Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì

Chương 9

Rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng phản chiếu trên thân kiếm, Lương Nhan bắt đầu múa. Cầu nguyện cho chiến thắng, là lễ nguyện vũ.

Kiếm khi vung lên, khi quét ngang, khi đâm tới rồi lại thu về, động tác rất mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng ưu nhã. Một mỹ nhân diễm lệ, thoạt trong yếu đuối, nhưng múa kiếm lại toát lên vẻ dũng tráng, khiến cho tất cả những người xung quanh đều mất hồn. Ngay cả chính bản thân Lương Nhan cũng đã quên đi những ưu tư, thả lòng mình theo tiếng nhạc, đường gươm.

Đột nhiên, Lương Nhan có linh cảm sắp có chuyện xảy ra, vừa múa, mắt lại vừa quan sát xung quanh. Để cho tế lễ được diễn ra suôn sẻ, rất nhiều vệ binh đã được bí mật bố trí khắp nơi. Và bây giờ, tất cả những vệ binh đó đang hướng về một phía. Những bá tánh bị xô ngã, lớn tiếng la lối, khiến cho hỗn loạn càng lan rộng.

Nhìn theo hướng binh lính, Lương Nhan thấy La Khẩn cùng một số thủ hạ. Cậu giật mình, ngó về phía Khánh Nhã thì thấy trên gương mặt tuấn tú đó đang nở một nụ cười nham hiểm. Ra tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt sẵn, ngay từ buổi sáng, sau khi Lương Nhan đột nhập vào tẩm thất. Tổ chức tế vũ là vì muốn bắt La Khẩn, giải thoát cho Duệ Thanh. Lương Nhan, không đoán được mưu kế, như một viên bi lăn tròn trong bàn tay Khánh Nhã.

-Đâu có dễ như vậy.

Lương Nhan dừng lại, rồi đạp lên hàng rào vây quanh tế đài, phóng xuống, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.

Đột nhiên Lương Nhan bay từ trên tế đài xuống khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Mọi ánh mắt di động theo từng bước chân của cậu.

Không ai kịp ngăn cản, thoáng chốc, Lương Nhan đã đến được chỗ La Khẩn, rất nhiều binh lính đang bao vây xung quanh. Mọi người đang xem tế vũ cũng dạt ra hai bên.

"May là đã đến kịp"

Vừa nghĩ, Lương Nhan vừa chạy vào vòng vây. Bọn cận vệ nhìn Lương Nhan ngỡ ngàng.

-La Khẩn.

La Khẩn, tay cầm một thanh đoản đao, thấy Lương Nhan, mắt như thở phào nhẹ nhõm, nhưng gương mặt lại thoáng một vẻ khó hiểu.

Lương Nhan, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, đâu lưng lại với người thuộc hạ trung thành.

-Điện hạ...

-Tại sao lại ra ngoài?

Không để La Khẩn nói hết lời, Lương Nhan liền trách mắng.

-Thuộc hạ đã đợi rất lâu nhưng không có liên lạc của điện hạ, lại nghe có tế vũ, người múa là một mĩ nhân tóc vàng cho nên...

-Đó là bẫy... con tin thế nào?

-Bình an, theo lời của điện hạ, thuộc hạ đối xử như trọng khách.

Vừa nghe, Lương Nhan thấy yên tâm phần nào. Nếu Duệ Thanh bình an, vẫn còn phương cách để đàm phán với Thánh Đế về chuyện liên minh.

Vệ binh vẫn vây chặt hai người, nhưng không có ý tấn công. Lương Nhan nhìn quanh, tìm cách phá vòng vây. Nhưng ngay lúc đó, rất nhiều binh sĩ khác cũng ùa tới, thắt chặt vòng vây.

Hai bên trừng mắt nhìn nhau một lúc thì Lương Nhan nghe có tiếng nói rất vui vẻ từ xa vang đến. Thoáng chốc, Khánh Nhã đã rẻ binh sĩ đi vào.

-Thật náo nhiệt! Khanh cũng biết không thể nào phá được vòng vây với thanh kiếm đó mà, đầu hàng đi.

Vừa nhìn Lương Nhan, tay vẫn lăm lăm thánh kiếm, còn ánh mắt đầy căm phẫn, Khánh Nhã nói.

-Nếu ngài hứa không giết La Khẩn.

-Nếu muốn giết, trẫm không phải gài một cái bẫy lớn thế này.

Lương Nhan nhìn thẳng vào mắt Khánh Nhã, không có ý gian dối, hạ kiếm xuống. Binh lính định ào lên thì Khánh Nhã đã giơ tay chặn lại, bản thân tiến về phía trước, lấy kiếm từ tay Lương Nhan.

-Trở lại tế vũ.

-Ngài bảo ta múa trong tình trạng như vầy sao?

Bị lợi dụng, làm miếng mồi dụ thuộc hạ sập bẫy, con người thật sự bị phủ định, bây giờ, trong lòng Lương Nhan tràn đầy căm phẫn. Cả người như bị thiêu đốt trong oán giận thì làm sao có thể khiến tâm tĩnh mà múa, nguyện cầu với thiên thần.

-Dừng giữa chừng thật sự quá thất lễ. Nếu không muốn thần nổi giận thì mau trở lại tế đài, còn có sinh mạng của thuộc hạ nữa.

Vừa nghe mấy chữ sau, Lương Nhan quay lại nhìn La Khẩn. Ánh mắt La Khẩn như muốn nói dù tuyệt đối phục tùng dù có chết. Chính vì vậy, Lương Nhan cảm thấy không thể để cho một người thuộc hạ trung thành như vậy phải chết.

Lương Nhan nhìn Khánh Nhã với ánh mắt tóe lửa rồi phất tay, đi về phía tế đài.

"Được thôi, đã vậy ta sẽ dùng sự giận dữ này để múa, bất kể thần linh có nổi giận hay không."

-Còn cái này nữa.

Khánh Nhã vừa cười, vừa ném thanh kiếm về phía Lương Nhan. Thanh kiếm múa trong không gian. Đám đông rú lên sợ hãi. Khi thanh kiếm rơi xuống, một bàn tay giơ lên, nắm chặt chuôi, khiến cho xung quanh tán thưởng.

Lương Nhan bay lên đài, ra hiệu cho nhạc công tấu khúc.

Cũng cùng một tế vũ nhưng lại không mang vẻ ưu nhã khi nãy mà như đang giao đấu với một người vô hình. Đường kiếm, dù đâm thẳng hay quét ngang đều có cảm giác như nhiều ngưỡi đã ngã xuống. Lương Nhan, không phải múa, mà như đang một mình giữa vòng vây của kẻ địch.

Bạch y phấp phới, đôi môi mím chặt, nhưng mọi người lại như nghe thấy những tiếng thét khiến địch thủ phải run sợ. Mái tóc được búi cao, vùng vẫy trong không gian thật mạnh mẽ, rồi chợt tung ra, xả dài xuống lưng.

Khi tế vũ kết thúc, mọi người nhìn Lương Nhan, tay cầm kiếm chĩa thẳng lên trời, như nữ thần chiến thắng vừa giáng thế.

Bệ nằm ở trung tâm được hạ xuống, Lương Nhan cũng theo đó mà biến khỏi tế đài. Do sử dụng sức quá nhiều, Lương Nhan không thể đứng vững. Trong lúc đang khụy xuống thì một bàn tay đã đỡ ngang eo, rồi theo thế mà nhấc bổng cậu lên. Khánh Nhã, sau khi tế vũ vừa kết thúc đã nhanh chóng chạy đến bên Lương Nhan.

Khi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán được lau đi, Lương Nhan mở mắt.

Tất cả những oán giận theo từng đường kiếm bộc phát ra ngoài. Và tự bao giờ, tâm đã thật sự khấn nguyện cho chiến thắng, không chỉ vì cố hương xa vời hay sinh mạng của thuộc hạ, mà là vì Hoa Vương Triều, vì cuộc sống bình yên của bá tánh. Nhưng chính Lương Nhan cũng không hiểu vì sao lại có sự thay đổi này.

-Đã khẩn cầu...

Khánh Nhã gật đầu, mắt không rời gương mặt trắng bệt, không chút sắc máu.

-Trẫm biết. Thật sự là một tế vũ đáng xem. Trẫm sẽ giữ lời.

Vừa nghe, Lương Nhan cảm thấy an tâm, cả người bắt đầu thả lỏng. Tất cả mọi sức lực đều đã tiêu hao cho tế vũ.

Khánh Nhã, tay ôm Lương Nhan, lúc này như một con rối bị đứt dây, cẩn thận bước xuống cầu thang, rồi bước thẳng lên chiếc kiệu lớn đã được chuẩn bị sẵn. Trên đường về, binh sĩ không ngừng bảm cáo những tin tốt lành như đã bắt trọn nhóm người La Khẩn, rồi bá tánh rất hân hoan, sĩ khí cũng theo đó mà tăng lên rõ rệt.

Khi về đến vương phủ, tin Duệ Thanh bình an cũng được truyền tới tai. Kế hoạch thành công rực rỡ.

Vừa đặt Lương Nhan lên long sàn, Khánh Nhã nhìn chăm chăm vào gương mặt trắng bệt của cậu. Mái tóc vàng óng ả phủ trên gối, làn da không còn sắc máu nhưng vẻ diễm lệ không vì thế mà suy giảm, ngược lại khiến vẻ đẹp ấy có chút hư ảo.

Lương Nhan vẫn còn ý thức nhưng có lẽ do quá mệt mỏi nên không động đậy, dù chỉ là mở mắt. Hơi thở đã trở lại nhịp điệu bình thường.

Khánh Nhã đã ẵm Lương Nhan từ kiệu cho đến tẩm thất. Những thị quan, cung nữ hầu cận đều biết chính thể của Lương Nhan nhưng những thị thần bên ngoài thì không, chỉ nghĩ là một ái thiếp thấp hèn. Và việc Thánh Đế ngang nhiên ẵm một ái thiếp thấp hèn đi qua lại khiến họ rất bất bình.

Nhưng đối với Khánh Nhã, so với chuyện họ biết Lương Nhan thật sự là ai, chuyện đó không đáng gì. Nhưng đã đến lúc phải cho mọi người biết rồi.

Sau khi đặt Lương Nhan nằm xuống, Khánh Nhã liền ra lệnh cho tổng quản cung nữ thay đồ và gọi thái y. Khi đã thấy Lương Nhan ngủ say, anh bảo tổng quản ngồi canh chừng, bản thân hướng về chính đường.

Kế hoạch lần này đã được dựng ra ngay sau đêm đầu tiên ôm Lương Nhan. Khi biết Duệ Thanh bị bắt, lại thêm cách nói chuyện, nhãn thần bất khuất, không chịu thua, Khánh Nhã vô cùng tức giận, nên đã đối xử rất vô tình.

Nhưng tất cả đã thay đổi ngay sau đó. Lý ra, vì muốn khuất phục nên đã ôm một cách cuồng loạn, nhưng khi thấy sự chân thành của Lương Nhan qua việc quyế thực hiện những gì đã nói, Khánh Nhã đã không còn giận.

Lúc đó, Lương Nhan, dù khắp thân là những dấu đỏ, cả người lại nhớp nháp, nhưng vẫn xinh đẹp như một đóa hoa, vươn lên trong bùn nhơ. Và Khánh Nhã đã nhìn thấy được, bên trong cái nhan sắc liễu yếu đó, là một tinh thần rất kiên cường. Rồi không biết tự bao giờ, bản thân đã không thể buông tay. Nhưng đối với Lương Nhan, có lẽ là ngược lại.

Khánh Nhã, từ Lương Nhan, đã bắt đầu quan tâm đến Đột Huyết, nơi đã sinh dưỡng người vô cùng quý báu. Dù chưa một lần đến đó, nhưng đã bắt đầu thấy có chút gì yêu mến. Tặng bạch ngọc, bảo vật của hoàng gia, cũng là để tỏ thành ý.

Nhưng mỗi khi nghĩ về Lương Nhan, về đột Huyết, hình ảnh Duệ Thanh lại hiện lên. Ngày nào Duệ Thanh còn bị bắt, không thể nói về chuyện liên minh. Thánh Đế không phải là kẻ dễ bị uy hiếp. Nghĩ vậy, Khánh Nhã lại thấy vô cùng oán giận Lương Nhan, người đã đuổi mình đến tình trạng hôm nay.

Thế nhưng dù đã cho người lùng sục khắp nơi, vẫn không tìm thấy thuộc hạ của Lương Nhan ở đâu. Chính vì vậy, Khãnh Nhã đã cho lập tế đài để dụ mọi người lô diện. Kết quả đã theo như mong muốn, bắt La Khẩn, cứu được Duệ Thanh, cũng đã nhìn thấy chân thành của Lương Nhan trong tế vũ.

Tất cả lại bắt đầu một lần nữa.

Bỏ ngoài tai mọi lời can gián của các bá quan, Thánh Đế ra lệnh cho triệu kiến thuộc hạ của Lương Nhan lên chính đường để thăm dò tình hình của Đột Huyết.

-Không phải ở tình trạng có thể liên đồng đẳng đúng không?

Dù bị đoán đúng nhưng La Khẩn vẫn không có phản ứng gì, chỉ một mực hỏi về an nguy của Lương Nhan, cả việc tại sao lại giả gái, múa tế vũ.

-Nếu muốn biết thì mau khai thật tất cả.

Bị truy bức, La Khẩn đành phải nói nếu không có lệnh của chủ nhân, không thể nói bất cứ điều gì.

-Nếu vậy, ta không thể chấp nhận liên minh. Liên minh phải dựa trên chân thành của hai bên, nếu như các người cứ che dấu, tức là không tin tưởng thì dù hôm nay ta chấp nhận, sau này cũng sẽ tan vỡ.

Khánh Nhã định nói như vậy để La Khẩn phải cung khai nhưng đáp lại chỉ là sự têm lặng.

-Thôi được rồi, ngươi lui xuống đi.

Chỉ để có thể liên minh với Hoa Vương Triều mà Lương Nhan đã chấp nhận bỏ cả thân mình, chứng tỏ rằng cố quốc đang lâm vào tình trạng rất nguy hiểm. Nhưng La Khẩn, vì không biết rõ ý định của Lương Nhan, sống chết không khai báo gì. Nếu muốn biết mọi chuyện, có lẽ chỉ còn cách để cho chủ tớ họ gặp nhau.

Khi binh sĩ dẫn La Khẩn đi ra, Duệ Thanh cũng bước vào. Thấy La Khẩn, Duệ Thanh dừng lại, nói gì đó. Nhưng La Khẩn chỉ lắc đầu, cúi chào, rồi bước đi. Duệ Thanh cắn môi nhìn theo dáng lưng.

Khánh Nhã chăm chú nhìn Duệ Thanh đang bước đến gần. Tuy mặc y phục của ngoại quốc nhưng trong rất khoe mạnh, cũng không thấy bị thương gì.

-Cuối cùng cũng gặp...

Khánh Nhã vừa nói, vừa đứng lên, hai tay dang rộng.

-Không được. Được bệ hạ đối xử chân tình như vậy, vi thần thật sự rất xúc động. Nhưng là Thánh Đế không nên đối ôm kẻ hạ thần như vậy.

Tuy bị bắt làm con tin, nhưng hoàn toàn không bị tổn hại gì. Vừa định biểu lộ chút vui mừng khi gặp lại thì lại bị nhắc nhở về cách cư xử. Mọi việc thật quá bình thường.

Duệ Thanh lùi lại mấy bước, tránh vòng tay của Khánh Nhã, cúi đầu cảm tạ vì đã giải thoát cho mình, rồi sau đó lại thuyết giảng một bài về quân thần cách biệt.

Nhưng đó mới chính thật Duệ Thanh. Khánh Nhã cười vì sự ngôcs nghếch của chính mình. Nỗi vui mừng vì gặp lại, tình cảm mới bộc phát đã bị dội một gáo nước lạnh.

-Đủ rồi, Duệ Thanh.

Đang nói lại bị ngắt lời, Duệ Thanh ngước nhìn Khánh Nhã, ánh mắt có chút ngỡ ngàng.

-Trẫm hiểu ý khanh. Mấy lời đó đợi khi khác sẽ nghe. Bây giờ trẫm chỉ muốn nói rất vui khi thấy khanh trở về.

Giọng nói rất trầm, lại mang nhiều ấm áp. Điều đó khiến Duệ Thanh cảm thấy yên tâm.

-Thần hoàn toàn không bị chút nguy hiểm gì hết, không những vậy, còn được đối xử như một trọng khách.

-Vậy sao? Thế thì tốt quá.

-Thần xin bệ hạ hãy khoan dung với họ.

Khánh Nhã gật đầu.

-Trẫm sẽ cân nhắc, khanh cứ yên tâm về nghỉ đi.

Duệ Thanh vừa lui ra ngoài, Khánh Nhã liền ra lệnh đối xử thật tốt với nhóm người La Khẩn rồi rời khỏi chính đường.

Mọi thứ đã được chuẩn bị, giờ chỉ còn chờ đến ngày mai, khi Lương Nhan thức giấc.

Khánh Nhã bước vào phòng, tổng quản đang ngồi bên giường liền đứng dậy.

-Vẫn đang nghỉ ngơi ạ.

Khánh Nhã nhhìn Lương Nhan, thuốc của thái y có thể bảo đảm sẽ ngủ thêm mấy canh giờ nữa, nhưng xem ra có lẽ tới sáng mai mới tỉnh giấc.

Khánh Nhã đưa tay vuốt nhẹ má rồi bước sang phòng bên, ngồi vào bàn phê duyệt tấu chương.

___________________________________

Chú thích:

-Lễ nguyện vũ: vũ điệu múa để cầu nguyện, sorry vì không biết phải dịch ra thế nào cho suôn nên để nguyên Hán Việt.
Bình Luận (0)
Comment