Trần Miểu Miểu khó tin nói: " Sư phụ... Người nói... cái gì a?"
Giang Hồ nói ngắn gọn ý nghĩ trong đầu: " Ánh sáng mờ, búi tóc."
Ánh sáng mờ? Là thứ ánh sáng nhìn thấy chiều tối hôm qua ư? Trần Miểu Miểu nghĩ ngợi tỉ mỉ một phen. Một nữ nhân, búi tóc...
Quay đầu, đối với búi tóc của thi thể nữ nhân kia nhìn tới nửa ngày, miệng của Trần Miểu Miểu mở càng lúc càng to. Nàng không thể tin được ngẩng đầu nhìn Giang Hồ: " Sư phụ.."
" Tối hôm qua ta đến đây, đầu nàng ta đang cúi xuống. Mà người kia, tóc buộc búi cao, thân hình cao gầy, vai phải có thương tích."
"..."
" Không phải là Lâm thiếu gia, đi thôi." Giang Hồ liếc mắt nhìn Lâm thiếu gia rồi bỏ ra ngoài trước, Trần Miểu Miểu cùng A Ngưu vội vàng đuổi theo.
Đi chậm rì rì ở phía sau, A Ngưu kéo kéo vạt áo của Trần Miểu Miểu: " Tiểu thư, Giangcông tử là đang muốn đưa chúng ta đi đâu a, cỗ thi thể kia vẫn còn đặt ở bên trong nha môn, chúng ta không quan tâm nữa sao?"
Trần Miểu Miểu nở nụ cười thần bí, hướng A Ngưu giơ ba ngón tay lên lắc qua lắc lại: "Phật viết, không được nói, không được nói." Quay đầu, Trần Miểu Miểu nhịn không được cười trộm, kỳ thực, nàng cũng không biết sư phụ đang muốn dẫn mọi người đi đâu.
Hiện tại những đầu mối nàng có thể làm rõ được rất ít, chỉ biết rằng cỗ thi thể trong nha môn kia không phải là bị hù chết, hơn nữa nhất định đã bị động tới từ trước. Bất quá sư phụ nói tới Lạc Hà, ngược lại thức tỉnh nàng một chuyện, trong Lạc Hà này còn có mộtnam nhân, có khả năng là hung thủ, cùng với người tối qua sư phụ đuổi theo là cùng mộtngười. Nhưng trừ những thứ này ra, còn lại nàng hoàn toàn không biết.
Đi không lâu sau, Giang Hồ liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn cánh cửa gỗ bị đóng chặt trước mắt. Ngay khi Trần Miểu Miểu cho rằng hắn sẽ gõ cửa, hắn lại dịch mũi chân mộtchút , quay người bay vào bên trong.
Trần Miểu Miểu: "..."
A Ngưu: " Tiểu thư... chúng ta gõ cửa sao?"
Trần Miểu Miểu đỡ trán: " Đã một người đi vào rồi, gõ cửa cũng vô ích, nhanh nhanh trở mình đi thôi."
A Ngưu muốn khóc: " Thế nhưng tiểu thư, nô không được a, nô sợ độ cao."
Trần Miểu Miểu: "..."
" Ngoan, đứng bên ngoài chờ ta ."
A Ngưu nhìn Trần Miểu Miểu trở mình bay vào bên trong, ủ rũ cúi đầu ngồi thụp xuống, chờ bọn họ đi ra.
Trần Miểu Miểu nhảy vào sau, không nhìn thấy bóng dáng của Giang Hồ, liền đánh bạo đẩy cửa sổ của căn nhà trước mặt toan chuồn vào trong.
Hy vọng bên trong không có ai, hy vọng bên trong không có ai a, Trần Miểu Miểu thầm cầu nguyện.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai nàng, Trần Miểu Miểu nhịn không được run lên. Ở trong lòng lấy lại bình tĩnh lần N, nàng từ từ quay người lại, chỉ thấy trước mắt, là khuôn mặt phóng đại của Giang Hồ.
Trần Miểu Miểu trong gang tấc có thể nhìn thấy màu đỏ tươi của nốt chu sa cùng con ngươi nhạt màu, nháy mắt một cái, Giang Hồ cũng theo nàng nháy mắt một cái, hành động có chút trẻ con này làm Trần Miểu Miểu ngây dại. Lông mi của Giang Hồ rất dài, lúc hắn nháy mắt, nàng rõ ràng đã cảm thấy được mí mắt bên cạnh phảng phất như một chiếc bàn chải cọ nhẹ qua, ngưa ngứa mà tê dại.
" Sư phụ người làm sao vậy a?" Trần Miểu Miểu cứng ngắc hỏi, động tác miệng của nàng chỉ cần lớn một chút , có khả năng sẽ chạm vào môi của Giang Hồ.
Nghe được câu hỏi của Trần Miểu Miểu, Giang Hồ nhíu mày,tựa hồ như đang suy tư mộtcái gì đó.
Trần Miểu Miểu đợi hồi lâu, vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, lúc này mới nghĩ có gì không ổn. Sư phụ là người có thể đem lại cảm giác an toàn cho người khác, hiện tại vẫn luôn là như vậy, chỉ e rằng đã bị cái gì đó mai phục, trước tiên vẫn nên rời khỏi nơi này đã.
Nghĩ vậy, Trần Miểu Miểu đoan kéo tay Giang Hồ lại, chuẩn bị rời đi, lại tựa hồ như nghĩ ra cái gì, nhẹ nhàng buông ngón tay thon dài đang nắm ra, ngược lại năm lấy vạt áo của Giang Hồ.
Giang Hồ cúi đầu nhìn ngón tay của Trần Miểu Miểu, môi mím lại, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy. Trần Miểu Miểu cả kinh, bên tai nghe được tiếng lẩm bẩm của Giang Hồ: " Miểu Miểu."
Trần Miểu Miểu há miệng, kiểu ngạo ngẩng cao đầu mang Giang Hồ đi ra ngoài.
Nàng chỉ biết, sư phụ của nàng là một nam nhân hay buồn bực bất an, không nhìn ra hắn vẫn rất cần ta nha.
Trần Miểu Miểu cùng A Ngưu trở lại khách điếm, đang tính mở miệng hỏi Giang Hồ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn liền ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Nàng vội vàng đưa tay ra đỡ: " A Ngưu, A Ngưu, sư phụ té xỉu rồi, ngươi mau đi mời đại phu qua đây."
A Ngưu đáp: " Tiểu thư, nô lập tức đi ngay."
Trần Miểu Miểu nhìn Giang Hồ đang hôn mê không khỏi nhíu mày, sư phụ như thế nào lại dễ dàng ngất đi như vậy, bình thường không phải rất khỏe mạnh hay sao. Trong này khẳng định có vấn đề, lẽ nào là gian phòng kia? Người ở trong căn phòng đó là ai?
" Tiểu nhị, tiểu nhị." Trần Miểu Miểu hô to.
Tiểu nhị chỉ một chốc đã chạy tới trước cửa phòng, nhìn thấy Giang Hồ ngất xỉu thì kinh ngạc chớp mắt một cái: " Khách quan, có chuyện gì sao? Vị khách quan đây không sao chứ? Có cần ta đi gọi đại phu không a?"
Trần Miểu Miểu lắc đầu nói: " Hắn không sao, ngươi trước tiên vào trong này một chút , tacó chuyện muốn hỏi."
" Được a, không biết khách quan đây là muốn biết điều gì? Nếu là điều ta biết nhất định sẽ nói cho ngươi."
Trần Miểu Miểu một tay rót trà cho tiểu nhị, đẩy chén tới trước mặt hắn, mỉm cười nói: " Ngươi có biết căn nhà có treo đèn lồng đỏ bên kia đường Tây, phía đối diện quán mì vằn thắn của gia đinh nào không?"
Tiểu nhị nhận lấy ly trà, cười khuẩy nói: " Căn nhà này a, không phải của Lý quả phụ sao. Thế nào , khách quan ngươi không biết sao?"
" Ta là lần đầu tiên tới nơi đây, thật sự không biết chuyện này. Hôm qua nghe nói Lý quả phụ cùng Lâm thiếu gia yêu đương vụng trộm?"
" Ai da khách quan, lại còn không sao, Lý quả phụ này cùng Lâm thiếu gia thông đồng nhiều năm như vậy, gần đây mới bị Lâm thiếu phu nhân bắt quả tang . Đáng tiếc a, sự việc vừa mới bị phát hiện, Lâm thiếu phu nhân liền chết, ài Lâm thiếu phu nhân đúng là mệnh khổ a."
" Thông đồng đã nhiều năm sao? Nói như vậy tướng công của Lý quả phụ cũng đã chết nhiều năm trước?"
" Điều này... Tướng công của Lý quả phụ Lý Đại Quý hình như sau ngày Lâm thiếu phu nhân gả cho Lâm thiếu gia mới chết, nhắc tới cũng trùng hợp, Lý Đại Quý lại là hạ nhân trong Lâm phủ.
" Ân? Cái gì? Hạ nhân của Lâm gia... sự việc càng ngày càng phức tạp rồi...
Đương lúc Trần Miểu Miểu còn đang suy tư mối liên hệ của câu chuyện, Giang Hồ kéo ngón tay của nàng một cái, Trần Miểu Miểu cúi đầu, nhìn thấy Giang Hồ nhắm mắt nói: " Đi tìm Lý quả phụ."
" Lý quả phụ? Chuyện này có liên quan đến nàng ta ?"
Giang Hồ mở to mắt hững hờ nhìn về phía tiểu nhị: " Không đơn giản như thế, bên trong phòng nàng ta có hạ thuốc mê."
Trần Miểu Miểu liếc nhìn tên tiểu nhị đang đứng một bên nghe trộm chuyện bát quái nói: " Chuyện ngươi nói ta biết rồi, cảm tạ."
Tiểu nhị đáy mắt lướt qua một tia nịnh nọt, cười nói: " Khách quan không còn việc gì nữa, tiểu nhị ta xin lui xuống trước, khách quan có việc xin cứ phân phó. "