Giang Hồ Dị Giới

Chương 17

Đinh Lực cùng Quảng Mục Thiên cưỡi ngựa hướng cổng thành phía Tây Tuyết Nguyệt mà đi tới.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã đi vào cổng thành. Đang lúc chuẩn bị từ biệt, Quảng Mục Thiên tò mò, liền hỏi:

"Có thể nói cho ta biết hai người làm thế nào mà gặp nhau được chăng?"

Đinh Lực liền cười nói:

"Chuyện cũng khá dài, hay chúng ta tới tửu quán. Ta sẽ kể hết mọi chuyện cho huynh đệ nghe."

Quảng Mục Thiên gật đầu đồng ý. Vậy là hai người tìm một quán rượu nhỏ bên đường ghé vào. Vừa mở cửa quán, một tên bồi bàn lập tức bước lên đón chào:

"Xin chào ngài, khách nhân tôn quý, hoan nghênh quang lâm!"

Hai người tìm một cái bàn còn trống sạch sẽ gần cửa sổ. Vừa ngồi xuống, Đinh Lực liền hô:

"Lấy cho ta một cốc rượu lúa mạch. À... Thiên huynh đệ, ngươi dùng gì?"

Quảng Mục Thiên chẳng để ý, liền nói:

"Gì cũng được!"

"Dạ, vâng…"

Gã bồi bàn gật đầu vâng dạ rồi nhanh chóng rời đi.

Đợi một lát sau, gã bồi bàn đưa lên hai cốc rượu lớn, mùi thơm bay thoang thoảng.

Đinh Lực đưa cốc lên uống một ngụm rồi bắt đầu kể:

"Chuyện là thế này, ba năm về trước, khi ta còn là một chiến binh cấp Thiếc. Nói ra cũng thực là trùng hợp, trong một lần đi làm nhiệm vụ trở về, ta vô tình nghe thấy những tiếng động ầm ầm như thác nước đổ. Mà con đường này bình thường ít người qua lại nên rất yên tĩnh, nhưng đột nhiên hôm nay lại ồn ào như vậy. Ta tò mò, liền theo nơi phát ra âm thanh mà đi đến. Đến nơi phát ra tiếng động kia thì cảnh tượng tiếp theo khiến ta kinh ngạc vô cùng, đó là cái lỗ đen cực lớn đang xoáy tròn. Rồi đột nhiên, một lão già từ trong đó đột nhiên bay ra, làm ta hoảng hốt vô cùng. Chỉ thấy lão từ trong lỗ đen nhảy ra rồi rơi xuống mặt đất, nằm bất tỉnh. Hình dáng, lẫn trang phục của người này đều vô cùng kỳ dị. Đầu trọc, râu dài, lại khoác trên người một bộ đồ lấp lánh nữa chứ (áo cà sa)! Ta thấy khóe miệng lão chảy ra một tia máu, khuôn mặt xanh ngắt, hơi thở yếu ớt, liền đoán ngay là đang bị thương. Liền dìu lão về nhà, sau đó bảo Đinh Phong đi tìm một Tế Tự về chữa trị. Nhưng nào ngờ, cho dù tên Tế Tự đó có làm cách gì đi chăng nữa, tình trạng của lão già đó cũng chẳng khá lên được. Điều kỳ lạ là trên người lão ngoại trừ vùng tim có hình một bàn tay vô cùng kỳ dị ra thì những chỗ còn lại chẳng có chút vết thương nào. Tên Tế Tự kia không chữa được, liền bảo phải mời một Đại Tế Tự đến thì may ra mới có hy vọng cứu sống."

Nói đến đây, Đinh Lực phì một tiếng, rồi kể tiếp:

"Phì! Mời đại Tế Tự ư!? Huynh đệ biết đó, cả một đế quốc rộng lớn như thế này, may ra cũng chỉ có hai đến ba đại Tế Tự mà thôi, thân phận bọn họ vô cùng tôn quý. Trong lúc đó, ta mới chỉ là một chiến binh cấp Thiếc. Làm gì có tiền mà mời một đại Tế Tự về, chỉ để chữa trị cho người mà mới chỉ gặp lần đầu, không hề quen biết?"

Đinh Lực lại nói tiếp:

"Vậy là không mời được Đại Tế Tự, ta cứ nghĩ rằng chẳng bao lâu sau lão sẽ chết. Nào ngờ, một ngày, hai ngày, trôi qua mà lão vẫn thở, hơn nữa càng ngày khuôn mặt xanh xao kia lại có chút huyết sắc. Lúc đó, ta kinh ngạc vô cùng, liền thử đưa tay lên thử sờ trán của lão... Huynh đệ biết lúc đó ra sao không?"

Quảng Mục Thiên đáp:

"Chắc là lúc đó tay ngươi bị đánh bật ra ngoài chứ gì!"

Đinh Lực giật mình trợn tròn mắt ngạc nhiên, hỏi:

"Làm sao huynh đệ biết?!"

Quảng Mục Thiên lắc đầu đáp:

"Ta đoán mà thôi!"

Đây thực chất không phải là đoán mò, mà là hắn suy luận ra, vị cao tăng chùa thiếu lâm kia rất có thể bị thương nặng, hơn nữa là bị nội thương.

Khác với ngoại thương hiện rõ trên cơ thể, nội thương lại ẩn dấu phía bên trong. Nói rõ ràng hơn, nội thương cũng là bị thương nhưng lại là bên trong, mạch máu, lục phủ ngũ tạng... Nếu xét ra, nội thương khó chữa trị hơn ngoại thương gấp bội. Bởi vì vết thương bên ngoài còn có thể thấy rõ mà băng bó. Nhưng nếu bên trong thì không thể dùng cách thông thường mà chữa trị được. Mà theo như lời kể của Đinh Lực, thì chắc chắn vị hòa thượng này bị thương cực kỳ nặng. Bị một chưởng ở vùng tim, tức huyệt Cửu Vĩ, nghĩa là tim bị chấn thương rồi.

Thường thì nếu trúng một chưởng như vậy, cơ thể con người không thể nào chịu nổi. Tim của nạn nhân sẽ phải chịu áp lực vô cùng lớn, khiến nó nát ra thành từng mảnh. Nhưng vị hòa thượng này chỉ biểu hiện trạng thái bất tỉnh, mặt tái xanh, hơi thở yếu ớt. Chứng tỏ chưởng lực đánh vào tuy mạnh, nhưng chưa thể xuyên qua được hàng phòng ngự bằng cương khí của y. Tuy nhiên, điều đáng chú ý ở đây là khi Đinh Lực đưa tay sờ vào trán của vị hòa thượng, lại bị một luồng khí vô hình đánh bật ra.

Quảng Mục Thiên trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ:

"Không thể ngờ được, vị cao tăng này lại có thể dùng khí công để tự chữa trị vết thương?"

Trong giang hồ, kẻ không mượn đến ngoại vật mà có thể dùng khí công để chữa nội thương nặng như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà lại là cao tăng chùa Thiếu Lâm? Và cũng tham gia trận chiến chính tà lúc đó?

Quảng Mục Thiên nghi hoặc, trong đầu lướt lại hình ảnh trận chiến cuối cùng kia một lượt. Từng khuôn mặt dần dần hiện ra trong đầu hắn.

Ngày hôm đó, những môn đệ của Thiếu Lâm Tự tương đối ít, vả lại người hắn tìm là một kẻ có khí công tuyệt đỉnh. Nên chỉ trong chốc lát, Quảng Mục Thiên đã tìm được một người. Trong lòng thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ là Không Trí đại sư! Thiên hạ Thất Tuyệt sao?"

Đinh Lực thấy hắn thất thần thì hỏi:

"Huynh đệ? Có chuyện gì sao?"

Quảng Mục Thiên lắc đầu nói:

"À... Không có gì! Chỉ là thất thần chút thôi. Mọi việc tiếp theo diễn ra như thế nào?"

Đinh Lực tiếp tục kể:

"Nói thì thực vô cùng kỳ lạ, sau lần đó, ta chẳng dám động tới lão nữa. Cho đến vài ngày sau, đột nhiên lão khỏe lên rồi có thể ngồi dậy, và nói luyên thuyên một hồi cái gì: Bần tăng cảm tạ thí chủ vô cùng, rồi gì mà Phật Tổ... Lão nói rất nhiều, nhưng mà ta chẳng hiểu một câu nào cả. Ta thấy lão ngất ba, bốn ngày chắc là sẽ rất đói. Liền bảo Đinh Phong đi ra ngoài mua rượu thịt về để bồi bổ. Nào ngờ, lão lại chẳng ăn chút gì, cứ ngồi vậy mà nhìn mấy đĩa thức ăn. Ta hỏi tại sao, lão trả lời là: "Lão nạp là người tu hành không thể uống rượu ăn thịt được." Đúng là mấy cái quy củ rắc rồi. Vậy là ta liền làm cho lão một bát cháo nóng, lúc đó lão mới chịu ăn."

Lúc dùng bữa xong, Lão nói:: "Lão nạp chịu ơn cứu mạng của thí chủ, không biết nên lấy gì báo đáp?"

Câu này thì ta hiểu, ý là muốn đến đáp ơn cứu mạng. Ta thấy lão trên người người cũng không có vật gì đáng giá. Vả lại huynh đệ bọn ta từ nhỏ đã quen tự lực cánh sinh... Nên ta bảo là không cần báo đáp, rồi còn bảo Đinh Phong lấy ra một ít tiền cho lão để dùng.

Lão nhìn bọn ta hồi lâu, rồi đứng dậy lấy tay sờ soạn khắp người, khiến huynh đệ bọn ta nổi cả da gà lên. Sau đó Lão nói cái gì mà căn cốt huynh đệ bọn ta vô cùng tốt, muốn nhận hai huynh đệ ta làm đệ tử."

Đinh Lực nói đến đây bật cười hai tiếng rồi nói:

"Lúc đó ta đang là một chiến binh cấp Thiếc. Tuy mới chỉ cấp Thiếc nhưng chiến lực của ta lại có thể sánh ngang với một cấp Đồng. Chẳng qua bọn ta ít đi làm nhiệm vụ nên chưa được lên cấp mà thôi. Thấy một lão già tuổi cao sức yếu mà muốn nhận huynh đệ ta làm đồ đệ thì khiến hai huynh đệ bọn ta không khỏi nực cười.

Vậy là, Lão thấy hai người bọn ta không tin, liền muốn so tài. Ta thấy lão già cả, chắc lúc bị thương có ảnh hưởng tới đầu nên mới nói lung tung, bèn khuyên nhủ. Nhưng Lão vẫn khăng khăng, một mực muốn so tài. Vậy là ta bí quá, đành lấy thanh cự kiếm này ra nói: "Lão muốn so tài với bọn ta, trừ phi nhấc được thanh cự kiếm này lên đã."."

Nói đoạn rút thanh cự kiếm sau lưng ra, để một bên rồi nói:

"Thanh kiếm này bề rộng bằng một gang tay, dài khoảng chừng nửa thước. Sức nặng trên trăm cân, ta nghĩ chắc chắn lão sẽ biết khó mà lui. Nào ngờ thanh kiếm nặng như vậy mà Lão nhấc lên như không có việc gì, điều này khiến hai huynh đệ bọn ta trợn mắt ngạc nhiên vô cùng. Không còn cách nào khác, đành chấp nhận cuộc so tài đó. Huynh đệ thử đoán xem, ai sẽ thắng?"

Quảng Mục Thiên không do dự liền nói:

"Chắc là lão già đó rồi!"

Đinh Lực gật đầu, giơ ba ngón tay lên, nói:

"Đúng vậy, bọn ta lấy ba chuyên mục để thi tài. Lão bảo người tu hành không thể sát sinh, nên bọn ta chọn ra những đề thi chủ yếu là về sức mạnh và thể lực. Đầu tiên là thi chạy, tiếp theo là nâng vật nặng, cuối cùng là thi đấu vật. Nhưng cho dù là thi kiểu gì đi chăng nữa thì bọn ta cũng chẳng thể nào thắng nổi. Lão nhìn bề ngoài già nua nhưng khí lực lại cực kỳ kinh người. Một tay có thể nhấc bổng được cả một tảng đá thật lớn..."

Đinh Lực vừa nói, trong mắt đầy vẻ thán phục.

"Cuối cùng bọn ta đồng ý nhận lão làm sư phụ. Nhưng sau khi nghe mấy cái quy củ không sát sinh, không uống rượu, không ăn mặn... thì bọn ta không chịu nổi. Ài... bọn ta là ai cơ chứ? là chiến binh! không sát sinh thì còn có thể được. Nhưng không uống rượu ăn thịt thì không thể nào. Lão thấy bọn ta khó xử như vậy liền bảo hai huynh đệ bọn ta có thể làm đệ tử tục gia. Nhưng đổi lại không thể tiếp cận được với những công phu thượng đẳng hơn."

Quảng Mục Thiên mỉm cười, hỏi:

"Vậy là lão dạy cho hai người Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam sao?"

Đinh Lực gật đầu, nói:

"Đúng, nhưng không chỉ có thế, lão còn dạy bọn ta một số loại như quyền pháp, cước pháp, chưởng pháp, khinh công... Còn có một loại công phu khác nữa chính là khí công."

Quảng Mục Thiên nghe thế thì rất ngạc nhiên, hỏi:

"Các ngươi có học qua khí công ư? Kỳ lạ thật. Tại sao ta không thể cảm nhận được dòng nào khí dao động trong cơ thể của ngươi chứ?"

Đinh Lực dường như biết trước phản ứng của Quảng Mục Thiên, liền đáp:

"Không phải chỉ một mình huynh đệ thắc mắc điều này. Ngay cả lão cũng bảo như thế. Lão nói hai người bọn ta tuy có căn cơ học võ nhưng lại không có duyên với khí công. Lão cũng không tài nào truyền khí vào cơ thể hai huynh đệ bọn ta được. Vậy là lão chỉ truyền cho ta món Kim Chung Tráo thiết bố sam mà thôi."

Quảng Mục Thiên cũng đã được Hoàng Bá Đạo kể qua điều này, nhưng bây giờ nghe lại mới phần nào chắc chắn hơn. Người võ lâm xuyên qua đến thế giới này không thể học được Ma Thuật ở đây, cũng như người ở thế giới này cũng không thể học được Nội Công vậy.

Nhưng ngoại công? Ngoại công thực chất cũng là rèn luyện thể chất bên ngoài mà thôi, chỉ kiên trì thì ai cũng có thể luyện được.

Nghĩ vậy, hắn bèn hỏi:

"Ngươi còn nói nợ lão thêm một ân cứu mạng. Thực chất là thế nào?"

Đinh Lực thở dài một cái rồi nói:

"Chuyện này kể ra cũng dài dòng, huynh đệ có biết vì sao ở đây gọi những người như huynh đệ là dị giáo không?"

Quảng Mục Thiên lắc đầu, đáp:

"Ta cũng đang định đi tìm hiểu đây."

Đinh Lực hơi tỏ vẻ khổ não, nói:

"Tuy ta không biết hai người từ đâu đến? Nhưng ở đây, Ma Thuật thông hành, người nào cũng sở hữu một nguồn năng lượng được gọi là "ma lực". Nhưng các ngươi lại không có! Tuy nhiên, hai người lại sở hữu một thứ sức mạnh hoàn toàn khác biệt. Ta không dám so sánh nó với ma thuật. Nhưng khi giao chiến, ta dám chắc thứ sức mạnh mà huynh đệ có được không thua kém gì ma thuật của bọn ta. Nói tóm lại, những người như huynh đệ bị xem là dị giáo, tất cả cũng chỉ vì sở hữu thứ sức mạnh đáng sợ đó mà thôi."

Quảng Mục Thiên cuối cùng cũng hiểu ra. Hắn không ngờ được vấn đề tưởng chừng như khó khăn kia thực chất lại đơn giản như vậy.

Hắn cười khẩy một tiếng rồi nói:

"Vậy là lão bị người ta xua đuổi chỉ vì sở hữu thứ sức mạnh đó sao?"

Đinh Lực trong con mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, nói:

"Thực ra thì không phải, lão sống cùng bọn ta ngoài dạy võ ra thì rất ít khi ra bên ngoài, làm sao có ai có thể biết được chứ. Chuyện xảy ra cũng từ một lần ta đi làm nhiệm vụ, vô tình nhặt được một quả trứng của Lục Xà Vương, một con thần thú. Tin tức đó truyền đi vô cùng nhanh chóng. Lúc đó ta đang sống tại Thương Lan đế quốc, tướng quân Lucifer biết được điều này liền phái quân đến bao vây, muốn lấy không quả trứng đó."

Quảng Mục Thiên lần đầu nghe cái tên kỳ lạ như thế này, liền hỏi:

"Lucifer. Cái tên nghe lạ quá."

Đinh Lực giải thích:

"Lucifer là tướng quân của Thương Lan đế quốc. Nắm nhiều quyền hành, thế lực rất lớn. Hơn nửa quân đội đế đô do hắn chấp chưởng."

Quảng Mục Thiên hỏi:

"Vậy các ngươi có giao ra không?"

Đinh Lực giận dữ, vỗ bàn một phát nói:

"Đương nhiên là chúng ta không chịu giao ra rồi! Một quả trứng của Thần thú đã vô cùng quý hiếm. Nếu như có thể ấp nở nó liền như có một chiến sĩ cấp Bạch Kim đi cùng. Nào ngờ, tên khốn đó không nói lời nào, liền ra lệnh cho binh sĩ giết bọn ta cướp bảo. Đúng lúc nguy hiểm này, lão liền xông ra giải cứu hai huynh đệ bọn ta."

Nói đến đây, giọng điệu Đinh Lực trở nên hưng phấn hơn:

"Ngày hôm đó thật không thể nào tin nổi, bọn ta chỉ thấy lão xông vào đám binh lính tả xung hữu đột. Tay lão chỉ điểm ra nhẹ nhàng một cái là lập tức một tên ngã xuống. Bọn ta vô cùng kinh ngạc lẫn sợ hãi, chẳng phải lão bảo không sát sinh sao? Nghĩ vậy hai người bọn ta liền xem thử những tên bị ngã xuống. Thấy chúng vẫn còn thở, chỉ bị bất tỉnh mà thôi. Đến bây giờ bọn ta mới thực sự phục lão. Sau một lúc lâu, đám lính chỉ còn chỉ còn vài tên. Lucifer sợ đến mức mặt tái mét, liền cùng đám lính bỏ chạy mất dép... Mọi chuyện là vậy đấy, nhưng từ lần đó lão từ biệt hai người bọn ta rồi rời đi. Sau này ta chuyển đến đây sống thì không còn nghe chút tin tức nào nữa."

Quảng Mục Thiên gật đầu, chắp tay cảm tạ, nói:

"Vậy là được rồi, ta đã nghe được những gì đã nghe. Cảm tạ vô cùng. Nếu như còn tin tức nào của lão già đó phiền ngươi thông báo cho ta một tiếng."

Đinh Lực nói:

"Không có gì. Ta cũng phải tìm lão chứ. Dù gì thì đó cũng là sư phụ của ta mà. Mà huynh đệ cũng nên cẩn thận, chớ để người ngoài biết được thân phận."

Quảng Mục Thiên gật đầu, điều này hắm biết rõ. Mặc dù đây không phải giang hồ nhưng lòng người hiểm ác, nào ai dám chắc không có kẻ nguy hiểm chứ. Mặt khác hắn cũng chưa tìm hiểu rõ sức mạnh của Ma Thuật. Nên ẩn nhẫn là hơn.

Từ biệt Đinh Lực, Quảng Mục Thiên cưỡi ngựa theo đường cũ mà trở lại khách điếm.

Đã edit.
Bình Luận (0)
Comment