Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 23

Trạch viện của Thái Biện, thật sự rất hợp với hai chữ “cực giàu”, không tận mắt thấy thì không biết được “du thủy*” thật sự tồn tại, tụy đẹp nhưng vẫn có chỗ dung tục.

*ở đây nguyên bản là du thủy đấy, nhưng có nghĩa là béo bở ám chỉ những thu nhập không chính đáng nhưng vì thấy nếu để vào thì kì quái quá, Y Đình bảo để vậy luôn cho hợp~

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm bước vào nhà đã vừa lúc đốt đèn, hai người bị mời đến một hoa viên nhỏ ở hậu viện, trong viện đặt một cái bàn, một nha hoàn dâng một ấm trà thơm phức qua, nói cho hai người, “Nhị vị chờ một chút, lão gia sẽ ra ngay.”

Tiểu Đao gật đầu, Tiết Bắc Phàm đưa mắt quán sát sân viên. Tiểu viện vô cùng tinh xảo, thược dược được trồng đầy cả sân, hoa đều được trồng trong chậu, hoa nở rất đẹp, nhưng gốc hoa lại không vững chắc.

Tiết Bắc Phàm nhìn chằm chằm mấy bông hoa một hồi, khiến Tiểu Đao chú ý.

Tiểu Đao ngửi ngửi ly trà, thấy không có gì khác thường, bưng chén hớp qua, vừa hỏi, “Thích hoa thược dược sao?”

Tiết Bắc Phàm không trả lời mà chỉ cười hỏi lại nàng, “Nương cô đối với hoa có am hiểu không?”

Tiểu Đao mỉm cười, “Với hoa thì không nhưng trồng hoa thì có.”

“Vậy người nói thế nào?” Tiết Bắc Phàm hiếu kỳ hỏi.

“Ừm, nương ta nói, phàm là hoa trong viện người trồng chỉ cần hoa tươi không muốn hoa héo, bởi vì con người chỉ muốn cùng hưởng phú quý chứ không muốn cùng chung hoạn nạn.” Tiểu Đao bắt chéo chân, tay chống má nhìn Tiết Bắc Phàm, “Nương còn nói, nam nhân thích trồng hoa so với nam nhân thích hái hoa đáng tin hơn, nam nhân thường đau lòng trong tình trường không bằng một nam nhân ngốc như khúc gỗ biết săn sóc người khác.”

Tiết Bắc Phàm lắc đầu cười, “Ta thấy nương cô toàn dạy cô những điều về nam nhân, vậy có dạy cô nữ nhân thì thế nào không?”

Tiểu Đao nhún vai thản nhiên trả lời, “Đương nhiên là có dạy.”

“Ta lại thấy hứng thú với chuyện này hơn.” Tiết Bắc Phàm cũng chống cằm nhìn nàng, “Nói nghe thử chút đi.”

“Ta chính là nữ nhân mà.” Tiểu Đao cười, “Nương nói, nữ nhân chỉ cần làm được tám chữ, là có thể hiểu thấu những nữ nhân khác.”

Tiết Bắc Phàm nhướng một bên mày, cảm thấy bản thân sắp được nghe những lời quý hơn của trời nên vội hỏi ngay, “Tám chữ gì?”

Tiểu Đao híp mắt cười bưng chung trà uống một ngụm, “Đồng cảm cảnh ngộ, đồng bệnh tương liên.”

Dứt lời, không đợi Tiết Bắc Phàm phát biểu ý kiến, bên ngoài truyền vào tiếng cười của Thái Biện.

Tiểu Đao nhìn ra ngoài, Tiết Bắc Phàm thấp giọng hỏi, “Nương cô có từng dạy cô cười thế nào không?”

Tiểu Đao nhíu mày, không hiểu rõ câu hỏi, “Cười cái gì?”

Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao một chút, có lẽ là đêm nay thật tối, Tiểu Đao không nhìn thấy rõ thần sắc trên mặt Tiết Bắc Phàm, nói như thế nào nhỉ —— là tự tin chắc chắn? Hay là lạnh lùng khinh thường?

“Người cười trước rồi mới nhìn người, không thể tin, còn người nhìn người sau mới cười, cô có thể cười với hắn.” Tiết Bắc Phàm nói xong, nhẹ nhàng hất cằm, ý bảo Tiểu Đao trông ra cửa nhìn.

Tiểu Đao đánh mắt nhìn qua, mới hiểu thế nào là phương pháp học “sinh động”. Bởi vì Thái Biện cười đến không ai hiểu rõ nụ cười ấy mang ý nghĩa gì, cười trước, rồi mới ngẩng đầu nhìn hai người, không tính dáng cười mới nãy, điệu cười còn lại nhìn là biết có mưu đồ.

Tiểu Đao bất ngờ nhướng mi —— lão dâm côn này…

Thái Biện đến gần, khách sáo ngồi xuống bên bàn đá dạm hỏi, “Tại hạ Thái Biện, nhị vị ân công, xưng hô thế nào?”

“Ân công thì không dám nhận.” Tiết Bắc Phàm nhàn nhạt cười, “Tại hạ tiết nhị, còn đây là nương tử của ta, Hách Như Ngọc.”

Tiểu Đao lúc đầu là sinh khí, tên Tiết Bắc Phàm này lại chiếm tiện nghi mình nữa rồi, nhưng vừa nghe cái tên Hách Như Ngọc, thì sững sờ… Nguyên bản là tên của hai người, khi hợp lại chỉ có một tên, khiến người ta tưởng niệm hai mươi năm chia cách. Hợp lại thì dễ dàng, cho nên mới không quý trọng, xa rồi mới hối hận, thì đã quá muộn màng.

“À…” Thái Biện trên mặt rõ ràng có chút thất vọng, hắn không ngờ Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm lại là phu thê. Và dĩ nhiên, tên này cực kỳ vô sỉ, dù không thể nhưng cũng không chịu bỏ cái tà niệm đó.

“Thái đại nhân.” Tiết Bắc Phàm chắp tay thi lễ, “Chúng ta cũng chẳng làm gì, vô công không nên hưởng lộc, vẫn là nên cáo từ.”

Tiểu Đao lặng lẽ nhìn Tiết Bắc Phàm, thấy hắn thần sắc lạnh lùng, thì muốn cười. Tên Tiết Bắc Phàm thật ra là có ý gì, hắn trăm phương nghìn kế không phải là muốn mình giúp hắn truy tìm long cốt ngũ đồ ở đâu sao? Lúc này là cơ hội ngàn năm có một dâng lên tận miệng, cư nhiên lại cứ bỏ qua dễ dàng vậy sao?

“Ai, ân công khách khí rồi, cứ quá bộ lại dùng cơm đã.” Thái Biện phân phó hạ nhân, “Đem rượu thịt lên đây, gọi thất Di thái đến.”

Hạ nhân dạ ran một tiếng rồi lui xuống, không bao lâu, từ ngoài cửa một bóng người như liễu đưa trước gió lả lướt tiến vào.

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm quay đầu nhìn, không muốn nhíu mày cũng khó… Vì vị thất Di thái này, so với nữ nhi Thái Biện quả thật chỉ trạc tuổi nhau. Thảo nào tính cách Thái Vân Đình lại cổ quái như vậy, ai lại đồng ý gọi một người trạc tuổi mình bằng mẹ chứ? Hơn nữa ai mà biết trong nhà Thái Biện bát Di thái cửu Di thái hay không?!

Tiểu Đao thầm bĩu môi —— lão Thái Biện này thật không biết xấu hổ.

Vị thất Di thái kia chậm rãi đến bên Thái Biện, lả lướt như không xương sống mà ngồi xuống, bảo là ngồi xuống, không bằng nói là “trườn” như rắn thì đúng hơn, “Lão gia, đây là ân công cứu mạng Vân Đình sao?”

“Đúng vậy.” Thái Biện gật đầu, thất Di thái đoan trang nâng chung rượu trên bàn, quay sang kính rượu Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm, “Đa tạ đại ân đại đức của nhị vị, phinh nhi thay Vân Đình kính rượu nhị vị.”

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ đành phải nâng chung đáp lại.

Tiểu Đao thấy hai mắt thất Di thái hình như được huấn luyện rất kỹ càng, mị hoặc lướt nhìn, liếc mắt đẩy đưa nhìn Tiết Bắc Phàm mãi, cái này… Bộ không sợ Thái Biện ghen sao?

Quay đầu nhìn Thái Biện, hắn điềm nhiên gắp rau, trong đầu Tiểu Đao lòng vòng một hồi —— chẳng lẽ, trong này có kế?

Lại nhìn Tiết Bắc Phàm, hắn chỉ đơn giản là mỉm cười cầm chung rượu uống, hai mắt cũng không tránh né, trông qua rất hợp ý với vị thất Di thái kia. Tiểu Đao bĩu môi —— dâm tặc chết dẫm! Nghĩ vậy, lặng lẽ luồn tay xuống dưới bàn ngắt Tiết Bắc Phàm một cái.

Tiết Bắc Phàm dáng điệu đạo mạo đặt chung rượu xuống, tay ở dưới bàn lại nỗ lực chà chà bắp đùi, tự nhủ, nha đầu chết tiệt này hung bạo quá đi.

Sau đó, vị thất Di thái lại rót Tiết Bắc Phàm thêm một chung rượu, bảo là kính sức khỏe, một chén lại thêm một chén. Tiểu Đao trong lòng đại khái cũng hiểu, vị thất Di thái này với Thái Biện là đồng hội đồng thuyền, muốn chuốc Tiết Bắc Phàm đến say mèm.

Tiết Bắc Phàm cũng cảm thấy khá kinh ngạc, thất Di thái thực lợi hại, Thái Biện uống say khướt, mục đích là ở một mình với Tiểu Đao không muốn ra ngoài, nàng không những không ghen mà còn “nối giáo cho giặc” sao? Nữ nhân quả nhiên thật kỳ quái.

Đang ăn, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân vội vã vô cùng.

Tiểu Đao chú ý thấy Thái Biện chau mày, cùng lúc đó, Thái Vân Đình từ ngoài tiến vào. Trông thấy mọi người uống rượu, mặt biến sắc, sấn tới trừng mắt mắng Tiểu Đao, “Hồ ly tinh nhà ngươi, đã nhận tiền thưởng mà còn dám lẳng lơ ở đây sao!”

Tiểu Đao thật muốn cầm chén đập nàng, lại nữa rồi!

“Vân Đình!” Thái Biện đập chung rượu xuống bàn, trừng mắt nhìn nàng, “Chẳng quy củ gì cả, nói chuyện với ân nhân cứu mạng như thế hả?”

“Con không bảo hai người bọn chúng cứu con, thừa thãi!” Thái Vân Đình nổi sùng, kéo một tay Tiểu Đao, “Ngươi cút ngay cho ta!”

“Vân Đình, không được vô lễ.” Thất Di thái đứng lên, kéo tay Thái Vân Đình, thấp giọng dặn, “Ngoan, ngủ sớm đi.”

“Phi! Ít giả vờ đi.” Thái Vân Đình không những không nghe, còn thẳng tay tát thất Di thái, “Ngươi nghĩ mình là ai hả, chỉ là một thiếp không hơn không kém, ta nương mới là chính thất…”

Nàng còn chưa xả hết cơn tức, thì Thái Biện đạ đập bàn đứng lên, giáng thẳng cho nàng một bạt tai, “Thật hỗn trướng.”

Thái Vân Đình bị đánh đến lảo đảo, Thái Biện trên mặt không hề lộ vẻ đau lòng, còn gọi hạ nhân tới, “Đưa nó xuống cho ta! Cấm túc trong phòng, tươớc khi xuất giá không được thả ra!”

Tiểu Đao thầm nghĩ, không phải chứ? Tính tình như vậy đến gia nhân cũng sợ, vạn nhất thật sự không gả được, chẳng lẽ cấm cửa ở giá cả đời sao?

Không lâu sau, Thái Vân Đình đã bị đem đi, thần tình cực độ kích động, còn khóc la ỏm tỏi, Tiểu Đao trong lòng thầm nghi ngờ. Nàng ngày nhỏ có học qua y thuật, nhìn ra được Thái Vân Đình có chút vấn đề.

“Ai nha, nha đầu chết tiệt kia sao lại hạ thủ mạnh thế này!” Thái Biện đau lòng nhìn thất Di thái. Thất Di thái bên trái khóe miệng dính máu, che mặt ra vẻ thương cảm.

“Lão gia, để ta đi rửa mặt trước.” Nói xong, thất Di thái muốn ra ngoài, khập khiễng bước đi, trông có vẻ bị sái chân.

Tiểu Đao vươn tay đỡ nàng, cười nói, “Ta đỡ cô đi.”

“Đa tạ hách cô nương.” Thất Di thái để Tiểu Đao dẫn ra ngoài, lúc ra khỏi cửa, không quên nháy mắt ra hiệu với Thái Biện.

Thái Biện ngầm hiểu, cười cười, cảm thấy mãn nhãn trong lòng.

Trò lừa này, dĩ nhiên không qua được mắt Tiết Bắc Phàm.

Không biết vì sao, mặc dù thăm dò Thái phủ thế này cũng là một biện pháp hay, nhưng vẫn không thích để Tiểu Đao đi thử tên Thái Biện, về phần vì sao, hắn cũng không nghĩ ra.

“Ai, đã để tiết công tử chê cười.” Thái Biện tiếp tục cùng Tiết Bắc Phàm uống rượu, nhưng dáng bộ rõ ràng là không yên.

“Thái đại nhân, ta lắm chuyện muốn hỏi một câu.” Tiết Bắc Phàm vấn, “Thái tiểu thư vì sao lần đầu tiên thấy nương tử ta, lại mắng nàng là hồ ly tinh?”

“Ách… à.” Thái Biện cười gượng, “Tiết công tử có điều không biết đấy thôi, nữ nhi ta có tật xấu, không muốn gặp tiểu mỹ nhân, vừa thấy những nữ tử trẻ tuổi dung mạo mỹ miều, là phát cáu.”

Tiết Bắc Phàm đương nhiên biết hắn nói bừa, cũng không truy hỏi, trong lòng lo lắng cho Tiểu Đao —— nha đầu kia không biết có cơ linh không, có lẽ chưa đến mức bị hại đâu nhỉ?

Lúc này, Tiểu Đao đỡ vị thất Di thái trở về viện, hiện tại trong viện vắng vẻ chẳng có ai, Tiểu Đao bực bội, “Không có nha hoàn hầu hạ sao?”

“Ai…” Thất Di thái than ngắn thở dài, “Chúng ta chỉ là thiếp, gia cảnh cũng chẳng có gì, nên khó gần với bọn nha hoàn lắm.”

Tiểu Đao cười cười, đỡ nàng ngồi xuống.

“Hách cô nương, trong ngăn tủ có hộp thuốc, phiền cô lấy giúp ta.”

“Được.” Tiểu Đao đứng lên, tới rồi bên cạnh bàn, phát hiện ngăn kéo chứa hộp thuốc có một chỗ hở ra.

Tiểu Đao liếc mắt là nhìn ra, đó là một ky quan đơn giản, một khi mở ra, sẽ có bột phấn bay ra, có lẽ là thuốc mê đại loại vậy.

Tiểu Đao không nói tiếng nào, thầm nín thở, tiện tay mở ngăn kéo, vờ như không phòng bị.

Quả nhiên, “Phụt” một tiếng, một luồng khói bắn ra.

Tiểu Đao đã nín thở, cho nên không trúng chiêu, nhưng vẫn giả vờ cóoáng váng lùi hai bước, lảo đảo rồi ngã xuống đất.

Sau đó, nghe tiếng thất Di thái cười nhạt.

Tiểu Đao trong lòng khẽ động —— u, giọng cười nhạt này so với giọng cười đáng yêu lúc kính rượu khi nãy hoàn toàn khác nhau nha.

Thất Di thái chậm rãi bước tới, chận thực ra không một chút thương tích. Nàng dùng tay đẩy ky quan về vị trí cũ, ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Tiểu Đao. Một lúc lâu, nghe tiếng nàng hừ lạnh một tiếng, tay giật ngược tóc của Tiểu Đao, đau đến mức Tiểu Đao nghiến răng giật mình, trong lòng mắng mỏ —— oa, ngươi điên à! Đau chết ta!

“Tiện nhân chết bầm!” Thất Di thái hung tợn mắng, “Ngươi đúng là một con tiện nhân!”

Tiểu Đao bụng oán thầm —— nữ nhân trong Thái phủ bộ có bệnh hết hay sao vậy trời, thích mắng chửi người đến thế sao?

Thất Di thái kéo lê Tiểu Đao lên giường, mạnh bạo vô cùng, may mà Tiểu Đao có khinh công tốt mới không để ngã bị thương, có điều, nàng có thể nhận ra rõ ràng, hình như thất Di thái hận nàng đến chết? Ngoài mặt miễn cưỡng tươi cười, còn làm mai giúp Thái Biện, xem chừng đều là giả.

“Đừng tưởng rằng ngươi còn trẻ sẽ không già, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ già thôi!” Thất Di thái biên vừa nói, dùng tay miết quai hàm Tiểu Đao nắn nắn da, “Thật láng nhỉ, đúng là tuổi trẻ… Nhớ năm đó, lúc ta còn trẻ cũng vậy.”

Tiểu Đao trong đầu phát cáu, trong lòng cảnh cáo cẩn thận móng tay ngươi đó, dám làm rách mặt bản cô nương thì biết!

“Hừ, chờ lão gia chơi đùa với ngươi xong, ta sẽ cắt hết gân cốt ngươi, lột da ngươi, uống máu ngươi, rạch nát da mặt ngươi!” Thất Di thái nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi nghĩ mình có một tướng công trẻ tuổi anh tuấn sao, rất tốt sao? Không chừng đang đùa giỡn với nữ nhân khác sau lưng ngươi!”

Tiểu Đao cũng lưới oán nàng, đây là oán phụ chân chính của gia đình quyền thế, là oán tới mức này đây.

Bất quá, có một điềm khiến Tiểu Đao lưu ý, nàng vừa nói cái gì mà năm đó còn trẻ… Nha đầu này cũng chỉ mười mấy là cùng, cái gì mà năm đó?

Thất Di thái thỏa sức mắng mỏ, rồi đứng lên, ra khỏi phòng thì không quên đóng cửa, xoay người phân phó một nha đầu, “Theo đó mà làm.”

“Dạ, thất phu nhân.”

Thất Di thái điềm nhiên rời viện.

Đợi bọn họ đi mất, Tiểu Đao ngồi dậy, trước tiên là lắc lắc đầu, vừa nãy thất Di thái bứt vài sợi tóc của nàng, đau muốn chết.

Sau khi đứng lên, Tiểu Đao tỉ mỉ quan sát khắp gian phòng, đôi con ngươi linh hoạt, lấy bách bảo nang bên hông ra, chuẩn bị chốc nữa trừng trị Thái Biện.

Ở tiền viện, Thái Biện còn đang cùng Tiết Bắc Phàm uống rượu, Tiết Bắc Phàm có vẻ rất lo lắng, một chốc lại nhìn cửa viện.

Thái Biện cười thầm —— tiểu tử nhà ngươi, từ nay về sau, nương tử sẽ không phải của ngươi nữa đâu. Lại nói, có thể cưới được một mỹ nhân như vậy, tiểu tử này thật đúng là có phúc khí.

Đang nghĩ ngợi, một nha hoàn vội chạy tới, hành lễ bẩm báo, “Lão gia, thất phu nhân lệnh tiểu nữ báo với tiết công tử, Tiết phu nhân không chịu nổi rượu, nói cảm thấy khó chịu, phu nhân đã gọi kiệu trở về khách điếm trước rồi ạ.”

“A?” Tiết Bắc Phàm cả kinh, đứng lên chắp tay nhìn Thái Biện, “Thái đại nhân, ta…”

“Chậc, không sao không sao.” Thái Biện khoát tay áo, qua quýt cáo từ như muốn đuổi cổ Tiết Bắc Phàm, “Tiết công tử hãy nhanh trở lại, kiệu đi cũng không nhanh, có thể đuổi theo được đấy.”

“Vậy xin cáo từ.” Tiết Bắc Phàm xoay người vội đi.

Thái Biện nhếch méo cười tà, chà xát hai tay quay đầu lại nói với nha đầu, “Dặn dò đám người dưới, xung quanh hậu viện không được có người, không được để bất cứ âm thanh nào quấy nhiễu!”

“Dạ, lão gia.”

Nha hoàn vừa đi mất, Thái Biện khẩn cấp xoa xoa tay đến ngay sân viện nơi ở của Tiểu Đao, trong miệng niệm niệm mấy chữ, “Tiểu mỹ nhân, ta tới đây!”

Mà lúc này, Tiết Bắc Phàm cũng không đi, hắn vừa ra khỏi Thái phủ đã quẹo sang một ngõ trở vào, đứng trên tường tung người hai ba bước đã đuổi kịp Thái Biện, lặng lẽ theo hắn.

Chỉ nghe hắn lẩm bẩm cái gì mà tiểu mỹ nhân.

Tiết Bắc Phàm thầm cười nhạt, đáy mắt dâng lên sát ý, mặt kệ hôm nay có tìm được long cốt ngũ đồ hay không, chắc chắn sẽ làm thịt ngươi. Giống như nha đầu kia thường nói —— coi như vì dân trừ hại!
Bình Luận (0)
Comment