Editor: VệnTối đến, tiệc mừng vẫn diễn ra như thường, Tôn Sách vẫn vui vẻ trò chuyện, Chu Du rót rượu nhận lỗi với Tôn Sách, Tôn Sách coi như chưa từng xảy ra chuyện trước đó, chỉ cười.
“Công Cẩn nói…” Tôn Sách cười với các văn thần võ tướng, “Hắn trữ lương thực nhất quyết không phát cho người chết đói, trong ba tháng tới nếu trời mưa hắn sẽ chịu trách nhiệm.”
Các mưu sĩ không nói gì, lát sau Trương Chiêu cười gượng mấy tiếng.
Chu Du nói, “Đương nhiên, việc một người làm, một người chịu.”
Tôn Sách đặt tay lên đầu gối Chu Du, nói, “Nhưng hôm nay lại mở tiệc, Công Cẩn đệ làm vậy là không được, tiệc tùng xa hoa, còn nạn dân ngoài thành thì sao?”
Chu Du nghiêm túc đáp, “Chủ công thắng trận trở về, vốn muốn tổ chức linh đình. Nếu áy náy thì bãi tiệc thôi.”
Tôn Sách cười cười, không nói nữa, người trong bữa tiệc đều nhận ra hai người bất hòa, Chu Trị lên tiếng, “Chủ công không biết đó thôi, lúc chủ công chinh chiến bên ngoài, một ngày Hộ quân chỉ ăn hai bữa toàn cháo trắng, không hơn.”
Sắc mặt Tôn Sách không mấy dễ nhìn, Chu Du cười nói, “Do trời nóng ăn không vô.”
Chu Du khéo léo đổi đề tài, không muốn nhắc lại việc này.
Sau khi tiệc tàn, Tôn Sách vẫn còn nghị sự trong thư phòng, Lỗ Túc đến phòng tìm Chu Du.
“Việc hôm nay ngươi làm là quá dở.” Lỗ Túc nói, “Sao lại đánh bại y trước mắt nhiều người như vậy?”
Chu Du nhấc bút viết thư cho Chu Thượng, không ngẩng đầu nói, “Nhìn thì giống đạp nát thể diện của y, thực ra không phải đâu, huynh nghĩ xem, ta kiên trì không mở kho, y nằng nặc đòi mở kho, nếu để y làm vậy, đến cuối năm toàn thành không còn lương thực, chẳng phải chứng minh rằng y đã sai à?”
“Người như y…” Chu Du ngẩng đầu nhìn vào mắt Lỗ Túc, nói, “Bị thực tế nói rằng mình làm sai, lúc đó mới là mất sạch thể diện, không phải sao?”
Chu Du lại nói, “Chờ đến cuối năm, nếu vẫn mất mùa thì nói y cố tình nhường ta, danh tiếng không tổn hại, Ngô Quận cũng được bảo vệ. Ta tự có tính toán, huynh đừng quá bận tâm.”
Lỗ Túc mỉm cười, ngồi xuống, nói, “Chỉ e mới đầu ngươi cũng đâu muốn vậy, ngươi nên kiềm chế một chút thì hơn, đừng có leo lên đầu y.”
Chu Du, “Y sẽ không giận ta, cùng lắm vài ngày là bình thường lại thôi.”
Lỗ Túc nói, “Chớ có lạc quan, lần này dẫn quân ra trận, ta nghe anh em Tôn Sách Tôn Quyền có nhắc tới ngươi. Bây giờ Tôn Sách nghe lời Trương Tử Bố, ngươi phải cẩn trọng lời nói lẫn hành động.”
Chu Du thở dài.
“Thân bất do kỷ.” Chu Du nói, “Ai cũng hiểu người khôn phải giữ mình, lúc này ta không ra mặt thì ai làm?”
Nói rồi, Chu Du gấp thư cột vào chân Phi Vũ, thả nó bay đi. Lỗ Túc còn uống trà, Chu Du ra ngoài, muốn tìm Tôn Sách nói chuyện, thấy thư phòng y vẫn sáng đèn, hắn đứng ngoài nghe một lát, lính gác muốn vào thông báo, Chu Du lại xua tay bảo đừng làm phiền.
Tôn Sách đang nói chuyện với Kiều Huyền, Trương Chiêu. Chu Du rời đi.
Tối hôm ấy, sau khi Lỗ Túc đi, cả đêm không thấy bóng Tôn Sách.
Chu Du trằn trọc không yên, hôm sau, cảm thấy Tôn Sách giận thật rồi, rửa mặt xong định đến xin lỗi Tôn Sách, lính gác lại báo Tôn Sách đã rời thành đến Thái Hồ.
Lần đầu tiên trong đời Chu Du bất an như vậy, hắn vào thư phòng chỉnh sửa công văn cho Tôn Sách, thấy một bài phú Tôn Sách chép đêm qua. Ngồi một chốc, định nhấc bút viết nốt hai hàng
Trương la ỷ chi mạn duy hề, thùy Sở tổ chi liên cương*, lại thấy chẳng có gì thú vị, gục xuống bàn ngủ.
*Trích Trường Môn phú – Tư Mã Tương Như. Câu trên có nghĩa: Treo lụa bạch làm màn, tơ nước Sở làm dây buộc. Nói thêm chút về hoàn cảnh sáng tác, Trần A Kiều vốn được Hán Vũ Đế sủng ái phong làm hậu, nhưng sau có người đẹp Vệ Tử Phu, bà hay ghen nên bị vua đưa ra cung Trường Môn. Nghe nói Tư Mã Tương Như giỏi thơ phú bèn mang trăm cân vàng nhờ ông làm bài phú này dâng vua. Vua đọc xong, bà lại được vua sủng hạnh, nhưng trên thực tế vua chỉ cảm thông chứ không còn yêu thương bà như trước nữa.Trong mộng, Vu Cát để chân trần, đi phía trước cất tiếng hát vang, như muốn nói gì đó với Chu Du. Chu Du bừng tỉnh, nhớ tới hai lá bùa Vu Cát cho mình, hắn luôn cất trong túi, bèn lấy ra.
Chu Du ngáp một cái, phát hiện trên người được đắp áo khoác của ai.
“Chủ công về chưa?” Chu Du hỏi.
Ngoài hành lang, một người đáp, “Quá Ngọ có về, bảo khi nào Hộ quân dậy rồi đến nói chuyện.”
Chu Du, “Chủ công có tới đây hả?”
“Áo khoác là của ta.” Lã Mông bước vào.
Chu Du nói cảm ơn, trả áo cho Lã Mông, cầm bùa đi tìm Tôn Sách, Tôn Sách ngồi một mình, sắc mặt khó đoán, như đang chờ Chu Du.
Chu Du ngồi xuống, hai người im lặng một lúc.
Chu Du suy nghĩ hồi lâu, thăm dò lên tiếng, “Quên chưa hỏi huynh, ra trận thế nào?”
Tôn Sách cười nói, “Đang tính hỏi đệ.”
Chu Du nhìn nụ cười của Tôn Sách mà trong lòng nặng trĩu. Hắn biết Tôn Sách vẫn nhớ chuyện trước đó. Cười cũng chỉ là tấm mặt nạ, y đối với các mưu sĩ như vậy, bây giờ đối với hắn cũng vậy, không khỏi thất vọng não nề.
“Cầm cái gì đấy?” Tôn Sách nhìn bùa gấm trong tay Chu Du.
“Đạo sĩ cho.” Chu Du tự nhiên đáp, “Nói huynh mang theo bên người, giải tai ương.”
Tôn Sách cười trừ, “Có thể là tai ương gì?”
“Ừm…” Chu Du ngẫm nghĩ, nói, “Huynh chinh chiến bên ngoài, biết bao nhiêu thứ cần đề phòng, cứ mang theo đi.”
Tôn Sách cười nói, “Nhắc đến đạo sĩ, ta muốn hỏi đệ chuyện này, có phải vài ngày trước đệ cho một đạo sĩ vào phủ không?”
“Ba tháng trước.” Chu Du nói.
“Nói Tôn gia ta có kiếp nạn?” Tôn Sách hớp một ngụm rượu, thản nhiên hỏi, “Nói Tôn Sách ta chết sớm?”
Chu Du biết nhất định là lính gác báo lại chuyện trong phủ, vốn cũng chẳng cần giấu Tôn Sách.
“Phải.” Chu Du gật đầu.
Tôn Sách không nhịn được phá ra cười, cười xong lại hứng thú dạt dào nói, “Vậy mà đệ cũng tin hả.”
“Ta vốn không tin.” Chu Du nói, “Nhưng cứ mang cho yên tâm.”
Tôn Sách chọc hắn, “Muốn mượn tay đệ hạ cổ, đệ cũng tốt bụng giúp người ta.”
Chu Du dở khóc dở cười, “Nếu chủ công không tin quỷ thần sao còn nhắc đến vu cổ?”
Tôn Sách khoát tay, “Thôi thôi, đốt đi, đệ cũng đừng mang theo, đỡ tai hại.”
Chu Du đành cất hai lá bùa.
Yên lặng một chốc, Tôn Sách suy nghĩ, như đang tìm lời để nói, Chu Du đã mở miệng trước, “Bá Phù, xin lỗi.”
“Cái gì?” Tôn Sách khó hiểu.
Chu Du nghiêm túc nói, “Chuyện hôm qua là ta thiếu suy nghĩ.”
Tôn Sách lại cười to, nói, “Bây giờ đệ nên cầu cho trời đừng đổ mưa.”
Chu Du bị một câu kia làm cho nghẹn lời, thật ra hắn còn rất nhiều chuyện muốn nói.
Hắn muốn nói với Tôn Sách tình huống lúc đó, cho y biết lúc đối mặt bốn mươi vạn nạn dân ngoài thành, đối mặt cảnh mỗi ngày có hàng trăm người chết đói, hắn cũng từng dao động.
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?
Tin báo người chết truyền về, hắn rất khó ra quyết định. Không mở kho, mười vạn oan hồn ngoài thành chết không nhắm mắt. Mở kho, quân lương phát cho Tôn Sách sẽ cạn kiệt. Khi ấy, điều duy nhất hắn muốn là nói rõ với Tôn Sách, cùng nhau gánh vác khốn cảnh.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Chu Du không nói gì cả.
“Phải.” Chu Du gật đầu.
Tôn Sách muốn nói gì, hỏi, “Suốt thời gian ta xuất chinh, trong thành thế nào?”
Chu Du chưa kịp trả lời, Trương Chiêu đã mang công văn tới cho Tôn Sách phê duyệt, nói, “Tin từ Thọ Xuân, Tào Tháo đã đồng ý yêu cầu của chúng ta, rút quân khỏi thành.”
“Nhanh thế?” Tôn Sách nheo mắt nói, “Ta vẫn chưa truyền tin cho Tào Tháo mà.”
“Phi Vũ đưa tin.” Chu Du đáp.
Trương Chiêu gật đầu với Chu Du, Chu Du nói, “Tính bàn với huynh việc này, Tào Tháo đúng là cần viện quân, trước đây từng nói rồi.”
“Nói rồi?” Tôn Sách nhướn mày, “Sao ta không nhớ?”
Chu Du nói, “Sau khi công phá Thọ Xuân, trục xuất Viên Thuật, kẻ địch tiếp theo chính là Viên Thiệu, hai quân của Tào Tháo và Viên Thiệu đụng độ, lãnh địa lại nằm sát nhau, lúc này, chúng ta hoặc là kết đồng minh với Tào Tháo, hoặc kết đồng minh với Viên Thiệu, huynh chọn đi.”
Tôn Sách không nói gì, Trương Chiêu gật đầu bảo, “Việc này ta cũng từng đề cập với chủ công rồi.”
Chu Du nói, “Viên Thuật thảm bại, Viên Thiệu đắc chí, nếu muốn khai chiến với lão thì không được chần chừ, phải đánh nhanh diệt gọn, chúng ta có thể lấy con sông làm ranh giới lãnh thổ với Tào Tháo. U Châu, Tịnh Châu, Lương Châu, Tư Lệ thuộc quân Tào, Ngô Quận, Giang Đông, Kinh Ích thuộc quân Ngô.”
Trương Chiêu nói, “Hiện tại đó là biện pháp tối ưu nhất, Viên Thiệu nắm hùng binh, nếu chờ thêm mấy năm, thế lực lớn mạnh, muốn lay động sẽ rất khó.”
Chu Du nhìn Tôn Sách, Tôn Sách hỏi, “Cho nên đệ âm thầm giao dịch với Tào Tháo?”
Chu Du nghe vậy, không tự chủ ngồi ngay ngắn lại.
“Tào Phi trong quân ta.” Chu Du nghiêm túc nói, “Bất luận thế nào, kết đồng minh với Tào gia là chuyện bắt buộc phải làm. Tào Phi tới cầu xin chúng ta xuất binh viện trợ, Tào Tháo dĩ nhiên phải nhường lại Thọ Xuân, tập trung binh mã truy kích Viên Thuật, đồng thời đối phó Viên Thiệu. Đây không thể xem là giao dịch, ta chỉ đốc thúc gã thực hiện cam kết.”
Tôn Sách nói, “Ta vẫn chưa cân nhắc bước tiếp theo, sau này đừng tùy tiện đồng ý chuyện gì khác.”
Chu Du không lên tiếng, sắc mặt Tôn Sách bắt đầu khó coi, bây giờ Tào Tháo đã rút khỏi Thọ Xuân, hào phòng chắp tay dâng tặng tòa thành cho quân Ngô, còn gì để bàn nữa?
“Huynh không định xuất binh à?” Chu Du hỏi.
Tôn Sách mất kiên nhẫn đáp, “Để suy xét chu toàn đã.”
Chu Du không cách nào thảo luận tiếp, tự an ủi hiện tại y có rất nhiều thứ cần cân nhắc, chi bằng đến thương lượng cùng các mưu sĩ rồi ra quyết định.
Trương Chiêu nói, “Chừng nào thành thân với con gái của Kiều Công? Nếu muốn nhanh thì nên chuẩn bị từ bây giờ.”
Chu Du nhíu mày, Tôn Sách nhớ ra gì đó, nói với Chu Du, “Kiều Huyền nói muốn gả con gái cho hai người chúng ta.”
Chu Du nghe thế chỉ đáp đơn giản, “Để sau nói.”
Tôn Sách, “Đại Tiểu Kiều…”
Chu Du không nói không rằng, đứng dậy bỏ đi. Tôn Sách kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn.
Từ hôm sau, toàn phủ như gặp đại địch, không khí khẩn trương bao trùm. Tính cách Tôn Sách như thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm, mọi người thấy Chu Du chỉ dám gật đầu rồi đi đường vòng.
Cuối thu hanh khô, đại hạn kéo dài, quả nhiên, vừa vào thu, Tào Tháo và Viên Thiệu xung đột không ngừng, gần cuối năm, toàn Ngô Quận thiếu lương thực trầm trọng, chỉ còn hơn hai nghìn khoảnh đất bên Thái Hồ có thể thu hoạch, vùng ngoại ô chẳng có lấy một cọng cỏ.
Người trong Ngô Quận bắt đầu hoảng sợ, lời đồn loan truyền rằng Tôn gia sát nghiệt quá nặng, sau khi làm chủ Ngô Quận liền mang đến tai họa cho Giang Đông. Lại có tin đồn xuất thân, tính cách của Tôn Sách cực kỳ giống Bá Vương Hạng Vũ tự vẫn ở Ô Giang tám trăm năm trước.
Có người nói Tôn Sách chính là Hạng Vũ chuyển thế, hận năm xưa Giang Đông không phái binh tương trợ, oán thù không tan nên quay về khiến sinh linh đồ thán.
Lời đồn càng lúc càng lan rộng, Chu Du không thể không phái người đến các quận huyện lân cận mua lương. Nhưng ngay cả Giang Nam, Dương Châu cũng không còn lương thực tích trữ. Lỗ Túc mang tiền về huyện Thư gom góp được tám nghìn thạch lương thực tiếp ứng khẩn cấp. Tôn Sách trong phủ cáu gắt, không ai dám chọc giận y.
Điều Chu Du lo nhất là ôn dịch. Người chết đói ngày một nhiều, rất dễ nảy sinh dịch bệnh. Quả nhiên, mấy ngày sau, ôn dịch bùng phát.
Đầu tiên là trong thành có người ngã gục, mầm bệnh lây lan quá nhanh. Chu Du cấp tốc chạy đến bắt mạch, đang định mời danh y trong thành hội chẩn, trong dân lại có tin đồn có thần tiên vào thành, đêm xuống sẽ phát thuốc cho nhân gian. Chu Du muốn đi tra hỏi, tin tức đã bay vào phủ Thái thú.
“Không được truyền đến tai chủ công.” Chu Du dặn.
Chu Du áp chế tin đồn, tránh cảnh thêm dầu vào lửa. Lại qua mấy ngày, ôn dịch trong thành đột ngột giảm bớt, cũng không còn lời đồn thất thiệt nào nữa, dần dần, bệnh dịch được khống chế, dân chúng bắt đầu khỏi bệnh.
Bấy giờ Chu Du mới bắt tay chỉnh đốn nội vụ, vừa qua chính sảnh thì nghe Tôn Sách đang nổi bão bên trong.
Chu Du bước vào, phất tay, lính gác như được đại xá, rút sạch sẽ.
“Chuyện gì?” Chu Du hỏi.
Tôn Sách nhìn Chu Du, hồi sau nói, “Ta muốn điều tra rõ ràng, là kẻ nào rải tin đồn ta mang đến tai họa.”
Chu Du nói, “Tai họa đã áp xuống rồi, mấy ngày trước có ôn dịch quy mô nhỏ, đã được khống chế.”
Một người quỳ trước mặt Tôn Sách. Chu Du vừa nhìn đã biết là dân trong thành, nói, “Chỉ là lời đồn vô căn cứ, dân đen ít học, hà tất chấp nhất với họ? Ngươi về đi.”
Dân thường kia vội vã dập đầu, nhặt được cái mạng, bỏ chạy.
“Nói ta là sao Thái Tuế mang hình người.” Tôn Sách nói, “Đi đến đâu gieo họa đến đó.”
Chu Du không trả lời, hỏi ngược lại, “Thọ Xuân còn thừa lương thực cứu tế không? Hoàng Cái tướng quân nói sao?”
“Bị Viên Thuật phung phí hết rồi.” Tôn Sách ngồi phịch xuống, thở ra một hơi, đáp, “Của cải lương thảo còn lại bị một đuốc đốt sạch.”
“Bên Tào Tháo thì sao?” Chu Du lại hỏi.
“Nghiệp Thành còn lương thực nhưng không đủ cung ứng.” Tôn Sách nói, “Điểm binh đi, ta muốn xuất chinh.”
“Đi đâu?” Chu Du nhíu mày.
Tôn Sách đáp, “Cướp lương.”
Chu Du nói, “Huynh là chủ công, chủ nhân Ngô Quận! Không phải sơn tặc, sao có thể ra ngoài cướp bóc?”
Tôn Sách, “Chứ đệ nói phải làm gì bây giờ?”
Hai người tranh cãi trong phòng, Tôn Sách như đã quên, nếu lúc trước không nhờ Chu Du kiên quyết không mở kho cứu tế thì bây giờ toàn thành đã phải đi ăn thịt người rồi.
“Ta bảo Tử Kính về huyện Thư rồi.” Chu Du nói, “Tạm thời vận chuyển lương thực đến, có thể cầm cự đến tháng ba năm sau.”
Tôn Sách ra ngoài, Chu Du hỏi, “Lại đi đâu?”
“Dạo một vòng giải sầu.” Tôn Sách nói.
Tôn Sách nhảy lên ngựa, Chu Du hết cách, đành phải đi theo. Tôn Sách ra ngoài thăm dò, nạn dân ngoài thành đói đến mức chỉ còn da bọc xương, trong Ngô Quận thì đỡ hơn một chút, trong chợ vẫn có gạo và mì nhưng bán giá trên trời.
Tôn Sách vào chợ, bắt được một đống người tống vào nhà lao, chỉ thấy bực dọc khó tả. Tới cổng thành Đông thì hạ hỏa, cười bảo Chu Du, “Hà, ngay cả ông trời cũng đối nghịch với ta.”
Chu Du nói, “Mấy bữa nữa Tử Kính về, không chừng tình hình sẽ có khởi sắc.”
Hai người ghìm ngựa trước thành, Tôn Sách thấy trong chợ nhốn nháo, cảnh giác nói, “Chuyện gì!”
Lúc thấy dân chúng tụ tập, trống ngực Chu Du đập thình thịch, thầm nghĩ lúc này tuyệt đối không được chọc vào Tôn Sách. Nhưng bách tính trong thành một truyền mười, mười truyền trăm, đổ xô kéo đến.
Một đạo sĩ khoác áo vàng bắc đẩu, hai tay cầm kiếm gỗ chuông đồng, đứng trên đài cao cầu mưa. Vệ binh của Tôn Sách xông vào đám đông, khung cảnh hỗn loạn.
“Chủ công!” Chu Du nhíu mày nói,”Lúc này không thể kích thích dân chúng phẫn nộ, trước phải làm yên lòng dân.”
“Là ngươi!” Tôn Sách không nghe Chu Du khuyên can, rút côn chỉ đạo sĩ áo vàng, cười lạnh nói, “Phát tán lời đồn, mê hoặc lòng người! Ngươi… các ngươi…”
Tôn Sách nháy mắt biến sắc, y phát hiện đám người Trương Hoành, Lã Phạm cũng có mặt ở chợ!
“Chủ công bớt giận.” Chu Du vội nói.
“Chủ công bớt giận.” Đám Trương Hoành lên trước hành lễ, Tôn Sách không xuống ngựa, kiêu ngạo nhìn Vu Cát.
Vu Cát mỉm cười, rũ tay áo, gật đầu với Tôn Sách.
“Một tháng trước, Vu Cát đạo trưởng đến Cối Kê, vào huyện Ngô.” Trương Hoành nói, “Thường chữa bệnh cho dân chúng, phổ biến Thái Bình Kinh cứu bách tính nghèo khó. Vì lo lắng thành bị bao vây nên lập đàn cầu phúc cho chủ công cũng như trăm họ.”
“Bậy bạ!” Tôn Sách càng nghe càng tức, quát, “Bắt lại cho ta!”
Dân chúng ồ lên, dồn dập quỳ xuống cầu xin cho Vu Cát. Chưa tới một nén nhang, hơn vạn người trong thành đã quỳ rạp. Chu Du thầm nghĩ không ổn, Tôn Sách chỉ ăn mềm không ăn cứng, làm vậy chỉ sợ càng khiến y quyết tâm đuổi cổ Vu Cát.
Vu Cát rốt cuộc lên tiếng, “Tiểu Bá Vương, có đeo bùa hộ mệnh không vậy? Sao sát nghiệt vẫn nặng như thế?”
Bốn phía lặng ngắt như tờ, sắc mặt Tôn Sách không thể khó coi hơn nữa. Y hít sâu mấy hơi, tay nắm vũ khí run không ngừng, như có thể xông tới đánh nát đầu Vu Cát bất cứ lúc nào.
Ngay lúc đó, Chu Du vươn một tay đặt lên côn sắt, dùng nhu hóa giải lực của Tôn Sách.
“Bắt hắn.” Tôn Sách nói.
Đêm đó, tất cả mọi người đều xin tha cho Vu Cát đang bị nhốt trong nhà lao, Tôn Sách bỏ ngoài tai, nhốt các mưu sĩ bên ngoài.
Lúc Chu Du đến, ngoài cửa đã tụ tập một rừng người.
“Ta đã nhắc Vu Cát đạo trưởng.” Chu Du nói, “Bảo hắn không được quay lại.”
Trương Chiêu nói, “Dân chúng huyện Ngô đang biểu tình, giam giữ hắn đúng là không khôn ngoan chút nào. Công Cẩn, ngươi tìm cách gì đi.”
Bên trong vang lên tiếng động, Chu Du biết nhất định Tôn Sách đã nghe thấy.
“Mời các vị về.” Chu Du không hứa hẹn cầu xin cho Vu Cát, các mưu sĩ tản đi.
Chu Du đẩy cửa vào, Tôn Sách ngồi trước bàn, tự rót tự uống.
“Tiểu Bá Vương.” Tôn Sách nhếch môi, cười châm chọc, nói, “Muốn rủa ta tự vẫn ở Ô Giang à?”
Chu Du ngồi xuống đối diện Tôn Sách, lấy rượu của y, thay bằng trà, nói, “Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng cầu xin huynh chuyện gì, bây giờ cầu huynh một việc.”
“Nói.” Tôn Sách lạnh lùng nói.
“Đeo cái này đi.” Chu Du lấy bùa ra, nói, “Thả Vu Cát, ta không nói lý với huynh, chỉ xin huynh thỏa mãn tâm nguyện này.”
“Rầm” một tiếng, Tôn Sách hất tung bàn trà, giận dữ hét, “Đệ cũng tin hắn có phải không! Lòng dạ đàn bà! Chẳng lẽ toàn Giang Đông gặp hạn là do ta làm!”
Tôn Sách chưa bao giờ nổi giận với Chu Du, ngay cả Chu Du cũng ngẩn ngơ, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
“Ta cứ nghĩ đệ sẽ nói…” Tôn Sách mỉm cười nhìn Chu Du, “Rằng ta đừng để trong lòng, rồi ngồi cùng ta cả đêm. Không giống đệ chút nào, Chu Công Cẩn!”
“Ta không…” Chu Du lập tức hiểu rõ, Tôn Sách cũng như hắn lúc trước, chỉ mong cùng Chu Du hắn gánh chịu chứ không phải cứu vãn hậu quả.
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, tất cả đã quá muộn.
“Chờ đã, Bá Phù!” Chu Du đuổi theo Tôn Sách, “Ta… Ta xin lỗi, Bá Phù, ta xin lỗi.”
Chu Du nắm tay Tôn Sách, Tôn Sách đứng trong sân.
“Cứ xem như ta chưa nói vậy.” Chu Du cười nói, vòng ra phía trước, đè tay lên vai Tôn Sách, muốn ôm y, lại bị Tôn Sách đẩy ra.
Chu Du thấp thỏm, như đứa trẻ phạm lỗi, nhìn Tôn Sách.
“Thả hắn.” Chu Du nói, “Không phải vì ý trời hay điềm báo gì hết, mà vì hắn đã trị bệnh cứu bách tính trong thành. Huynh nghĩ đi, tha hắn một mạng, dân chúng sẽ cảm kích huynh khoan hồng độ lượng.”
“Khoan hồng độ lượng.” Tôn Sách lạnh lùng nói, “Lúc xin tha cho Hứa Cống, đệ cũng nói vậy.”
Chu Du không lên tiếng, Tôn Sách lại nói, “Người khác cầu xin thì thôi, còn đệ cầu xin, nhất định phải giết Vu Cát.”
Chu Du chết lặng, Tôn Sách nói, “Sáng mai hành hình, ta ngược lại muốn xem ông trời cho ta báo ứng gì đây!”