Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 128

“Bây giờ đi thì được gì, chẳng lẽ ngươi có thể trốn hắn cả đời?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Ta ước gì trốn hắn cả đời”. Vẻ mặt Diệp Cẩn rất khổ sở.

“Hiện tại hắn nhường nhịn ngươi hết thảy, nhưng coi chừng sau này bị ngươi chọc xù lông lên rồi thì sẽ hạ lệnh đốt Quỳnh Hoa cốc của ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.

“Hắn dám ư!”. Diệp Cẩn cực kì nóng nảy!

“Chíp!”. Cục Bông ngoan ngoãn ngồi trên bàn, há mỏ đòi ăn.

Diệp Cẩn lấy khô bò đút cho nó, nghĩ rằng bỏ nó mà đi thì không nỡ, vì thế nhìn Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi nghĩ xem nếu ta thừa dịp ngươi không chú ý mà nhét nó vào bao hành lí, suốt đêm mang đi thì có bao nhiêu khả năng?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Hoàn toàn không có khả năng biết không!

Đại tẩu sao lại trộm con trai của người khác chứ, thật quá đáng!

“Đừng quậy nữa”. Tần Thiếu Vũ đứng lên, cầm bao quần áo của Diệp Cẩn bỏ vào ngăn tủ. “Chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta đến Chu gia”

“Không đi”. Diệp Cẩn nằm trên giường giả chết.

“Vậy ta dẫn hắn về gặp ngươi”. Tần Thiếu Vũ lành lạnh nói.

Diệp Cẩn nghe vậy giận dữ. “Ngươi còn có thể nhiều chuyện hơn nữa không?”

“Trốn tránh mãi cũng không phải biện pháp”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ Diệp Cẩn. “Ta với Lăng nhi về trước, ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ cho kĩ”

Diệp Cẩn không cam lòng lầm bầm, ôm Cục Bông lên vuốt ve.

Lông tơ của tiểu phượng hoàng bị vuốt lộn xộn, cực kì không vui mà đá móng.

“Diệp đại ca và Hoàng thượng rốt cuộc có quan hệ gì?”. Sau khi về phòng, Thẩm Thiên Lăng vô cùng tò mò! Vốn chỉ nghĩ là bạn bè bình thường gặp mặt, nhưng hiện tại xem ra không phải! Các loại bí mật luôn xứng đáng được tán dóc!

Tần Thiếu Vũ chỉ vào gò má mình.

Lần nào cũng dùng phương pháp này, thật đáng ghét! Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn hôn lên một cái, sau đó giục. “Nói mau!”

“Ngươi đoán xem”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Lẽ nào Hoàng thượng thích Diệp đại ca?”. Thẩm Thiên Lăng sởn gai ốc, khả năng này thật đáng sợ! Nếu như vậy chẳng phải đại ca chết chắc rồi sao, cướp người yêu với Hoàng thượng, vừa nghe đã thấy bị chặt đầu!

Tần Thiếu Vũ bật cười.

“Không có gì đáng cười hết!”. Thẩm Thiên Lăng lắc lắc vai nam nhân của hắn. “Đại ca của ta có biết chuyện này hay không?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Diệp Cẩn không cho ta nói”

“Sao có thể không nói chứ, đây là chuyện liên quan tới tính mạng!”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng. Sao đại ca lại xui như vậy, vất vả lắm mới có chuyển biến, kết quả tình địch lại là Hoàng thượng!

“Thật ra ta cũng không biết Hoàng thượng và Diệp Cẩn rốt cuộc có quan hệ gì, chỉ là một lần đi Quỳnh Hoa cốc thì vô tình đụng mặt Hoàng thượng mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đừng lo”

Lại còn đi Quỳnh Hoa cốc! Thẩm Thiên Lăng than thở.

Tần Thiếu Vũ bị vẻ mặt của hắn chọc cười. “Dù hắn thích thật thì sao? Nhiều năm như vậy trong lòng Diệp Cẩn chỉ có một mình Thiên Phong, người khác muốn giành cũng không được”

“Ngươi nói xem dưới cơn nóng giận Hoàng thượng có làm thịt đại ca của ta không?”. Thẩm Thiên Lăng >_<.

“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Sở Uyên tuy ở trên vạn người nhưng cực kì khiêm tốn lễ độ, là một hoàng đế tốt khó tìm, nếu không ta cũng không giúp hắn”

“Ngươi thế mà gọi thẳng tên Hoàng đế!”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Vậy thì sao?”. Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn.

“Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, nam nhân của ta thật oai!

“Có điều theo tình hình hiện tại, Tây Nam sợ rằng sẽ không yên ổn”. Tần Thiếu Vũ thở dài.

“Tiểu Ngũ và Hoa Đường có tin tức gì không?”. Thẩm Thiên Lăng rót một chén trà nóng cho Tần Thiếu Vũ.

“Ám vệ đến trấn Lạc Bình vẫn chưa về, ở Hoan Thiên trại cũng không thấy tung tích”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mấy ngày nữa sẽ là ngày Đỗ Tranh luận võ chọn rể, nếu đúng như Tiễn Tam nói, Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên sẽ xuất hiện. Đến lúc đó chúng ta có thể tìm hiểu ngọn ngành, tìm ra tung tích của tiểu Ngũ”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Yên tâm đi, tiểu Ngũ không sao đâu”

Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Lăng nhi của ta cũng sẽ không sao”

Thẩm Thiên Lăng cười cười, ngẩng đầu chủ động hôn Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ ôm chặt eo hắn, làm sâu hơn nụ hôn này.

“Ta nghĩ… khụ”. Diệp Cẩn vừa đẩy cửa ra đã thấy cảnh này, vì vậy nhìn trời ho khan.

“Chíp!”. Cục Bông ngồi trong lòng Diệp Cẩn, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Mỗi ngày các ngươi không còn chuyện gì khác để làm sao?

“Có việc gì?”. Trong lòng Tần Thiếu Vũ cực kì khó chịu.

“Ta cùng các ngươi đi gặp hắn”. Diệp Cẩn đưa tầm nhìn trở về.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lập tức khẩn trương, thể mà lại chủ động đề nghị đi gặp Hoàng thượng, lẽ nào tình cảm của đại tẩu thay đổi?

Thật đáng sợ!

“Ngươi làm vẻ mặt gì thế?”. Diệp Cẩn khó hiểu.

“Thật ra đại ca của ta rất yêu ngươi”. Thẩm tiểu thụ nghiêm túc.

Diệp Cẩn quyết đoán ôm Cục Bông đi.

Đại tẩu sao lại như thế chứ, một chút mặt mũi cũng không cho người ta! Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ phàn nàn. “Ta vừa chuẩn bị trình bày một vài ưu điểm của đại ca”

Tần Thiếu Vũ bật cười, bóp bóp bụng mỡ của hắn. “Ưu điểm của Thiên Phong, Diệp Cẩn biết rõ hơn ngươi”

“Thế mà hắn còn muốn đi ăn cơm với Hoàng thượng!”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm. “Ngươi nghĩ xem nếu ta và Tiêu Triển cùng đi ăn… ô!”

“Không được nhắc tới tên hắn”. Tần Thiếu Vũ cắn lên môi Thẩm Thiên Lăng một cái.

Thẩm Thiên Lăng cực kì buồn rầu, không biết đại ca chừng nào mới tới.

Đại tẩu bị người ta cướp đi, chuyện này quả thật thê thảm không chịu nổi.

Ban đêm, ba người từ Lý phủ đến Chu gia ở thành bắc.

“Như vậy có phải công khai quá không?”. Thẩm Thiên Lăng ở trong xe ngựa hỏi. Dù sao cũng là đi gặp Hoàng thượng!

“Sao lại thế được”. Diệp Cẩn cho Cục Bông uống nước. “Chu gia vốn là quán ăn, đi ăn cơm rất bình thường”

Thì ra là thế. Thẩm Thiên Lăng yên tâm, sau đó xê dịch vị trí, ngồi bên cạnh Diệp Cẩn.

“Có việc gì ư?”. Diệp Cẩn nhìn hắn.

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngươi phải tin ta, sau khi đại ca của ta làm xong chuyện sư phụ giao thì sẽ giục ngựa không ngừng mà chạy tới!”

“Liên quan gì đến ta?”. Diệp Cẩn lầm bầm.

Sao lại không liên quan đến ngươi, đương nhiên là có liên quan! Thẩm Thiên Lăng vô cùng nghiêm túc. “Cho nên ngươi nhất định phải chờ hắn”. Nhất định không thể yêu người khác, dù là Hoàng đế cũng không được!

Diệp Cẩn hết nói nổi nhìn hắn.

“Hoàng cung vừa nghĩ đến đã thấy sợ!”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay đại tẩu. “Mỗi ngày phi tần tranh đoạt với nhau, ngay cả uống một chén canh ngân nhĩ cũng phải lo lắng bị người khác hạ độc, đâu có tự do bằng giục ngựa chốn giang hồ”

“Điều này cũng đúng”. Diệp Cẩn gật đầu, nhưng lại khó hiểu hỏi. “Nhưng phạm vi trò chuyện của ngươi có phải quá rộng rồi không?”

Không hề rộng chút nào, rõ ràng liên hệ rất chặt chẽ! Trong mắt Thẩm Thiên Lăng đầy tín nhiệm. “Cho nên ngươi nhất định không muốn đến hoàng cung đúng không?”

“Đương nhiên!”. Diệp Cẩn phút chốc xù lông. “Lão tử không muốn ở chung với hắn!”

Tốt lắm! Trong mắt Thẩm Thiên Lăng loé ra tình cảm đồng chí cách mạng. “Cho nên ngươi nhất định phải thành thân với đại ca của ta!”

Diệp Cẩn đo nhiệt độ trên trán Thẩm Thiên Lăng một chút.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Từ giờ trở đi, không được nhắc đến Thẩm Thiên Phong với ta nữa”. Diệp Cẩn banh mặt Thẩm Thiên Lăng uy hiếp.

Sao lại không nhắc tới được, đó là nam nhân của ngươi! Thẩm Thiên Lăng điên cuồng kháng nghị trong lòng, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Đại tẩu của hắn cực kì thiếu tự nhiên.

“Đến rồi”. Tần Thiếu Vũ vén rèm xe. “Xuống xe thôi”

Thẩm Thiên Lăng vịn tay Tần Thiếu Vũ nhảy xuống xe, chỉ thấy trước mặt là một toà nhà màu xám bình thường, hai bên treo đèn lồng đỏ, đang đung đưa theo gió.

“Đi thôi”. Vẻ mặt Diệp Cẩn vô cảm, ôm Cục Bông vào trong.

“Còn khẩn trương không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

“Hơi hơi”. Thẩm Thiên Lăng thành thật.

“Có ta ở đây, đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Hoàng thượng mà thôi, nếu bỏ qua địa vị thì cũng giống người bình thường, đâu bằng Lăng nhi của ta, có thể gọi mưa và cưỡi trăng”

Thẩm Thiên Lăng bật cười, nắm tay Tần Thiếu Vũ vào trong.

Bên trong rõ ràng đã được căn dặn từ sớm, vì vậy ba người đi thẳng một đường.Một nam tử trung niên đứng ở cửa lớn, cung kính nói. “Thiếu gia đã chờ trong phòng từ lâu”

“Hừ!”. Diệp Cẩn ngạo kiều.

Thẩm Thiên Lăng: …

Dù Hoàng thượng thích ngươi cũng đừng kiêu căng như thế chứ, thật không thể khiến người ta an tâm được.

“Tiểu Cẩn”. Sở Uyên mở cửa phòng.

Diệp Cẩn ôm Cục Bông vào, không thèm nhìn hắn một cái.

Sở Uyên: …

Tần Thiếu Vũ nhướn mi. “Ta chỉ phụ trách mang người tới”

“Thật ra bình thường Diệp đại ca cũng đối xử với bọn ta như vậy”. Thẩm Thiên Lăng cực kì nhanh trí. “Đây là phương thức biểu thị tình cảm của hắn”

Diệp Cẩn: …

“Không sao”. Sở Uyên quay đầu vào phòng, kéo ghế ngồi bên cạnh Diệp Cẩn. “Ngươi đồng ý đến đây là ta vui rồi”

Tâm trạng Thẩm Thiên Lăng phức tạp, lời thoại cẩu huyết này… Đại ca hắn quả thật đang gặp nguy hiểm!

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, hắn nói đi ăn với ngươi sẽ được tiền”. Diệp Cẩn chỉ vào Tần Thiếu Vũ. “Cho nên ta mới tới!”

“Ngươi muốn bao nhiêu?”. Sở Uyên rất dễ chịu.

“Một vạn lượng bạc”. Diệp Cẩn cực kì khí phách.

“Ta cho ngươi một vạn lượng vàng”. Sở Uyên vươn tay chỉnh sửa y phục cho Diệp Cẩn. “Chỉ cần ngươi chịu theo ta quay về”

“Mơ đi”. Diệp Cẩn đặt Cục Bông lên bàn, gắp rau đút cho nó.

“Chíp!”. Cục Bông kháng nghị, dùng móng đá đá đĩa cá.

“Tìm được tiểu phượng hoàng ở đâu thế?”. Sở Uyên bị chọc cười, vươn tay vuốt ve lông tơ của nó.

“Chíp!”. Cục Bông nghiêng đầu nhìn Sở Uyên.

Diệp Cẩn bình tĩnh xoay đầu nó qua. “Không được nhìn!”

“Chíp chíp!”. Cục Bông hơi tiếc nuối, ra sức xoay người dùng ánh mắt tỏ ra thân thiện với Sở Uyên.

“Ăn cơm trước đi”. Sở Uyên cầm đũa lên. “Bữa tiệc bình thường, mọi người cứ thoải mái, không cần lễ nghĩa”

Dường như không giống trong TV cho lắm. Ăn xong mấy món, Thẩm Thiên Lăng cũng thả lỏng không ít. Thật ra mà nói hắn rất hi vọng Hoàng thượng là một đại thúc trung niên hói đầu không “lên” được, nếu thêm mặt rỗ và mũi tẹt thì không thể tốt hơn! Như vậy đại tẩu của hắn sẽ không bị cướp đi! Nhưng sự thật luôn luôn tàn khốc, Sở Uyên nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao ráo, hơn nữa vì là Hoàng đế nên cho dù ngồi ăn cũng lộ ra khí chất vương giả, quả thật chính là tình nhân trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ!

Xong đời! Thẩm Thiên Lăng lập tức lo lắng, dường như đã thấy được cảnh đại tẩu bay về giường người khác!

“Lần này ta đến Tây Nam, không ngờ gặp được mọi người”. Sở Uyên lắc lắc chén rượu, nhìn Tần Thiếu Vũ cười. “Nếu đã có duyên như vậy, không biết có thể giúp ta một chuyện được không?”
Bình Luận (0)
Comment