở, cố gắng áp chế ngọn lửa trong lòng xuống.

Một lát sau, lửa dục rốt cuộc cũng đã thoáng lụi đi, để di chuyển sự chú ý, hắn liền thấp giọng hỏi Thần Niên: “Ban nãy cô tống ai vào phòng đó thế?”.

Thần Niên lặng đi, quay đầu nhìn hắn, đáp: “Hạ Trạch”.

Trịnh Luân ngẩn ra, nhưng lại không nhịn được bật cười, nhất thời quên cả tâm ma, chỉ hỏi: “Sao lại muốn bắt gã?”.

Thần Niên đáp: “Trước đó ta thấy gã và Tiết Thịnh Anh ở cùng một chỗ thì thầm với nhau, nói cái gì mà cho cô ả uống thuốc rồi, sau đó lại thấy ngươi bị người mang đến chỗ này, liền đoán có thể chúng muốn hãm hại ngươi, ta liền dứt khoát cho Hạ Trạch một viên thuốc, xách gã quẳng qua đó”.

Trịnh Luân im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.

Lúc trước hắn đã từng nói cảm ơn Thần Niên, giờ lại trịnh trọng nói lời cảm ơn nàng lần nữa, Thần Niên bất giác nở nụ cười, đang muốn nói chuyện thì lại đột nhiên cúi thấp người xuống, nói nhỏ: “Người đến rồi!”.

Một đợt tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, có chừng hơn chục người từ đằng xa xồng xộc đi đến, cầm đầu đúng là Tiết Thịnh Anh. Tiết Thịnh Anh kị võ công của Trịnh Luân, không dám tiến đến quá gần, chỉ đứng trong sân cười to nói: “Trịnh tướng quân, hưởng thụ mỹ nhân xong rồi, nên đi ra thôi”.

Trong phòng lại không có động tĩnh gì, Thần Niên không nhịn được che miệng cười, quay đầu sang xích lại gần Trịnh Luân, nói khẽ: “Không ra được, Hạ Trạch trúng thuốc mê của ta, trong mười hai canh giờ sẽ không thể nhúc nhích được, cho dù là mỹ nhân tự mình ra trước thì gã cũng không ra được”.

Vẻ mặt Trịnh Luân cổ quái nhìn Thần Niên, lại nói: “Ta đi trước đây, cô cẩn thận một chút”.

Thần Niên gật đầu, chỉ chú ý đến tình hình trong viện.

Trịnh Luân hơi dừng lại, lại nhỏ giọng căn dặn: “Bất kể tiếp theo có xảy ra tình huống gì, bất kể Tiết Thịnh Anh nói gì, cô cũng không được đi xuống, một lát nữa ta sẽ trở lại”.

Hắn nói xong liền đưa dao găm trong tay cho Thần Niên, lén nhảy sang một nóc nhà khác, thân mình chẳng mấy đã biến mất trong bóng đêm.
Bình Luận (0)
Comment