Giang Đông Song Bích

Chương 11

Editor: Vện

Sau khi về phòng, Chu Du kiệt sức rã rời, đây là ngày đầu tiên ở Thọ Xuân. Tôi tớ đưa hành lý của hắn đến phòng, Chu Du nhấc bút viết thư cho Tôn Sách, xé rồi viết, viết lại xé, vứt giấy vào chậu than, cuối cùng chỉ viết vài chữ ngắn gọn: Đã ở Thọ Xuân, mau đến gặp mặt.

Phi Vũ vỗ cánh bay khỏi phủ Viên Thuật, Chu Du dựa bên cửa sổ, phòng hắn nằm ở lầu hai một khu nhà vắng vẻ, từ đây nhìn ra có thấy toàn cảnh Thọ Xuân tuyết phủ trắng xóa, yên tĩnh mà thanh tao.

Sáng hôm sau, Trưởng sử Dương Hoằng sai người đến phủ Hậu tướng quân truyền lời, Chu Du ăn sáng rồi qua gặp Dương Hoằng. Dương Hoằng làm người khôn khéo, mắt lộ tia sáng giảo hoạt, vừa bàn bạc với tham mưu cấp cao, vừa ban chức quan cho Chu Du, phát lệnh bài.

Chu Du được phân đến Công tào*, làm chủ khảo quan lại trong Thọ Xuân, phê bình mọi việc. Bấy giờ hắn mới biết đại khái cái nhìn của Viên Thuật về mình. Đêm qua, căn cứ vào văn chương cùng đàm luận, hơn phân nửa là Viên Thuật đã xem hắn như bản sao của Chu Dị, là danh sĩ cương trực không nịnh hót. Thế nên mới phân cho hắn công việc dễ đắc tội người khác nhất, cũng không thích hợp với hắn nhất.

*Tào là một cơ quan chuyên ngành của nhà nước thời xưa.

Thôi vậy, đã thế thì ở đây chờ Tôn Sách, tiện thể làm quen với chế độ quan lại. Chu Du nhậm chức ngay hôm đó, bộ Công tào có ba người, mặt trời lên cao ba sào mới lục tục đến, bình thường cũng chẳng có gì làm. Chu Du chỉnh lý lại sổ sách phủ bụi trong bộ Công tào, mới biết Viên Thuật phân việc cho người ta dựa vào ấn tượng cá nhân. Chức Công tào chỉ là thùng rỗng kêu to, chắc là đám Dương Hoằng, Viên Dận đoán ý Viên Thuật mới tạo ra bộ Công tào chuyên viết sớ kết tội quan viên.

Chu Du cũng vui vẻ tiếp nhận, sắp xếp lại từ trên xuống dưới, cơ cấu của quý phủ rườm rà, bổng lộc thì nhiều, toàn dùng tiền nuôi người không phận sự, cho hắn ba trăm hai mươi thạch lương thực mà chẳng có việc gì làm, không khỏi khiến Chu Du lo lắng. Có thu thuế gạo toàn Dương Châu cũng không nuôi nổi nhiều người như vậy.

Mấy ngày sau, Phi Vũ mang về một phong thư.

Tình hình Lạc Dương có biến, cần thêm chút thời gian, trời giá rét nhớ chăm sóc bản thân, khi có thể thoát thân sẽ lập tức đến Thọ Xuân. Bá Phù.

Chu Du nhíu mày, xem ra Tôn Sách không đến ngay được, đành tạm gác việc này, hắn gom bổng lộc, sai người mang về nhà. Dù sao hắn ở Viên phủ được bao ăn bao ở, tạm thời không cần đến lương thực.

Thư nhà cũng đến, là Lỗ Túc viết giùm, việc nhà yên ổn, dặn hắn ở Thọ Xuân phải chú ý đối nhân xử thế, trong thư có nhắc Lạc Dương có biến, liên quân chỉ còn một mình Tôn Kiên chỉ huy, công cao át chủ.

Mấy ngày nay, từ người lai vãng quanh căn cứ, Chu Du phát hiện manh mối, quý phủ nhắc đến việc Tôn Kiên án binh bất động, đóng quân ngoài thành Lạc Dương, Viên Thuật hạ lệnh triệu hồi mấy lần mà Tôn Kiên lần lữa không lên đường. Hôm đó Chu Du đi qua vườn hoa, thấy Viên Thuật và một người trung niên tranh chấp gay gắt, lập tức biết mình không nên nghe, liền tránh theo bản năng.

Nhưng người trung niên kia lại phát hiện hắn, nói, “Ai ở đó?”

Chu Du không trốn được, đành đi qua hành lang, vào vườn hoa, khom lưng chắp tay với hai người.

“Đây là con trai Chu Dị.” Viên Thuật nét mặt ôn hòa, nói, “Qua đây, Chu Du, bái kiến thế bá Viên Thiệu đi.”

“Tiểu chất bái kiến Viên thế bá.” Chu Du nói.

Viên Thiệu biết hắn là con trai Chu Dị thì không nghi ngờ nữa. Chu Du thấy Viên Thiệu dắt tay một thằng nhóc chưa tới mười tuổi, ngẩng đầu nhìn Chu Du.

Viên Thuật nói, “Nào, Chu thế chất, ngươi đưa anh bạn nhỏ này dạo một vòng trong phủ đi, tối dẫn nó về Tây Uyển dùng cơm.”

Chu Du gật đầu, thằng nhóc nhìn Chu Du, lại nhìn Viên Thiệu. Chu Du tưởng nó là cháu của Viên Thiệu, liền qua cầm tay nó, thằng bé đúng là thông minh, ngoan ngoãn theo Chu Du đi qua hành lang uốn khúc.

Viên Thiệu tiếp tục tranh luận với Viên Thuật, “Một khối ngọc thì có tác dụng gì chứ?”

“Vấn đề không phải ngọc hay không ngọc!” Viên Thuật nổi giận, “Nhìn thái độ thằng nhãi kia là biết hắn không để ta vào mắt, triệu hồi không tuân, chắc muốn tự lập cầm binh, đăng cơ xưng đế hay sao?”

Chu Du nghe vậy thì chấn động.

“Huynh nghe họ nói chuyện hả?” Thằng nhóc nhỏ giọng hỏi.

“Suỵt.” Chu Du dắt nó đi hết hành lang gấp khúc, nói, “Ta tên Chu Du, tự Công Cẩn, đệ tên gì?”

“Tại hạ Tào Phi, gia phụ Tào Tháo tự Mạnh Đức.” Thằng nhóc chắp tay, nghiêm túc hành lễ.

Chu Du kinh ngạc, “Sao đệ lại đến Thọ Xuân?”

Chu Du dở khóc dở cười, hết gặp Tào Tháo lại gặp con trai gã. Tào Phi dù tuổi nhỏ nhưng phong thái cử chỉ cực kỳ giống cha, hơn nữa ngũ quan tinh xảo, sau này lớn lên nhất định muôn người say mê.

“Cha ta có nhắc đến huynh.” Tào Phi cung kính nói, “Ta thay phụ thân bái tạ ân cứu mạng của Công Cẩn đại nhân…”

“Mau đứng lên.” Chu Du không nhịn được sinh lòng thích thú, thằng nhóc này thế mà y hệt ông cụ non, bất giác sinh lòng kính nể, nghiêm túc nói, “Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Chu Du và Tào Phi đi trên hành lang uốn lượn, đến chỗ hẻo lánh, Chu Du trầm ngâm một lát, Tào Phi nhìn là biết hắn có tâm sự, hỏi, “Huynh lo chuyện của Phá lỗ tướng quân hả?”

Chu Du nghe vậy liền bừng tỉnh, thầm nghĩ có lẽ Tào Phi biết gì đó, lễ độ nói, “Tin tức gần đây về Tôn tướng quân dường như không tốt lắm.”

“Đâu chỉ là không tốt.” Tào Phi cười cười, lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Ông ấy tìm được ngọc tỷ truyền quốc ở Lạc Dương.”

Chu Du chấn động, Tào Phi nhìn hắn, muốn trông ra gì đó từ nét mặt hắn. Nhưng Chu Du lại sững sờ, nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi giữa Viên Thuật Viên Thiệu, một khối ngọc lại không chỉ là ngọc… Đáng chết, phải nghĩ đến từ sớm chứ.

“Viên Thuật bảo anh trai bắt phu nhân Tôn gia đến Thọ Xuân.” Tào Phi hỏi, “Huynh có quen người Tôn gia không?”

“Có… có quen.” Chu Du không dám nói rõ với Tào Phi, nhưng nghĩ lại, tại sao nó lại ở bên cạnh Viên Thiệu? Hơn nữa còn được dẫn theo cùng con tin… hai người trao đổi ánh mắt, Tào Phi lóe ý cười, Chu Du nhoáng cái đã hiểu – hiện tại bọn họ là đồng minh.

Nhóc này ngày sau tiền đồ xán lạn vô cùng, Chu Du thầm nghĩ.

“Viên Thiệu có phát hiện đệ nghe lén không?” Chu Du hỏi.

Tào Phi nhìn chuồn chuồn trong vườn, vươn tay bắt, nói, “Lão không đề phòng ta, chỉ xem ta như con nít.”

Chu Du nhoẻn cười, đột nhiên thấy tâm tình tốt hơn nhiều.

“Ta và Tôn Sách quen nhau từ khi tóc để chỏm.” Chu Du nói, “Việc này không phải chuyện nhỏ, phải nghĩ cách.”

Tào Phi nói, “Người đã bắt về, trước mắt không thể chạy thoát. Ta vẫn đang nghĩ làm sao rời khỏi Thọ Xuân, cha nói sẽ cho người đón ta, nhưng bây giờ tám chín phần là không ra được.”

Chu Du nói, “Giao cho ta, ta sẽ tìm cách đưa đệ ra ngoài, Viên Thiệu nói gì với cha đệ?”

“Lão phái cha ta đi đánh giặc thay lão.” Tào Phi bất đắc dĩ nói, “Giờ còn nhốt ta ở đây.”

Chu Du xoa đầu Tào Phi, “Nhóc con đệ xảo quyệt quá.”

Từ lần nghe Viên Thuật giới thiệu Chu Du với Viên Thiệu, Tào Phi đã để ý, lại thêm mấy tháng trước, Chu Du đưa Tào Tháo chạy khỏi Lạc Dương, Tào Phi liền nhận định Chu Du là người mình, bèn nói hết kế hoạch của Viên Thiệu cho hắn, hai người lập tức về chung chiến tuyến.

Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một chung trà đã có thể đưa ra quyết định phức tạp mà kín kẽ như thế, Chu Du không thể không nhìn thằng nhóc với cặp mắt khác.

“Ta phải viết thư trước.” Chu Du lo lắng nói.

Tào Phi gật đầu, theo Chu Du về phòng, Chu Du viết thư, Tào Phi tò mò nhìn Phi Vũ, tuy tính cách thận trọng nhưng chung quy vẫn là trẻ con, chơi với Phi Vũ một chốc, hỏi, “Nó là chim cắt hả?”

“Đúng vậy.” Chu Du nói, “Trên đời chỉ có một con.”

Tào Phi nói, “Chắc nó là bảo vật của cha con Tôn gia, muốn thuần một con chim rất khó.”

“Phải.” Chu Du nói, “Ta phải báo Tôn Sách cấp tốc đến Thọ Xuân một chuyến, lúc đó lên kế hoạch đưa đệ ra ngoài, không được cho Viên Thiệu biết đấy.”

“Cha ta có thể lành lặn trở về cũng nhờ có huynh.” Tào Phi cười nói, “Bây giờ huynh lại cứu ta một mạng, thật sự không biết làm sao để cảm tạ.”

“Sống chết có số, sự thành do trời.” Chu Du nói, “Ta chỉ là thuận theo ý trời thôi.”

Chu Du thả cắt trắng, chim cắt lao thẳng ra ngoài, nháy mắt đã biến mất cuối chân trời. Mây đỏ đằng xa như lửa chiến tranh lan không giới hạn, hoàng hôn buông xuống, Chu Du đóng cửa sổ, chưa bao giờ nghĩ rằng, rất nhiều năm sau, cũng trong buổi hoàng hôn giống thế này, Phi Vũ sẽ mang về đoạn ký ức xưa cũ.

“Ta dẫn huynh đi gặp mỹ nhân nhé, Chu đại ca?” Tào Phi hạ bút viết mấy chữ, như đăm chiêu, nói.

Chu Du, “Thôi.”

Tào Phi, “Là đại mỹ nhân thiệt đó.”

Chu Du, “Có đẹp hơn ta cũng đã gặp rồi.”

Tào Phi, “Đẹp hơn huynh nữa đó.”

Chu Du suýt sặc nước trà, Tào Phi bất đắc dĩ nói, “Tiếc là có chồng rồi, bằng không ta nhất định sẽ cưới nàng.”

“Đệ mới có bây lớn.” Chu Du nói, “Cưới xin cái gì.”

Tào Phi, “Cha ta nói, ai cũng có lòng yêu cái đẹp.”

Chu Du, “…”

Đêm xuống, Chu Du đưa Tào Phi đến Tây Uyển, anh em Viên Thuật Viên Thiệu đang uống rượu trò chuyện. Ngồi trong Tây Uyển còn một cô gái trẻ, mặt đeo lụa, xung quanh là thị nữ hầu hạ, dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, dung mạo mỹ miều, đúng là nghiêng nước nghiêng thành.

Cô gái kia thấy Chu Du liền hơi khom người, nói với Tào Phi, “Đệ đi đâu vậy?”

Tào Phi mỉm cười, dáng vẻ hoàn toàn khác trước đó, Chu Du đáp, “Tào công tử đọc sách rồi ngủ ở chỗ ta một lát, giờ mới về.”

Tào Phi giới thiệu, “Vị này là Chu đại ca.” Lại nói với Chu Du, “Vị này là Chân tỷ.”

Trong lúc đưa Tào Phi đến đây, Chu Du nghe từ nó, biết lần này Viên Thiệu còn dẫn theo con trai và con dâu, người trước mắt chính là con dâu của lão, đại mỹ nhân Chân Mật.

Chu Du không dám nhìn thêm, Tào Phi lại cười tủm tỉm, hỏi, “Thấy sao? Chu đại ca.”

Chu Du lúng túng nói nhỏ, “Chớ nói bậy bạ, mắc công hại ta chịu tiếng xấu thay đệ.”

Mấy ngày sau, Dương Hoằng lại phái người đến gọi, lần này là triệu tập về phủ công văn, xử lý báo cáo suốt đêm, việc này Chu Du vốn không nên nhúng tay, nhưng trong số tin báo có bản tấu liên quan đến cha con Tôn Kiên và một bản tấu từ Tôn Kiên muốn xin lương thảo. Chu Du biết không phải chuyện nhỏ, không có lương thảo ở tiền tuyến, có thể gặp biến bất cứ lúc nào, liền nói với Dương Hoằng, “Trưởng sử đại nhân, ta thấy chuyện này…”

“Bảo ngươi viết thì cứ viết.” Dương Hoằng nói, “Ngươi cho rằng Tôn Văn Đài thật sự nghèo đến nỗi không có cơm ăn à? Chỉ là thăm dò thôi, có thế cũng không hiểu sao?”

Chu Du đặt bút xuống, nói, “Ta không thể viết thư buộc tội ông ấy, tướng ở bên ngoài có thể không nhận quân lệnh, lẽ nào vì vậy mà khấu trừ lương thảo?”

“Ngươi không viết?” Dương Hoằng không ngờ một tên quan Công tào cũng dám chống đối mình, nhìn Chu Du một hồi, lát sau nói, “Được thôi, ngươi không viết, nhớ kỹ những gì ngươi đã nói.”

Đồng liêu trong phòng đều nhìn Chu Du chằm chặp, Chu Du muốn ném bút bỏ đi, nhưng nghĩ đến an nguy của Tôn Sách, trầm ngâm một lát, lại nói, “Đại nhân thứ tội, để ta viết.”

Dương Hoằng căm tức lườm hắn, nhưng có thuộc hạ vội vã tiến đến nói bên tai mấy câu, Dương Hoằng liền đứng lên đi ra ngoài, dường như có khách, không kịp phát hỏa với Chu Du.

Chu Du ngẫm nghĩ, đặt bút viết xuống, phân tích lợi và hại, biết thư vạch tội này là lệnh từ Dương Hoằng, song thực tế lại đưa cho Viên Thuật. Viên Thuật đã sớm có cách giải quyết, sẽ không bị bản tấu này lung lay. Nhưng suy đi nghĩ lại, Chu Du vẫn viết hết tai hại nếu cắt lương thảo, cố gắng khiến Viên Thuật đổi ý.

Chu Du viết tấu, đóng dấu Công tào, dán kín, hy vọng Dương Hoằng về không kịp để hủy thư, lập tức rời khỏi phòng nghị sự. Đêm đó trời đổ tuyết lớn, xe ngựa từ bên ngoài chạy vào phủ, Chu Du hồi hộp, mơ hồ phát hiện có gì đó không đúng, liền bám theo xe muốn nhìn cho rõ, nhưng Dương Hoằng lại từ hướng khác bước đến, ra lệnh, “Chu Công Cẩn, ngươi cầm tấu, theo ta một chuyến.”

Dương Hoằng không để hắn kịp hủy công văn, Chu Du vừa nhìn đã biết do vừa nãy mạo phạm, Dương Hoằng muốn dâng tấu lên Viên Thuật, hiển nhiên muốn ép chết hắn. May mà Chu Du phân tâm, vẫn chưa đề cập đến chuyện Tôn Kiên, gặp Viên Thuật cũng có thể giải thích, liền không sợ Dương Hoằng giở trò, theo vào chính sảnh.

Trong sảnh đèn đuốc mập mờ, anh em Viên Thuật Viên Thiệu đang ngồi uống rượu, Dương Hoằng khom người nói, “Bái kiến chủ công, bái kiến Viên đại nhân.”

Chu Du cũng chắp tay theo, “Bái kiến chủ công.”

Dương Hoằng nhìn Chu Du một cái, nói, “Bộ Công tào đã soát, Tôn Kiên thật sự có lòng riêng, ỷ bản thân có ngọc tỷ truyền quốc mà nói với thuộc hạ rằng người đăng ngôi đại bảo nhất định là hắn không thể nghi ngờ.”

Cõi lòng Chu Du dậy sóng mãnh liệt, mặt ngoài thì mặt mày bất động, đặt bản tấu trước mặt Viên Thuật. Viên Thuật tức tối hừ một tiếng, đã có sát ý, hỏi, “Theo ngươi, việc này nên xử lý thế nào?”

Dương Hoằng đáp, “Triệu hắn về, nếu không về thì không cần bàn tiếp nữa.”

“Nếu hắn đồng ý thu binh trở về thì sao?” Viên Thiệu hỏi, “Các ngươi đã nghĩ nên giải quyết thế nào chưa.”

“Vợ con hắn đang ở đây.” Dương Hoằng nói, “Bảo cha con hắn về đoàn tụ mừng năm mới, không tin hắn không về.”

“Nếu đã vậy.” Viên Thuật không thèm đọc bản tấu, ra lệnh, “Ngươi tính sao thì làm thế đi.”

Chu Du nói, “Chủ công, tại hạ có một chuyện không biết có nên nói hay không.”

Ba người Viên Thuật, Viên Thiệu, Dương Hoằng cùng nhìn Chu Du.

“Thứ cho tại hạ nói thẳng.” Chu Du nói, “Một mình Tôn Kiên có thể giải quyết bất cứ lúc nào, nhưng còn binh mã của Tôn Kiên, nếu không phát lương thảo chắc chắn sẽ tan rã. Vạn nhất quân binh nổi loạn, quân đội Trường Sa mà chạy thì đối với chủ công là mất nhiều hơn được.”

“Nếu chủ công đã có chủ ý…” Chu Du uyển chuyển nói, “Sao không tiếp tục cung cấp lương thảo, giữ lại binh mã, ngày sau cũng dễ phái người tiếp quản. Coi như họ có muốn phản cũng không tìm được lý do.”

Viên Thuật rõ là không muốn, Viên Thiệu lại nói, “Có lý, gặp chuyện này, chi bằng phát ân uy, một mặt ban ân đức cho quân Trường Sa, một mặt khiến cha con Tôn gia e sợ, ngươi nói không sai.”

“Vậy theo ý ngươi.” Viên Thuật không tình nguyện, nhưng không thể không chấp nhận ý kiến hợp tình hợp lý của Chu Du. Chu Du lui ra, việc lương thảo đã có Dương Hoằng quản lý, không tới lượt hắn, hỏi tiếp là vượt quyền. Chu Du chạy về phòng, vừa khéo gặp Phi Vũ bay về, mang theo thư của Tôn Sách.

Trong thư Tôn Sách viết, y cũng biết giấu riêng ngọc tỷ truyền quốc là không ổn, chỉ hiềm không cách nào thuyết phục Tôn Kiên, e sợ Viên Thuật đã sinh lòng nghi ngờ, nhờ hắn nói đỡ. Chu Du cười khổ, lập tức đốt thư, viết thư khác cho Phi Vũ mang đi.

Tào Phi chống cằm, ngồi dưới hành lang nhìn hắn, nói, “Ta thấy vợ con Tôn Kiên được đưa đến rồi.”

“Trong xe ngựa là người Tôn gia à?” Chu Du không ngẩng đầu.

Tào Phi ừm một tiếng, còn hỏi, “Có phải Viên Thuật muốn triệu hồi người về rồi thừa cơ thủ tiêu không?”

Chu Du nâng mắt nhìn Tào Phi, im lặng không nói.

Tào Phi bước tới bá vai Chu Du, nhìn hắn viết thư, hỏi, “Huynh tính làm gì?”

Chu Du không muốn cho nó biết nhiều, nhưng lại nghĩ bây giờ hai người đang ngồi chung một thuyền, nói với nó cũng chẳng sao.

“Tướng quân Tôn Văn Đài không thể về.” Chu Du đáp, “Chỉ khi ông ấy lãnh binh ở ngoài, cũng nhận được lương thảo thì Viên Thuật mới không dám đụng vào người nhà ông ấy.”

“Ồ.” Tào Phi nói, “Có lý, nếu ta là Viên Thuật, ta sẽ không dùng phương pháp ngu xuẩn như vậy.”

Chu Du nói, “Thế nên may mắn là đệ không phải Viên Thuật, bằng không thì rắc rối to.”

Tào Phi nhoẻn cười, Chu Du lại hỏi, “Tôn phu nhân và con trai bị giam ở đâu?”

Tào Phi nói, “Chân tỷ đang nói chuyện với bà, thằng nhỏ Tôn Quyền vừa đến đã nhiễm phong hàn, Chân tỷ không cho ta gặp, chán muốn chết.”

Chu Du nói, “Dắt ta đến đó đi.”

Chu Du kể rõ động thái ở Thọ Xuân, thả Phi Vũ bay đi. Mấy năm nay, thời gian ở cùng Tôn Sách thì ít, xa cách thì nhiều, Chu Du không khỏi bồn chồn, Tôn Kiên cố chấp không giao ra ngọc tỷ, sợ rằng việc này không xoay chuyển được nữa. Chuyện duy nhất hắn có thể làm là phân tích lợi và hại cho Tôn Kiên, dặn Tôn Kiên trăm triệu lần không được về Thọ Xuân, nếu không cả nhà Tôn gia sẽ tự chui đầu vào lưới, bị Viên Thuật nhổ cỏ tận gốc, giết sạch sẽ.
Bình Luận (0)
Comment