Lưỡi dao lạnh lẽo dính chặt lên yết hầu, đã cứa rách da thịt rồi, cả người
Dương Quý toát mồ hôi lạnh, nhưng một chữ cũng không dám kêu, chỉ hướng
ánh mắt cầu cứu về phía Phong Quân Dương.
Phong Quân Dương nở nụ cười thản nhiên, ngồi xuống đối diện bên chiếc bàn
vuông, nói: “Không giấu gì Tạ cô nương, bàn rượu này đúng là Dương quản
gia chuẩn bị cho tại hạ. Nhưng những gì vừa nãy tại hạ nói cũng không
thể coi là nói dối được, tại hạ tới đây đúng là vì muốn hỏi về tung tích của người ngày hôm đó đã xông vào cửa khẩu. Mục đích của cô và ta đã
giống nhau như vậy rồi, sao không cùng ngồi xuống nghe thử xem Dương
quản gia sẽ nói gì?”.
Thần Niên nghi ngờ nhìn hắn, nhưng lại không hề di chuyển vị trí.
“Tạ cô nương đã có ý muốn đứng nghe, thế thì cũng đành vậy.” Phong Quân
Dương cười cười, xoay sang nhìn Dương Quý, hỏi: “Dương quản gia, người
hôm đó xông vào cửa khẩu thật sự không ở Thanh Châu sao?”.
Dương Quý muốn lắc đầu, nhưng hễ cử động thì lại nhớ tới trên cổ vẫn còn có
một lưỡi đao, nên lại vội vàng dừng lại, dùng lực nâng cằm lên trả lời:
“Bẩm Thế tử gia, người đó sau khi xông vào cửa khẩu đèo Phi Long chưa
từng tiến vào thành Thanh Châu, mà tiến về phía Bắc vượt qua sông Tử
Nha, tướng quân của tiểu nhân đã phái người truy kích, nhưng lại để hắn
ta chạy thoát.”
Thần Niên bất giác thấy hơi ngạc nhiên, nói thầm trong bụng từ trước tới nay nghĩa phụ là người lời nói và hành động rất cứng nhắc, đã nói rằng muốn tới Thanh Châu, thì nhất định sẽ phải tới được đó, sao giờ lại chuyển
sang hướng Bắc?
Phong Quân Dương lặng lẽ quét ánh mắt nhìn Thần Niên đang trầm mặc không nói
câu nào, lại hỏi tiếp: “Tướng quân của ngươi có biết gì về lai lịch của
người này không?”.
Dương Quý chần chừ một lát, rồi đáp: “Ban đầu thì không biết, nhưng về sau
trong nội bộ trại Thanh Phong có đưa tin tới, nói rằng người này từng là người của trại Thanh Phong, họ Mục, bình thường không quản lý sự vụ gì
trong trại cả, nhưng vì võ công cao cường, nên người trong trại Thanh
Phong đều gọi ông ta là Mục Tứ gia, địa vị chỉ đứng dưới ba vị đương gia thôi.”
Phong Quân Dương chậm rãi gật đầu, hỏi Thần Niên: “Tạ cô nương, cô có còn gì muốn hỏi nữa không?”.
Thần Niên cũng không khách khí với hắn, thoáng cân nhắc một lượt rồi hỏi
Dương Quý: “Là ai trong trại Thanh Phong đã đưa tin đến cho các ông?”.
Khuôn mặt Dương Quý lúc này rất lúng túng, nhìn về phía Phong Quân Dương rồi
trả lời: “Thế tử gia, tiểu nhân quả tình không biết. Tiểu nhân chỉ thay
Dương tướng quân quản lý những việc lặt vặt trong phủ thôi, đúng là có
một vài việc trong quân có giao cho tiểu nhân làm, nhưng đa phần đó đều
là những việc nhỏ không quan trọng, còn những vấn đề cơ mật thì không
bao giờ đến lượt tiểu nhân được biết đâu.”
Phong Quân Dương cười khẽ, nói: “Lời của Dương quản gia ta tin, nhưng sợ là vị Tạ cô nương ấy thì không.”
Dương Quý nghe vậy liền chắp tay hướng về phía Thần Niên, trầm giọng nói: “Vị nữ hiệp này, tất cả những gì Dương mỗ biết đều đã nói ra cả rồi, dù các hạ có giết chết Dương mỗ, Dương mỗ cũng chẳng còn gì để nói nữa cả.”
Tâm tư Thần Niên xoay chuyển rất nhanh, thầm nhủ nếu cứ ở đây hỏi Dương Quý cũng chẳng thu được gì, tiếp theo phải nghĩ cách thoát khỏi tay của
Phong Quân Dương đã. Con mắt của nàng đảo một vòng, hỏi Phong Quân
Dương: “Ta cũng đã hỏi xong rồi, không biết Thế tử gia còn có gì muốn
hỏi người này nữa không?”.
Phong Quân Dương mỉm cười nhìn nàng, lắc lắc đầu, “Tại hạ cũng không còn gì muốn hỏi nữa cả.”
Thần Niên đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: “Vậy thì tốt, đã thế, ta sẽ thay Thế tử gia giết ông ta diệt khẩu.”
Nàng vừa nói xong, Dương Quý lập tức cuống quýt hét lên: “Không được!”.
Thần Niên cũng không để ý gì tới ông ta, chỉ theo dõi phản ứng của Phong Quân Dương.
Phong Quân Dương cười cười, bình thản nói: “Đúng là nên diệt khẩu thật, không chỉ có ông ta, mà còn cả hai người ở phía ngoài bức tường kia nữa.” nói xong liền khẽ vỗ tay về hướng ngoài cửa sổ, chỉ một lát sau, hai người
Diệp Tiểu Thất và Khâu Tam tay bị trói quặt ra đằng sau được Trịnh Luân
đẩy từ bên ngoài vào phòng.
Thần Niên nhìn thấy bộ dạng tơi tả của hai người bọn họ, liền cảm thấy vô
cùng chán nản. Vốn dĩ nàng muốn dùng Dương Quý để uy hiếp Phong Quân
Dương, ai ngờ cả hai người bên mình lại rơi vào trong tay của đối thủ.
Tên Khâu Tam này không thân thiết với nàng lắm, cho qua được thì cứ cho
qua, nhưng Diệp Tiểu Thất lại là người bạn lớn lên từ nhỏ với nàng, tình cảm tựa anh em một nhà, bảo nàng làm sao có thể không màng đến tính
mạng của hắn được đây.
Phong Quân Dương chỉ khẽ khoát khoát tay, Trịnh Luân liền gỡ chiếc giẻ bịt
mồm của Khâu Tam ra, đẩy hắn ta lên trước. Khâu Tam nhất thời liền quỳ
sụp xuống dưới đất, khóc lóc nước mắt nước mũi giàn dụa: “Cầu xin mấy vị đại gia tha cho cái mạng quèn của tiểu nhân! Tiểu nhân cũng là bị ép
buộc đến đây trông chừng cho bọn họ, chứ không phải cùng một nhóm với
bọn họ đâu! Mấy đời nhà tiểu nhân đều sống ở thành Thanh Châu, vẫn luôn
là một người dân biết tuân thủ luật pháp mà!”.
Thần Niên nghe xong tức đến đen sì cả mặt mũi, quay đầu lạnh lùng nói với
Phong Quân Dương: “Ngươi giết hắn ta diệt khẩu luôn đi.”
Nhưng Phong Quân Dương lại nhướng mày cười khẽ, xoay người hỏi Khâu Tam:
“Ngươi thật sự không cùng một nhóm với hai người bọn họ hả?”.
Khâu Tam nghe xong vội vàng đưa tay chỉ lên trời thề: “Thật sự không phải
mà, mấy ngày trước tiểu nhân mới gặp phải hai người bọn họ, không những
bị bọn họ cướp sạch tiền bạc, mà còn bị đánh cho mấy trận bầm dập cả
người, hoàn toàn là bị ép buộc!”.
“À, ra là vậy.” Phong Quân Dương chậm rãi gật đầu, mỉm cười liếc mắt nhìn
Thần Niên, rồi lại hỏi Khâu Tam: “Nàng ta đã từng cướp tiền của ngươi
đúng không?”.
Khâu Tam gật đầu lia lịa, lại vừa quỳ vừa dùng đầu gối lết đến trước mặt
Phong Quân Dương, ngẩng mặt lên cho hắn nhìn, “Là đánh thật đấy ạ, ngài
nhìn thử xem, những vết bầm tím trên mặt tiểu nhân giờ vẫn chưa tan đây
này!”.
Phong Quân Dương cũng cẩn thận nhìn khuôn mặt của hắn, cố nhịn để không phì cười: “Nàng ta cướp của ngươi bao nhiêu tiền?”.
Trước sau tổng cộng là hơn hai mươi lượng bạc!” vẻ mặt Khâu Tam vô cùng đau khổ.
Phong Quân Dương quay đầu lại nhìn Thần Niên, hỏi một cách rất nghiêm túc:
“Tình trạng kinh tế của Tạ cô nương lại túng thiếu đến độ như thế sao?”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thần Niên vì tức giận mà đen sì, cũng không thèm trả
lời Phong Quân Dương, chỉ nắm chặt nửa thanh đao bằng thép trong tay,
lạnh giọng nói: “Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, nói đi, ngươi muốn thế nào?”.
Lời còn chưa nói xong, đã lại nhìn thấy Khâu Tam hai tay trước giờ vẫn bị
trói quặt ra đằng sau không biết từ bao giờ đã tháo được dây trói, đột
nhiên rút từ ủng của mình ra một thanh chùy thủ sáng loáng, phi thẳng về phía bụng của Phong Quân Dương. Trong lòng Thần Niên kinh sợ, thầm kêu
lên hỏng rồi, quả nhiên ngay cả động tác của Phong Quân Dương còn chưa
kịp nhìn rõ, đã thấy cả người Khâu Tam bay ngược về phía sau.
Thần Niên nhất thời không nhẫn tâm, nên không dám quay lại nhìn, chỉ nghe
thấy một tiếng “ầm” cực lớn vang lên, sau đó Khâu Tam vốn dĩ đang kêu la thảm thiết giờ im bặt, lại qua thêm một lúc nữa, mới phát ra tiếng rên
rỉ đứt quãng. Thần Niên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trịnh Luân không
biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh Khâu Tam, lưỡi đao trong tay đang
chĩa về phía ngực của hắn.
Máu rỉ ra từ khóe miệng của Khâu Tam, hắn xoay mặt về phía Thần Niên, gắng
gượng nói: “Đại hiệp, tiểu nhân quả thật là cố hết sức rồi, tiểu nhân đi trước một bước vậy.” Nói xong mắt tròng mắt liền trợn trắng lên rồi
chết ngất đi.
Trong lòng Thần Niên như bị một sơi dây siết chặt, kêu lên thất thanh: “Khâu Tam!”.
Phong Quân Dương ở phía đối diện lại hừ lạnh một tiếng, dặn dò Trịnh Luân:
“Người này đã không còn sống nữa, ngươi bồi thêm cho hắn ta một đao đi,
coi như làm chuyện tốt tiễn hắn ta lên đường, cũng để hắn ta ít phải
chịu khổ sở.”
Trịnh Luân trầm giọng tuân lệnh, nhấc lưỡi đao lên định đâm xuống, thì bất
ngờ tên Khâu Tam kia lại đột nhiên mở mắt ra, hai tay che trước ngực,
liên tục cầu xin tha mạng: “Đại gia, đại gia, tiểu nhân vẫn còn sống,
vẫn còn sống mà, không cần phiền đại gia vất vả tiễn tiểu nhân đâu, đại
gia tha mạng, tha mang!”.
Trịnh Luân quay đầu nhìn về phía Phong Quân Dương, chờ mệnh lệnh tiếp theo
của hắn. Nhưng Phong Quân Dương lại hỏi Thần Niên: “Tạ cô nương, cô nói
nên làm thế nào đây?”