Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 3

Nhan Tiểu Đao nghe tên kia gọi một tiếng “Dâm tặc” tức giận đến thiếu chút nữa nổi khùng lên.

Chợt nghe thấy phía sau Hách Kim Phong quát lớn: “Tiết Bắc Phàm, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Tiểu Đao giật mình quay lại nhìn người bên cạnh: “Ngươi chính là Tiết Bắc Phàm?”

Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao gật đầu: “Đúng vậy.”

Trong lúc nói chuyện, Hách Kim Phong đã đuổi tới gần phía sau. Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên một tóm lấy cánh tay của Tiểu Đao, thả người nhảy xuống cầu chạy đi. Chiếc thuyền lớn kia vừa lúc tới gần hai người bọn họ, xuyên qua gầm cầu hướng đến một đầu khác chạy tới.

Bạch y nam tử đang cầm ly rượu trên thuyền kia cười nhạo: “Tiết Bắc Phàm, rõ ràng đang là ban ngày mà huynh còn có thể đem mỹ nhân lên thuyền? Thực không hổ danh dâm tặc.” Nói xong, lấy tay chỉ vào Hách Kim Phong: “Đứng lại! Hôm nay mười sáu, đại hung, mọi việc không nên.”

Tiểu Đao có chút buồn bực, Hách Kim Phong công phu rất tốt nơi này cách cầu cũng không phải rất xa, vì sao không đuổi đến đây?

Bạch y nam tử ở đằng sau hình như đã nhìn ra tâm tư của nàng :”Hách Kim Phong là Kim Bài Thần Bộ, trên giang hồ cũng có người gọi y Phi Thoái Nghiễn Thai*, bởi vì y hoàn toàn không có khinh công, phải dựa vào hai chân chạy như điên.”

(phi thoái nghiễn thai: chân chạy như bay)

Nhan Tiểu Đao tâm tình vui vẻ, có thể là bởi vì Nhan Như Ngọc khinh công rất cao, tên bạc tình Hách Cửu Long kia hẳn là còn ghi hận chuyện năm đó nên mới không dạy khinh công cho con hắn. Thầm cảm thán. . . . . . Cho nên nói nam nhân một khi thay thay lòng đổi dạ liền trở mặt.

Mọi người đều nghĩ đến đây là đã trốn khỏi sự truy đuổi của Hách Kim Phong nhưng không ngờ y lại xuất hiện ở đầu cầu, dùng sức nhảy ra trước. . . . . .

“Phù phù” một tiếng.

Hách Kim Phong quả nhiên danh bất hư truyền, không hổ là”Nghiễn Thai” vừa rơi xuống nước, liền chìm xuống .

“A!” Trên bờ không ít người đi đường thấy được, nghĩ rằng có người rơi xuống nước hoặc là tự sát liền gọi người cứu giúp.

Nhan Tiểu Đao chạy nhanh đến đầu thuyền thì thấy Tiết Bắc Phàm cũng lại đây xem náo nhiệt, liền nói, “Nhanh đi cứu y!”

Tiết Bắc Phàm chỉ bảo thuyền phu chèo thuyền tới trước, “Sẽ có người cứu y, công phu của y tốt như vậy, ở dưới nước một lát cũng không sao!”

Nhan Tiểu Đao cũng không muốn, tên bộ đầu kia tốt xấu gì cũng là đại ca nàng, nếu nương nàng biết tên kia chết không phải sẽ khóc sao? Thấy Tiết Bắc Phàm vẫn còn xem náo nhiệt, Tiểu Đao định nhảy xuống cứu hắn.

Chỉ thấy Hách Kim Phong ban nãy còn lặn dưới nước giờ đã bơi tới, đang bám lấy thuyền ngẩng đầu lên, miệng còn quát “Dâm tặc! Ta muốn bắt ngươi lên quan phủ!”

Tiết Bắc Phàm kinh hãi lùi về sau vài bước, phía sau bạch y nam tử ôm bụng cười đến mức giậm chân.

. . . . . .

Hách Kim Phong cố nửa ngày muốn lên thuyền nhưng vừa leo lên lại trượt xuống, Bạch y nam tử kia liền dùng dây thừng giúp y leo lên, đưa vào khoang thuyền thay y phục.

Hách Kim Phong cởi y phục ướt sũng, bạch y nam tử kia cũng không đưa y phục cho y thay chỉ ném cho y một tấm thảm. Hách Kim Phong quấn thảm cũng không tiện tay bắt Tiết Bắc Phàm, rốt cục đành ngồi yên.

Nhan Tiểu Đao thấy tình hình thực không ổn, tục ngữ có câu, thượng tặc thuyền dung dịch hạ tặc thuyền nan*, nàng hiện tại đang trên thuyền của Tiết Bắc Phàm còn gặp Hách Kim Phong, làm sao bây giờ?

(thượng tặc thuyền dung dịch hạ tặc thuyền nan: tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, không biết có bạn nào siêng thì dò giùm nha, vì Ngạn không hiểu lắm nên tạm dịch là vậy)

“Tiểu thư họ gì? Xưng hô thế nào?” Tiết Bắc Phàm không hổ danh “Dâm tặc” , hoàn toàn hứng thú với những gì trên người Nhan Tiểu Đao, hắn nhìn thấy trong tay nàng chính là Hồng Tán.

Nhan Tiểu Đao lập tức hiểu được vì sao hắn lại gọi mình tiểu tặc, đây chính là Hồng Chỉ Bảo Tán, vừa nhìn cũng không khác những chiếc dù bình thường là mấy, nhưng là trong dù có giấu Càn Khôn, chỉ có hai huynh đệ Tiết Bắc Hải cùng Tiết Bắc Phàm nhận ra được.

“Gì chứ?”

Lúc này, Hách Kim Phong cũng chú ý tới Tiểu Đao, “Cô không phải là cô nương ngồi đối diện tôi trong quán trà lúc sáng sao?”

Tiểu Đao há miệng thở dốc: “Ân. . . . . .”

“Có phải tên dâm tặc này quấy rầy cô?” Hách Kim Phong tinh thần trượng nghĩa đầy mình, một tay cầm lấy tấm thảm, một tay muốn cầm lấy kiếm của mình: “Đừng sợ, tôi đến đây bắt hắn quy án!”

Tiết Bắc Phàm nhanh tay, đem kiếm của hắn tránh xa một chút, Hách Kim Phong lấy không được, lại không thể cử động mạnh, đành tức giận ngồi ở khoang thuyền vận khí.

Nhan Tiểu Đao nhìn khoảng cách tới bờ, suy nghĩ hay là hộp gấm trong tay giao cho Tiết Bắc Phàm sau đó liền xoay người đào tẩu? Hay là. . . . . .

Đang ở suy nghĩ, bạch y nam tử bỗng nhiên hô một tiếng “A!” rồi quay lại phòng, đứng ở giá sách lục lọi một lúc rồi rút ra một quyển sách. Cầm quyển sách đó bước ra, rút ra một tờ đưa Nhan Tiểu Đao xem: “Tôi đã nói nhìn cô rất quen mắt!”

Tiểu Đao vừa cúi đầu xem thì thấy đó là một lệnh truy nã đã cũ, đó không phải là lệnh truy nã nương nàng Nhan Như Ngọc trước đây sao, bộ dạng cùng Tiểu Đao thập phần giống nhau.

“Cô là. . . . . .”

Tiết Bắc Phàm còn không có tới kịp mở miệng, chỉ thấy Tiểu Đao một phen xé nát tờ cáo thị rồi ném xuống nước, động tác nhanh nhẹn. Tờ giấy ngấm nước, không lâu sau liền ướt sũng, nét mực cũng nhòe đi .

Tiết Bắc Phàm cùng bạch y nam tử trợn mắt há mồm nhìn Nhan Tiểu Đao.

Tiểu Đao liếc mắt nhìn xung quanh khoang thuyền tìm y phục của Hách Kim Phong, cảnh cáo hai người trước mắt: “Nếu dám nói ra ngoài, hai người nhất định phải chết!”

Tiết Bắc Phàm khóe miệng nở nụ cười, “Thì ra thần trộm Nhan Như Ngọc cũng có con gái, cô tên gì vậy?”

Nhan Tiểu Đao nhìn hắn một cái, không cam lòng trả lời “Nhan Tiểu Đao.”

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, “Tại sao một nha đầu xinh đẹp như vậy lại có cái tên xấu như vậy? Trong khi tên của nương của cô lại là Như Ngọc.”

“Tên ngươi mới xấu! Nương nói “Như Ngọc” cùng “ngồi tù” đọc giống nhau, đó là điềm xấu cho nên mới bị người khác phụ lòng.” Tiểu Đao thầm than một câu.

Bạch y nam tử hướng nàng chắp tay, “Tại hạ đã rõ.”

Nhan Tiểu Đao cũng chắp tay, cẩn thận đánh giá này người này, tuổi tác cùng Tiết Bắc Phàm không chênh lệch lắm, lịch sự nho nhã, nhìn thấy có vẻ thuận mắt hơn Tiết Bắc Phàm nhiều!

Không muốn gặp họa lần nữa Tiểu Đao tựa hồ có chút kiêng kị rời khỏi khoang thuyền đang có Hách Kim Phong: “Ta đi tìm cho hắn bộ y phục, các ngươi cứ nói chuyện.” Nói xong, vào khoang thuyền tìm y phuc của Hách Kim Phong.

Tiết Bắc Phàm nhìn nhìn Hồng Tán trong tay Tiểu Đao, tính giật lấy thì Tiểu Đao vội giấu ra sau: “Của ta!”

Tiết Bắc Phàm nở nụ cười, ” Hồng Chỉ Bảo Tán là vật báu gia truyền của Tiết gia, như thế nào lại là của cô?”

“Là đại ca ngươi cho ta!” Tiểu Đao đem cây dù giấu đi, rồi từ tay nải lấy ra một cái hộp gấm đưa qua cho hắn: “Đại ca ngươi bị thương, bất quá không chết, y nhờ cho ta đưa cái này cho ngươi, còn nhắc nhở ngươi phải cẩn thận với người của Bắc Hải phái.” Nói xong khoát tay hắn nói: “Ta đi đây.”

Tiểu Đao hoàn thành nhiệm vụ, đang muốn thoát thân sớm một chút thì đằng sau Tiết Bắc Phàm lại túm chặt cánh tay của nàng.

“Đừng có níu kéo!” Tiểu Đao đem rút tay về trừng mắt nhìn hắn: “Đại ca ngươi cùng ta đập tay ăn thề, ta đem vật này giao cho ngươi, Hồng Tán là của ta.”

“Cô đừng vội, ta không phải vì Hồng Tán, cây dù này vốn chính là vật dùng của cô nương, ta cũng không thể dùng.” Tiết Bắc Phàm quơ quơ hộp gấm trong tay hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đại ca ngươi nói là Long Cốt Ngũ Đồ.”

“Nói như vậy, đại ca ta nhờ cô mang Long Cốt Ngũ Đồ cho ta?”

“Ân.” Tiểu Đao gật đầu.

Tiết Bắc Phàm cúi đầu, mở hộp gấm ra.

Tiểu Đao vốn định đi nhưng lại tò mò, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Long Cốt Ngũ Đồ có hình dạng gì, liền đi tới thì thấy trong hộp làm gì có năm khối long cốt, chỉ có một tờ giấy trắng, bên trên viết tên năm địa danh —— Cửu Châu Long Đàm, Tiên Vân Sơn Thác, Tây Vực quỷ thành, Nại Hà môn, Bắc Hải phái.

Tiểu Đao chớp mắt mấy cái, Tiết Bắc Phàm ho khan một tiếng nhìn chằm chằm vào nàng.

Tiểu Đao ngẩng mặt cùng hắn đối diện, thấy ánh mắt của hắn, liền hít một ngụm khí: “Ta không mở hộp ra xem qua!”

Tiết Bắc Phàm nhướng mi: “Thật không?”

“Đương nhiên!” Nhan Tiểu Đao nóng nảy, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại chợt nghĩ — không phải là tên Tiết Bắc Hải kia lừa nàng chứ?

“Ai.” Tiết Bắc Phàm tỏ vẻ hoài nghi “Hay là cô muốn một mình nuốt trọn bảo vật gia truyền Long Cốt Ngũ Đồ của nhà ta rồi bản thân tự đi tìm Nguyệt Hải Kim Thuyền cùng Thánh Võ Hoàng Phổ?”

Nhan Tiểu Đao nhíu mày gật đầu đáp: “Nếu ta là trộm thật ta có thể dùng năm khối xương giả để lừa, làm gì lại đi viết những cái này? Ngươi xem chữ viết đó có phải là chữ của đại ca ngươi không?”

Tiết Bắc Phàm nở nụ cười: “Nha đầu cô thật đúng là rất thông minh.”

Tiểu Đao tặng hắn một cái nhìn xem thường: “Ta đã giao vật này cho ngươi, ta mặc kệ chuyện gì, không hẹn gặp lại!” Nói xong hướng bờ định leo lên, lại nghe đằng sau Tiết Bắc Phàm chậm rãi nói, “Chuyện cô đáp ứng đại ca ta còn chưa làm xong đâu, thù lao cũng đã cầm, cô cũng không thể không giữ lời.”

Tiểu Đao cước bộ dừng lại “Đồ vật này đã giao đến tay ngươi!”

“Đại ca của ta kêu cô đến đây làm gì?” Tiết Bắc Phàm ngáp một cái còn dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi Tiểu Đao.

“Mang này hộp gấm cho ngươi, nhắc ngươi cẩn thận.”

” Đại ca ta nói trong hộp gấm là cái gì?”

“Trong hộp gấm. . . . . .” Tiểu Đao há mồm, nghiến răng nửa ngày, âm thầm dậm chân —— khá lắm Tiết Bắc Hải, dám lừa bổn cô nương!

Tiết Bắc Phàm lại gần Tiểu Đao nói: “Đại ca của ta nhờ cô mang Long Cốt Ngũ Đồ cho ta, không có nhờ cô mang tờ giấy trắng cho ta, nếu trên tờ giấy chỉ viết Long Cốt Ngũ Đồ ở đâu, cô đương nhiên phải giúp ta đi tìm bản đồ đến đây, Hồng Chỉ Bảo Tán là báu vật vô giá trên đời này làm gì có chuyện mua bán tiện nghi như vậy? Đúng không, tiểu mỹ nhân!”

Tiểu Đao đỏ mặt vừa định cãi lại Tiết Bắc Phàm lại nói tiếp: “Như vậy, ta nói chuyện này với cô, không bằng ta chịu thiệt thòi cùng cô đi tìm?”

Tiểu Đao buồn bực, bản thân mình lại phạm sai lầm để kẻ khác lừa gạt! Con rùa Tiết Bắc Hải kia, mình cứu hắn một mạng, hắn lại lấy oán trả ơn, lừa nàng vào tròng. Nhớ lại ngày đó ở cửa Bắc Hải phái gặp được Tiết Phúc, Tiểu Đao liền hiểu được —— thì ra nàng đã bị tính kế ngay từ đầu!

“Vậy, cùng lắm thì ta đem dù trả lại cho ngươi.” Tiểu Đao tuy rằng không muốn thế, nhưng mà cái dù đâu có quan trọng bằng cái mạng nhỏ của nàng, năm nơi này đều là đầm rồng hang hổ, không thể đi được! Hơn nữa Tiết Bắc Phàm, người này nói năng ngọt xớt nhưng tâm cơ lại thâm sâu, hắn cùng đại ca hắn coi bộ rất giống nhau! Cùng hắn đi chung coi chừng một ngày nào đó lại bị tính kế lần nữa.

Tiết Bắc Phàm nhìn cây dù “Chậc” một tiếng ra vẻ khó xử: “Tiết gia có quy củ, vật gì đã tặng đi thì sẽ không được lấy lại. Còn nữa, từ Bắc Hải phái đến nơi này ít nhất là nửa tháng cô đã dùng đã lâu như vậy còn trả lại cho người ta, cô không thấy xấu hổ sao?”

Tiểu Đao biết bản thân rốt cuộc đã bị đẩy xuống hố sâu, rơi vào bẫy của Tiết Bắc Hải. Không ngờ xuất sư bất lợi, vào giang hồ cho rằng có thể lấy được Hồng Chỉ Bảo Tán một cách dễ dàng, không nghĩ tới còn chưa thực sự bắt đầu lưu lạc giang hồ liền trúng một đao.

Nương nàng đã nói với nàng: “Nam nhân khuôn mặt càng xinh đẹp càng không thể tin tưởng, nam nhân võ công càng cao càng không thể tin tưởng, nam nhân địa vị càng cao càng không thể tin tưởng, nam nhân ngoài miệng càng nói ngọt càng không thể tin tưởng. . . . . . Tóm lại là nam nhân là không thể tin tưởng.” nàng hiểu rõ điều đó!

“Ha hả!”, Tiết Bắc Phàm cười đến vô hại lấy tay định khoác vai Tiểu Đao, Tiểu Đao vội né ra. Nàng nhủ thầm các ngươi định giở trò, bổn cô nương ta không muốn làm cừu non đợi các ngươi làm thịt, hiện tại liền trốn không cần phụng bồi, dù sao khinh công của nàng trên giang hồ hẳn là không có mấy người có thể đuổi theo.

“Cô cũng đừng tính chạy.” Tiết Bắc Phàm nhận thấy được ý đồ của Tiểu Đao, thoáng nhìn môt chút, Hách Kim Phong đã thay xong y phục đang đi ra. Liền nhắc nhở Tiểu Đao: “Nếu ta cho hắn biết cô chính là con gái của nữ nhân Nhan Như Ngọc. . . . . .”

“Ngươi còn dám nói!” Tiểu Đao cũng không tỏ ra yếu kém: “Ngươi đừng quên ngươi là dâm tặc, hắn muốn bắt ngươi! Có tin không ta hiện tại liền la ngươi phi lễ!”

Tiết Bắc Phàm nhướng mi: “Cô tính vu oan giá họa sao, ta cũng không có động thủ!”

Tiểu Đao cãi lại: “Vu oan giá họa cũng không bằng hai huynh đệ các người liên thủ gạt người!”

Tiết Bắc Phàm cười đến vui vẻ: “Năm nơi này cô dù muốn hay không cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”

Tiểu Đao lấy tay che hai tai, hít sâu một hơi định la phi lễ, Tiết Bắc Phàm vội vàng cầm hai tay đang bịt tai của nàng xuống: “Này, cô định la thật sao?”

Tiểu Đao quay lại trừng mắt nhìn hắn “Ngươi xem ta có dám hay không?”

“Được thôi!” Tiết Bắc Phàm nhướng mi kiếm chuyện: “Ta đây liền nói cho mọi người trong Võ lâm Trung Nguyên đại ca đem Long Cốt Ngũ Đồ giao cho cô!”

“A. . . . . .” Tiểu Đao hít vào một ngụm khí, thiếu chút nữa đánh hắn, lấy tay chỉ vào mũi Tiết Bắc Phàm: “Ngươi đồ dâm tặc chết tiệt, đê tiện vô sỉ!”

“Đa tạ đã khích lệ.” Tiết Bắc Phàm da mặt so với tường thành còn dày hơn, nhìn Tiểu Đao chắp tay cười: “Chúng ta đến nơi thứ nhất Cửu Châu Long Đàm chứ?”

“Không được! Không thể đến nơi đó!” Tiểu Đao đột nhiên đứng lên, có vẻ rất cấp bách.

Tiết Bắc Phàm ngoài ý muốn, thầm nghĩ đến mức thế sao? Cửu Châu Long Đàm cũng không phải là địa phương dọa người gì.

Đang muốn hỏi kỹ lại một chút, thì thấy Hách Kim Phong lại gần: “Tiết Bắc Phàm, ngươi trêu ghẹo Vương phi, hại người mang thai nhảy xuống hồ nước, một xác hai mạng, theo ta trở về gặp quan!”

Tiết Bắc Phàm nghe xong lời này ngược lại rất sửng sốt, thật lâu sau mới hỏi một câu: “Vương phi là ai?”

Hách Kim Phong giậm chân, “Ngươi không thể ngừng đùa giỡn một chút sao? Ngươi. . . . . .”

Nói còn chưa xong, thì thấy Nhan Tiểu Đao nhìn vào khoảng không, một cước đạp lên lan can thuyền phi thân ra ngoài, tựa như một con chim én lượn sát mặt nước. . . . . . Bay lên cao.

“Hảo khinh công!” Trọng Hoa ở đầu thuyền thấy được, không khỏi tán thưởng.

Tiết Bắc Phàm nhìn Hách Kim Phong đang tức giận, lại nhìn lên bờ thì thấy Nhan Tiểu Đao đang nhanh chân bỏ chạy, khẽ cười rồi nhìn Trọng Hoa nói: “Giúp ta chiêu đãi bộ khoái đại nhân, ta đuổi theo tiểu mỹ nhân.” Nói xong, cũng nhảy lên bờ đuổi theo Tiểu Đao.

Trọng Hoa vừa định hỏi Hách Kim Phong muốn uống trà hay dùng bữa, liền thấy hắn lặn xuống nước lại bơi lên bờ đuổi bắt người.
Bình Luận (0)
Comment