Giang Hồ Dị Giới

Chương 11

Bởi vì trong đoàn có hơn nửa quân lính bị thương cộng thêm Hoàng Bá Đạo, nên đoàn quân di chuyển rất chậm. Phải mất hai ngày sau, bọn họ mới ra khỏi Vạn Thú sơn.

Tuy nhiên, do có Quảng Mục Thiên đồng hành cùng, nên vấn đề an toàn luôn được đảm bảo tuyệt đối. Trong hai ngày qua, không một ma thú nào dám bén mảng lại gần. Một phần vì đoàn người cũng khá đông, tuy đánh nhau với thần thú nhưng thiệt hại tương đối nhỏ. Phần còn lại, đám ma thú cấp thấp xung quanh cảm nhận được hơi thở của Lôi thú ở gần nên chẳng con nào dám bén mảng tới.

Trong khoảng thời gian này, Quảng Mục Thiên được Hoàng Bá Đạo giải thích, cũng đã phần nào hiểu được nhiều thứ. Cũng biết được, công chúa Nạp Lan Như Ngọc đang ngồi trong xe ngựa kia, là con gái của quốc vương Tuyết Nguyệt đế quốc: Nạp Lan Hùng. Bọn họ nhận nhiệm vụ đưa công chúa đến Thương Lan đế quốc để làm sứ giả hòa bình. Hiện tại, đang trên đường quay về. Nào ngờ, giữa đường gặp sự cố đành phải đi vòng qua Vạn Thú sơn. Đúng là trong cái rủi có cái may, trong lúc nguy hiểm lại may mắn gặp được Quảng Mục Thiên.

Thời gian thoáng chốc trôi qua.

Đến sáng ngày thứ ba, hình dáng của thành trì Tuyết Nguyệt, mới vừa ẩn hiện tại ở trong tầm mắt mọi người.

Đó là một tòa thành trì vô cùng đồ sộ, toàn thân ngăm đen, trên cửa thành có biển lớn đề hai chữ Tuyết Nguyệt.

Chu Thái phóng ngựa đến, song hành cùng Quảng Mục Thiên, hướng thành trì giới thiệu:

"Chào mừng ngài đến với Tuyết Nguyệt đế quốc. Một trong thất đại thế lực đỉnh cấp của đại lục."

Nói đến đây, ánh mắt có chút tự hào. Hắn sinh trưởng và lớn lên trong quân đội. Cùng tướng quân Hoàng Bá Đạo và quốc vương Tuyết Nguyệt vào sinh ra tử, dành lấy vương quyền, xây dựng nên một đế quốc hùng mạnh. Nào không thể tự hào?

Quảng Mục Thiên chỉ gật đầu một cái, ánh mắt hắn quét qua, quan sát một lượt. Chỉ thấy, tòa thành trì tinh mỹ vô cùng, thậm chí còn có một chiếc chuông đồng lớn treo trên đỉnh thành trì, trên tường thành cứ cách một đoạn lại có một chiếc chòi gác cao vút lên. Ánh mắt võ giả có tầm nhìn vượt xa người thường. Chỉ liếc qua một cái hắn có thể thấy đươc, bên trong những chòi gác kia đặt những tay cung thủ tinh nhuệ. Bên dưới, từng tốp lính tuần tra qua lại liên tục.

Chỗ cửa thành, dân chúng và đám thương nhân,... ra vào tấp nập, chỉ có hai hàng binh sĩ nửa sống nửa chết ôm kiếm dựa vào cổng thành, lười biếng ngáp ngắn ngáp dài nhìn dân chúng qua lại.

Quảng Mục Thiên đến gần xe ngựa chở Hoàng Bá Đạo, nói:

"Chúng ta chắc có lẽ nên chia ra ở đây."

Hoàng Bá Đạo tuy bị thương, nhưng cũng nhờ Quảng Mục Thiên chữa trị nên thuyên giảm đôi phần. Hiện tại đã có thể ngồi dậy. Nghe hắn muốn rời đi thì ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi bây giờ muốn đi đâu?"

Quảng Mục Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời, lát sau cười nói:

"Cũng chưa biết được. Ta thích tìm tòi mạo hiểm. Chắc là thử đi khám phá thế giới này một phen chăng!?"

Hoàng Bá Đạo nghe vậy chỉ gật đầu, cũng không miễn cưỡng giữ hắn lưu lại, thò tay vào lấy từ trong túi ra một tấm lệnh bài cùng một cái túi nhỏ, ném cho Quảng Mục Thiên, nói:

"Nếu vậy thì ta cũng không miễn cưỡng lưu ngươi lại. Đây là Hổ Uy lệnh, có nó thì trong Tuyết Nguyệt dễ thông hành hơn. Còn chiếc túi kia, bên trong có ít tiền. Là loại tiền thông dụng ở đây, ngươi có thể dùng."

Quảng Mục Thiên nhìn lệnh bài nơi tay. Chỉ thấy ở giữa khắc hình một con hổ đang nhe nanh múa vuốt, trông uy vũ vô cùng. Hắn chỉ liếc một cái rồi tiếp tục mở chiếc túi nhỏ kia ra. Tiếng lanh canh vang lên, ở trong là năm mươi đồng vàng. Hắn cười thầm, nghĩ:

"Xem ra thế giới nào cũng giống nhau. Vàng luôn có giá trị."

Quảng Mục Thiên buộc chiếc túi lại, chắp tay hướng Hoàng Bá Đạo, nói:

"Đa tạ. Số tiền này ta tạm thời mượn, sau này sẽ trả lại."

Hoàng Bá Đạo xua tay, cười nói:

"Chỉ là số tiền nhỏ mà thôi. Không cần phải làm vậy đâu."

Đoạn nói tiếp:

"Nếu như muốn thám hiểm thế giới này, có một chỗ nhất định sẽ làm ngươi hứng thú."

Quảng Mục Thiên thờ ơ hỏi:

"Là nơi nào!?"

"*Dong binh công hội."

Quảng Mục Thiên lần đầu nghe cái tên này, ngạc nhiên hỏi:

"Dong binh công hội!? Đó là cái gì?"

Chu Thái một bên liền giải thích:

"Dong Binh Công Hội, là một nơi có thể phân bố nhiệm vụ. Những người đứng ra nhận và thực hiện gọi là dong binh. Ở đó ngài còn có thể đăng kí, tiến cấp, thành lập tiểu đội, đoàn đội các loại... để nhận nhiệm vụ. Nếu hoàn thành thì có thể nhận thù lao tương ứng. Với lại, Dong Binh Công Hội tin tức linh thông nhất Đấu La đại lục, người bình thường có thể dùng tiền tại Dong Binh Công Hội để mua tin tức. Nhưng điều khiến Dong Binh công hội cực kỳ nổi tiếng đó chính là thù lao. Ngài thậm chí có thể sở hữu một hai kiện cao cấp ma pháp khí nếu như oàn thành nhiệm vụ khó a."

Quảng Mục Thiên nhíu mày, nói:

"Vậy chẳng phải là giống bọn lính đánh thuê hay sao?"

Ở trong giang hồ, ma giáo tuy độc ác nham hiểm nhưng họ cũng có lòng tự tôn của mình. Bọn họ không bao giờ giết người vì tiền. Nhưng trong giang hồ lại tồn tại một nhóm những kẻ chuyên làm việc đó. Chúng không phân biệt chính - tà, chúng có thể giết bất cứ ai, miễn là có tiền. Chúng không ai khác, chính là những tên lính đánh thuê. Quảng Mục Thiên tuy có chút thích thú những món ma pháp khí kia, nhưng để hắn hạ mình đi làm thuê cho người ta thì hắn không bao giờ chịu.

Hoàng Bá Đạo lắc đầu nói:

"Không phải! Ở dong binh công hội thứ nhất không ép buộc nhận nhiệm vụ, không ép mua ép bán, thứ hai là nghiêm cấm triệt để những nhiệm vụ giết người, tinh linh, người lùn, kể cả thú nhân tộc. Chỉ có những nhiệm vụ tìm kiếm đồ vật, thám hiểm, cho đến cả tiêu diệt quái vật... ngươi có thể đăng ký chức nghiệp chiến binh, pháp sư, tế tự ở đó. Và đương nhiên sẽ được công hội bảo vệ. Cùng với đó, Dong binh công hội có mặt khắp nơi, tin tức linh thông. Ngươi có thể từ đó mà tìm được thông tin của chủ nhân Hàn Băng Ngọc kiếm."

Quảng Mục Thiên trầm tư chốc lát, đoạn nói:

"Ta muốn muốn trở thành một dong binh, cần điều kiện gì không?"

Chu Thái liền nói:

"Ngài muốn trở thành dong binh rất đơn giản, chỉ cần điền một tờ khai. Rồi đưa hai đồng vàng làm phí đăng ký. Vậy là xong."

"Đơn giản vậy thôi sao?"

Hoàng Bá Đạo gật đầu, trả lời:

"Đương nhiên. Sau khi hoàn thành, ngươi sẽ nhận được một tấm lệnh bài, chất liệu tương đương với cấp độ hiện tại. Theo như ta nhớ thì cấp độ có chia ra làm sứ, thiết, đồng, bạc, vàng, ngọc, bạch kim. Mới đầu ngươi sẽ nhận được lệnh bài sứ. Mỗi lần nhận nhiệm vụ sẽ dựa vào độ khó rồi cộng điểm tương ứng. Tích đủ một trăm điểm sẽ lên cấp. Nhưng nếu không hoàn thành kịp thời hạn sẽ bị trừ gấp đôi số điểm. Đương nhiên cũng không được nhận tiền. Đối với người mới đến, lạ nước lạ cái như ngươi, chỗ đó là nơi tốt nhất để kiếm chút tiền tiêu vặt đó."

Quảng Mục Thiên cười lớn, nói:

"Nghe thú vị đó. Ta sẽ đến thử xem sao. Dù sao ở nơi này cũng chẳng có ai phục vụ."

Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đoàn người đã tiến đến gần của thành.

Vừa thấy đoàn quân đi đến, đám binh sĩ gác cổng lập tức giật mình hoảng hốt. Bọn chúng túm tụm nói với nhau điều gì đó, lập tức ba người chạy vào thành. Số còn lại vội chạy đến, quỳ xuống, nói:

"Cung nghênh công chúa và Hoàng tướng quân hồi thành."

Chỉ một lát sau, bên trong thành trì truyền ra tiếng vó ngựa dồn dập. Hai hàng kỵ binh được trang bị giáp lẫn vũ khí kín đến tận răng, phóng ngựa ra. Mỗi hàng khoảng tầm hai trăm người. Bọn họ tiến đến dàn thành hai hàng, rồi tất cả xuống ngựa, quỳ xuống, cùng hô:

"Cung nghênh công chúa và tướng quân hồi thành."

Dân chúng xung quanh nghe vậy lập tức cũng vội quỳ xuống.

"Miễn lễ."

Nạp Lan Như Ngọc ở trong xe ngựa nói vọng ra.

"Cảm ơn điện hạ."

Chu Thái phóng ngựa lên trước, nói:

"Tướng quân đang bị thương, mau đưa ngài về phủ. Còn lại hộ tống công chúa vào thành."

"Rõ!"

Lập tức, đoàn quân nhanh chóng đi vào trong thành.

Vừa vào cửa thành, trước mắt Quảng Mục Thiên đã hiện ra một con đường cực lớn, con đường thoạt nhìn có vẻ thông tới mọi nơi trong thành. Trên đường có người, thú nhân, cả những tên lùn tịt mà hắn cho rằng đó là tộc người lùn... đang đi lại ngang nhiên trong này.

Hai bên đường là những gian nhà cùng cửa hàng các loại.

Những tòa kiến trúc hai bên mang những màu sắc đặc trưng, khắp nơi đều lộ ra cảm giác ồn ào, náo nhiệt.

Chu Thái thấy hắn ngạc nhiên như vậy thì tiến đến, nói:

"Tuyết Nguyệt đế quốc không phân biệt các chủng tộc. Tuy là một đế quốc nhưng lại là nước trung lập. Lấy hòa bình làm ý chỉ để phát triển. Đây là ý của tướng quân. Từ khi ngài cùng với quốc vương lên nắm quyền thì bắt đầu thi hành chính sách này."

Quảng Mục Thiên cười thầm trong lòng:

"Quả nhiên chính phái vẫn là chính phái. Đi đâu cũng không bỏ được cái thói quen ấy."

Hắn quay sang chắp tay cáo biệt, nói:

"Thôi, ta đi đây. Thời gian qua làm phiền rồi."

Chu Thái thấy điệu bộ của hắn. Hiểu rằng đây là một cách chào hỏi, cũng học theo. Chắp tay đáp lại:

"Không sao. Nếu ngài có thời gian rảnh nhớ ghé thăm phủ tướng quân. Ở đây chỉ cần hỏi, ai cũng sẽ biết đường đến đó."

"Nhất định."

Nói đoạn, quay ngựa rời đi.

Chu Thái còn gọi với theo:

"Cách đây hai con phố chính là nơi làm việc của Dong binh công hội. Gần đó có một khách điếm (nhà trọ) ngài có thể trú chân tại đó."

---

Quảng Mục Thiên theo lời của Chu Thái vòng qua hai con phố. Quả nhiên, hắn đến trước một tòa nhà rộng lớn. Trên biển đề: Dong binh công hội.

Đem ngựa buộc tại cửa ra vào, Quảng Mục Thiên mang theo kinh ngạc bước vào Dong Binh Công Hội, tiến vào đại sảnh.

"Thật là nhiều người."

Cảm nhận đầu tiên của hắn khi bước vào đại sảnh rất nhiều người. Nhân tộc có, người lùn có, thú nhân cũng có...

Ở giữa sảnh có một bảng thật lớn, trên đó treo rất nhiều bảng gỗ. Quảng Mục Thiên đưa mắt nhìn. Mỗi bảng cũng đều toàn chữ là chữ. Đều là các nhiệm vụ, nào là thu thập thảo dược, thám hiểm, tiêu diệt quái vật... chúng được xắp xếp rất trật tự. Chia làm nhiều cột khác nhau, trên đầu mỗi cột là một tấm biển nho nhỏ viết chữ: Nhiệm vụ dành riêng cho cấp sứ, nhiệm vụ dành riêng cho cấp đồng, bạc, vàng...

Một tiên phục vụ gần đó thấy Quảng Mục Thiên bước vào, liền quan sát. Thấy mặt hắn lạ, cộng thêm trên người không có huy hiệu công hội liền hiểu ra. Tiến đến cung kính nói:

"Quý khách lần đầu đến đây phải không?"

Lời nói của tên phục vụ khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều hướng ánh mắt đến hắn. Vô số lời bán tán xôn xao:

"Là lính mới kìa."

"Tên này trông thật kỳ lạ."

"Chắc hắn là một pháp sư?"

Quảng Mục Thiên không để ý những lời bàn tán kia, gật đầu với tên phục vụ, nói:

"Phải. Lần đầu đến. Cho hỏi đăng ký cái gì gì... nghiệp... kia ở đâu?"

Tên phục vụ méo mồm, dong binh công hội vô cùng nổi tiếng. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy một kẻ ấp a ấp úng như thế, suýt bật cười thành tiếng. Nhưng vì đây là khách nên đành nín lại chỉ vào một bàn phục vụ gần đó, nói:

"Quý khách đi đến bàn đằng kia để đăng ký chức nghiệp."

Quảng Mục Thiên theo lời tiến đến, lập tức một cô phục vụ xinh đẹp bước ra, cung kính nói:

"Quý khách muốn đăng ký chức nghiệp, hay thành lập dong binh đoàn?"

Quảng Mục Thiên đáp:

"Đăng ký chức nghiệp."

Nữ phục vụ liền đưa ra một tờ giấy cùng bút mực lên bàn.

"Điền vào sao?"

Quảng Mục Thiên cầm bản khai lên, hàng thứ nhất chính là danh tự hoặc danh hiệu. Hàng thứ hai là chức nghiệp muốn đăng ký. Hàng thứ ba là linh thú sở hữu, ghi rõ hình dạng, cấp bậc linh thú.

Nữ phục vụ gật đầu, nói:

"Vâng. Quý khách điền đầy đủ thông tin chính xác vào tờ khai, rồi nộp hai đồng vàng làm lệ phí. Chức nghiệp gồm có: Chiến binh, Pháp sư, Tế tự, Cung tiễn thủ, Thám hiểm gia,..."

Quảng Mục Thiên liền lấy bút điền vào.

•Danh tự: Quảng Mục Thiên.

•Danh hiệu: Cửu Long.

•Chức nghiệp: Thám hiểm gia.

•Linh thú: Tiểu Lôi, hình dạng: giống chuột. Cấp bậc:...

Đến chỗ cấp bậc, Quảng Mục Thiên không biết ma thú ở đây chia cấp bậc như thế nào. Bèn quay sang Lôi Thú, gõ đầu nó một cái, hỏi:

"Này! Tiểu Lôi, ngươi cấp bậc là gì?"

Nữ phục vụ thấy hắn đột nhiên hỏi linh thú như vậy liền nghi hoặc trong lòng. Chẳng lẽ tên này bị điên?

Ma thú thì làm sao mà có thể trả lời được, trừ khi nó là một con là thần thú. Mà thần thú bản tính vốn kiêu ngạo bất tuân, từ trước tới nay rất hiếm khi nhận chủ nhân.

Chắc là hắn bị điên - nữ phục vụ dám chắc tám phần là như vậy.

Nhưng rất nhanh, sự nghi hoặc của cô ta liền được giải đáp. Chỉ nghe Lôi Thú kêu đau ai ui một tiếng rồi đáp:

"Là thần thú, là thần thú... Chủ nhân chẳng lẽ không biết hay sao."

"Ta làm sao mà biết."

Quảng Mục Thiên trừng mắt, toan gõ đầu nó một cái nữa, nhưng Lôi thú biết trước liền ở trên vai hắn chuồn xuống rất nhanh.

Ai biểu chủ nhân nó mạnh hơn nó chứ. Lôi Thú chẳng dám phản kháng lại, cứ vậy mà để cho Quảng Mục Thiên túm được rồi gõ trán.

Sau khi điền xong, hắn lấy từ trong túi ra hai đồng tiền vàng giao nộp.

Nữ phục vụ từ nãy giờ trợn mắt há miệng chẳng nói thành lời. Nàng bây giờ không còn tin nổi vào mắt mình nữa. Một thần thú nhận chủ nhân, hơn nữa dường như còn là tự nguyện nhận chủ. Phải biết tính cách của các ma thú từ trước tới nay đều rất bài xích nhân loại, do bị săn bắt quá nhiều. Nhưng ở đây, nàng lại thấy một con thần thú bị người đàn ông trông có vẻ yếu ớt kia búng trán mà không dám phản kháng. Chẳng lẽ nàng ở trong này lâu quá? Thế giới bên ngoài thay đổi rồi chăng? May thay, khoảng cách chỗ đăng ký với đám đông cũng khá xa nên không ai nghe được đoạn đối thoại của hai người. Nếu mà phát hiện được trong này xuất hiện một thần thú, hơn nữa là thần thú đã nhận chủ; thì không biết vụ này sẽ oanh động lớn đến đâu.

Nữ phục vụ cứ ngẩn người ở đó, chỉ đến khi Quảng Mục Thiên đưa tiền cùng với tờ khai thì mới giật mình tỉnh lại.

"Quý, quý... khách chờ trong chốc lát."

Nàng lắp bắp nói, rồi lật đật quay người đi vào trong.

Một lát sau, nữ phục vụ quay lại, trên tay cầm theo một vật nhỏ màu trắng, cùng với một tấm thẻ đưa cho hắn. Nói:

"Đây là huy hiệu của ngài. Cùng với thẻ tinh tạp dùng để nhận thù lao khi xong việc."

Quảng Mục Thiên quan sát, thấy đó là một tấm lệnh bài màu trắng nho nhỏ, trên có khắc hình cánh chim. Qua lời kể của Hoàng Bá Đạo, hắn biết đây là biểu tượng của thám hiểm gia. Nếu là chiến binh, trên lệnh bài sẽ có hình hai thanh kiếm đan vào nhau. Cung tiễn thủ lại có hình mũi tên. Pháp sư là hình chiếc mũ...

Quảng Mục Thiên hài lòng, chỉ tay vào bảng lớn giữa sảnh, hỏi tiếp:

"Bây giờ ra đó nhận nhiệm vụ phải không?"

"Phải. Hiện tại cấp bậc của quý khách là cấp Sứ. Cho nên chỉ được nhận nhiệm vụ thuộc cột Sứ. Không thể nhận nhiệm vụ cấp cao hơn."

Quảng Mục Thiên gật đầu, chắp tay nói:

"Được rồi. Đa tạ."

Hắn cảm ơn một tiếng xong liền thử tiến đến xem xét bảng nhiệm vụ.

Nhưng vừa đi được vài bước thì một bóng người cao lớn đột nhiên tiến đến, chặn ngay trước đường của hắn.

Chỉ thấy đó là một người đàn ông, hông đeo trường kiếm, toàn thân khoác khải giáp sáng chói có thể thấy được một hình chữ thập màu đỏ ngay trước giáp của hắn.

Mọi người xung quanh liền xì xầm bàn tán.

Một tên nói:

"Xem ra tên lính mới này đen đủi rồi."

Tên kia ngạc nhiên, hỏi:

"Sao lại đen đủi?"

Tên lúc này tỏ vẻ khinh thường trả lời:

"Ngươi vào nghề bao nhiêu lâu rồi? Ngay cả Huyết Thệ kỵ sỹ đoàn cũng không biết?"

Tên đó giật mình nói:

"Là Huyết Thệ Kỵ sỹ đoàn! Dong binh đoàn đông nhất ở Thương Lan đế quốc?"

Tên kia gật gù, nói:

"Đó là Ninh Thái Tài, binh đoàn trưởng thứ 5 của Huyết thệ kỵ sĩ đoàn. Biệt hiệu là Trảm Phong. Xem ra tên lính mới này đen đủi."

Tên đó cũng gật gù đồng ý.

Trong lúc mọi người đang bàn tán thì bên này, Ninh Thái Tài khinh thường, nói:

"Lính mới! Ta để ý linh thú trên vai ngươi. Ra giá đi."

Đã edit.
Bình Luận (0)
Comment