Giang Hồ Dị Giới

Chương 55

Dùng sát khí, bức lui Đổng Huyên.

Bốc thăm đấu, may mắn luân không.

-o0o-

Đổng Huyên nghe đối phương mở lời khiêu khích mà không lấy gì làm tức giận. Y từ nhỏ theo học môn Ma Thú Bí Quyển, thành ra trực giác chẳng kém gì so ma thú, nhạy bén vô cùng. Y cảm nhận được rằng, người thanh niên trước mặt này nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài của hắn.

Từ khi xuất đạo đến giờ, cho dù là đối mặt với Thần Thú, y cũng chưa hề có cảm giác run sợ thế này.

Chỉ thấy tiếp đó, Đổng Huyên cẩn thận lùi về sau một bước. Rồi gã lấy từ trong người ra một con dao nhỏ, tự cắt vào cổ tay mình.

Quảng Mục Thiên đứng ngoài nhíu mày, không hiểu Đổng Huyên đang định làm gì.

Đổng Huyên sau khi tự cắt tay mình xong, gã đưa vết thương lên miệng. Để cho máu chảy thẳng vào trong cổ họng.

Tuy đứng từ xa, nhưng Quảng Mục Thiên vẫn mơ hồ ngửi được một cỗ huyết khí pha tạp, phảng phất quanh người Đổng Huyên. Chắc hẳn là từ vết thương trên cổ tay mà ra.

Hoàng Bá Đạo đứng bên ngoài thấy thế vội truyền âm, nói:

"Y đang chuẩn bị biến thân đấy! Ma Thú Bí Quyển là bí pháp của Đổng gia. Ở thế giới này có không ít cải biến, so với Thuần Thú Bí Quyển thì lợi hại hơn gấp bội."

Lời của lão là dùng thiên lý truyền mà nói, nên những cao thủ ngồi phía trên không thể phát hiện được.

Quảng Mục Thiên nghe vậy, trên mặt nổi lên một tia hồ nghi. Nhiều năm trước, khi hắn vẫn đang còn vật lộn trên giang hồ, cũng từng chạm mặt với vài cao thủ sử dụng bí pháp này. Nhưng dáng vẻ hay là điệu bộ lại không hề giống như Đồng Huyên đang làm.

Nên biết, để luyện được môn công phu Ma Thú Bí Quyển là một quá trình vô cùng dài. Người luyện từ nhỏ phải uống máu của các loài dã thú để tích trữ huyết khí. Khi giao chiến cơ thể của họ bị biến đổi, các cơ tay cơ chân gồng lên, cả kích thước và trọng lượng tăng đến mức cực đại.

Tuy nhiên, hắn chưa từng thấy ai trong số đó biến thân mà phải tự uống máu của chính mình cả. Hơn nữa, máu huyết trong người Đổng Huyên dường như đã bị pha trộn, không phải là máu của con người nữa.

Chỉ mất nửa phút, cơ thể Đổng Huyên đã rục rịch muốn biến hình.

Bằng mắt thường, Quảng Mục Thiên có thể thấy các gân tay gân chân của Đổng Huyên nổi lên rõ ràng. Đôi đồng tử của y đã giống mắt sói, nay lại xuất hiện đầy tơ máu, càng ngày càng rõ rệt hơn. Chỉ thấy Đổng Huyên khẽ rên gừ gừ vài tiếng, bắt đầu điên cuồng giãy dụa.

Toàn thân y bắt đầu run rẩy không ngừng, trên người bắp thịt cũng chầm chậm nổi lên, áo trên khắp người y theo đó mà hoàn toàn rách toạc ra, chỉ còn mỗi chiếc quần.

Đứng tại chỗ, Quảng Mục Thiên chỉ cảm thấy một mùi huyết tinh bốc lên nồng nặc. Trong lòng hắn tự hỏi, không biết gã Đổng Huyên phải uống hết bao nhiêu máu huyết của Ma Thú mới có thể biến thân được như thế?

Ở giang hồ cũ, cho dù là bậc thầy về môn công phu này. Giỏi lắm cũng chỉ khiến cơ thịt trong người biến dạng, để tăng thêm sức mạnh tý lực mà thôi. Chứ chưa từng có ai đủ khả năng để thay hình đổi dạng, hóa thành một đầu dã thú cả.

Nhưng tại đây, Đổng Huyên lại có thể hoàn toàn hóa thành một bán nhân bán thú. Quả thực quá ảo diệu! Chẳng lẽ, ở thế giới này Ma Thú Bí Quyển lại có thể phát triển đến mức như vậy?

Bất quá rất nhanh, Quảng Mục Thiên lấy lại bình tĩnh. Lòng chợt nghĩ: "Nếu như thế giới này có ma pháp, có ma thú... nhiều không gian phát triển cho võ giả như thế, võ thuật phát triển lên cũng không là điều quá ngạc nhiên."

Trong lúc Quảng Mục Thiên đang còn kinh ngạc ngẩn người. Thì Đổng Huyên phía bên kia, bộ lông trên người không ngừng mọc đậm lên. Miệng của gã cũng đồng thời dài ra, lộ hẳn những chiếc răng nanh nhọn hoắt, trông thật dữ tợn.

Khoảng chừng thời gian uống cạn một chén trà, Đổng Huyên đã hoàn toàn biến thành một đầu sói, đứng thẳng như một con người, cao gần hai mét. Mà thứ làm người khác kinh sợ hơn, chính là trên mười ngón tay của Đổng Huyên mọc ra mười cái vuốt màu trắng ngà, dài chừng bảy tấc, tựa như mười cái móc câu, sắc bén vô cùng.

Phía trên khán đài, chưởng môn các phái chứng kiến màn biến thân vừa rồi của Đổng Huyên đều âm thầm hít sâu một hơi khí lạnh. Ai nấy không tự chủ được mà quay mặt, hướng gia chủ Đổng gia Đổng Thừa Ân mà gật đầu, cười thân thiện lấy lòng một cái.

Nhiều kẻ ngồi gần đó, còn chắp tay, liên tục đối với Đổng Thừa Ân mà nói lời chúc mừng:

"Cung hỷ Đổng chưởng môn, dưới trướng gia môn xuất hiện thêm một nhân tài kiệt xuất, có thể hóa hình thành Ma Lang. Đổng gia từ nay trong giang hồ, danh tiếng sẽ không ngừng vang xa."

Đổng Thừa Ân đắc chí, cười sằng sặc, vừa đáp lễ vừa khiêm tốn, nói:

"Không dám, không dám. Các vị cứ quá lời. Khuyển tử tuổi còn nhỏ, cần phải học hỏi nhiều lắm."

Mọi người đều kinh ngạc, giật mình a lên một tiếng, không ngờ rằng Đổng Huyên lại là con của lão.

Bỗng đâu đó có tiếng người cười khẩy vài cái, rồi có tiếng khinh khỉnh cất lên:

"Thì ra đó là thiếu chủ của Đổng gia. Quả nhiên là súc... à, không giống với người thường."

Đổng Thừa Ân vốn đang tươi cười hớn hở, nghe xong lời kia thì chợt biến sắc.

Như đã nói từ trước, trên đời này không có bất kỳ điều gì hoàn mỹ. Ma Thú Bí Quyển tuy lợi hại là thế, nhưng nhược điểm khi thi triển ra cũng không phải là nhỏ. Nếu tinh thần người dùng chưa được tôi luyện qua, khả năng cao sẽ bị mất lý trí tạm thời. Cái này theo nghĩa đen mà hiểu, chính là tâm thần phân liệt.

Thành thử, nhiều cao thủ của Đổng gia hóa thú thường mất hết nhân tính, không chỉ giết địch nhân, mà còn quay qua giết cả đồng bạn của chính mình.

Thử hỏi xem, khi ngươi vừa phải chiến đấu với kẻ địch, vừa phải phải nơm nớp đề phòng đồng bạn phía sau lưng. Thì có ai mà lấy làm an tâm cho nổi? Bởi vậy, trong giang hồ đương thời, cả chính lẫn tà đều không ai muốn kết minh với một gia tộc như vậy cả. Vậy nên từ trước tới nay, Đổng gia vẫn luôn nằm ở thế trung lập, không theo chính cũng không theo tà.

Đổng Huyên tuy luyện được môn này tới mức có thể hóa hình, nhưng hiển nhiên tinh thần của gã vẫn chưa được củng cố vững chắc. Khả năng loạn trí là rất cao.

Người kia nói ra câu "Quả nhiên không giống người" chính là muốn ám chỉ Đổng Huyên chỉ là một con dã thú mất hết lý trí mà thôi. Hiểu theo nghĩa nặng hơn, thì chính là một con súc sinh không có nhân tính. Mặc dù người kia không có nói hai chữ "súc sinh" ra khỏi miệng. Nhưng chỉ với cái câu "không phải người" cũng đã là những từ kiêng kỵ nhất trong lòng Đổng Thừa Ân rồi.

Đổng Thừa Ân sầm mặt, hừ lạnh một tiếng, nhãn quang lạnh như băng quét sang xem kẻ vừa rồi nói là ai. Thì hóa ra người vừa nói chính là Lưu Đạo Nhân, chưởng môn Thiên Đạo Môn.

Nhất thời hai người trừng mắt mà nhìn nhau, không khí xung quanh cũng vì thế mà trở nên lạnh lẽo, sặc mùi thuốc súng. Đám người xung quanh vì kiêng kỵ thân phận của hai gia chủ mà không dám hé răng khuyên bảo một lời.

Đổng Thừa Ân tuy giận lắm, nhưng lão làm gia chủ một phương thế lực, đầu óc cũng chẳng phải dạng hồ đồ. Thế lực của Thiên Đạo môn so với Đổng gia thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Nên Đổng Thừa Ân cũng không ngu đến mức, chỉ vì cái giận nhất thời mà nguy hiểm đến toàn gia. Bất quá, cái nhục của nhi tử bị người chửi mắng đâu thể dễ dàng bỏ qua, nếu không sau này đi lại trong giang hồ, Đổng gia sẽ bị coi thường lắm sao? Nhất thời, Đồng Thừa Ân tiến cũng chẳng được, lùi cũng không xong.

Đúng lúc này, tiếng tụng niệm "A di đà phật" của Không Văn văng vẳng bên tai mỗi người. Cả Đổng Thừa Ân lẫn Lưu Đạo Nhân đều biết đây là Không Văn đang cánh cáo hai người không nên gây sự.

Đổng Thừa Ân trong lòng thầm cảm tạ Không Văn đại sư. Lão liếc Lưu Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm nữa, vội quay sang quan sát trận chiến trên lôi đài.

Phía dưới lôi đài, Quảng Mục Thiên và Đổng Huyên đang đứng đối mặt với nhau. Bấy giờ, thân hình Đổng Huyên đã hóa thành một lang nhân cao lớn. Toàn thân lông lá rậm rạp, kết hợp với bộ móng vuốt sắc bén. Trông thật ghê rợn vô cùng.

Nhiều người xung quanh quan chiến thấy cảnh này đều lấy làm sợ hãi, da gà nổi lên toàn thân. Ai nấy đều thử tưởng tượng xem bộ móng vuốt kia nếu mà cào lên da thịt, không biết sẽ kinh khủng tới cỡ nào.

Nhưng thứ khiến mọi người khó hiểu hơn, chính là khi Đổng Huyên biến hình thành Ma Lang rồi vẫn không hề tấn công đối thủ. Mà chỉ dám đứng từ xa gầm gừ đe dọa. Dường như đang sợ hãi Quảng Mục Thiên. Cục diện trên lôi đài bỗng trờ nên rất kì quặc, một người một sói cứ đứng vậy nhìn nhau. Không ai tiến động thủ trước cả.

Ngay cả Đổng Thừa Ân ngồi phía trên bình đài cũng nhíu mày, nội tâm đầy căng thẳng. Mặc dù cách xa, nhưng lão vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi đang dâng trào lên trong nội tâm Đổng Huyên. Đây là nỗi sợ theo bản năng, nỗi sợ khi đối mặt với tử vong. Lão rất hiếm khi thấy Đổng Huyên sợ hãi như vậy.

Theo lý thuyết mà nói, Đổng Huyên tâm thần bất ổn, hóa thân thành Ma Lang sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng mà tấn công. Nhưng cảnh tượng trước mặt lại không hề giống như những gì mà Đổng Thừa Ân hay tất cả mọi người xung quanh đều nghĩ.

Đổng Thừa Ân tâm trạng bồn chồn, đầy kinh nghi. Lão ngay lập tức kích phát huyết mạch trong cơ thể nhìn xuống dưới lôi đài. Thông qua đó, lão có thể cảm nhận được những gì mà Đổng Huyên đang nhìn thấy. Đây là một bí thuật mang tên Thông Thiên Nhãn Pháp trong Ma Thú Bí Quyển. Chỉ những người cùng chung dòng máu mới có thể thi triển được. Bí thuật này có thể thông qua kích phát huyết mạch, những người tu luyện Ma Thí Bí Quyển có thể chia sẻ tầm nhìn với nhau. Trong quần chiến rất thực dụng.

Đổng Thừa Ân hai mắt lấp lánh tinh quang. Huyết mạch vừa kích phát, thông qua mắt của Đổng Huyên, lão có thể nhìn thấy một thanh niên xuất hiện ngay phía trước mặt, chính là Quảng Mục Thiên.

Chỉ thấy trên lôi đài, Quảng Mục Thiên vẫn đứng đó, thân hình hắn tuy không cao lớn, nhưng mang lại cho người ta cảm giác thâm sâu khó lường. Mắt Đổng Thừa Ân chớp chớp liên tục, lão mơ hồ có thể thấy được một luồng khói đen đang bốc lên ngay phía sau lưng Quảng Mục Thiên. Luồng khói đen này mơ hồ, dường như ảo như thật, bay lên cao rồi huyễn hóa thành một khuôn mặt quỷ, đầy ma mị. Chỉ nhìn vào thôi cũng khiến Đổng Thừa Ân toàn thân run rẩy, tức ngực khó thở.

Xung quanh không một ai nhận ra sát khí này cả, dường như chỉ có Đổng Huyên mới có thể nhìn thấy được.

Tim Đổng Thừa Ân đánh bộp một cái, trong lòng đầy sợ hãi, thầm la lên:

"Đây, đây... Là sát khí!"

Từ trong luồng khói đen kia, Đổng Thừa Ân có thể cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng kinh khủng đang bốc lên từ người thanh niên kia. Sắc mặt Đổng Thừa Ân trắng bệch, luồng sát khí khủng bố như vậy ngay cả thủ lãnh đương thời của Tà Phái cũng không tài nào sánh được. Trong lòng lão tự hỏi, rút cục cái tên Quảng Mục Thiên này phải giết bao nhiêu nhân mạng mới có luồng sát khí kinh khủng tới như vậy?

Đổng Thừa Ân tâm thần bồn chồn, trong đầu lão tự tra lại tên của tất cả các cao thủ trẻ tuổi đương thời. Cái tên Quảng Mục Thiên này cực kỳ mới mẻ, nhưng lão lại có cảm giác dường như đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Bất quá nhất thời không thể nhớ ra được.

Quảng Mục Thiên thấy trong mắt Đổng Huyên chợt xuất hiện thêm một tròng mắt khác liền giật mình, cười nhẹ nói:

"Đây hẳn là Thông Thiên Nhãn Pháp?"

Đổng Huyên bấy giờ hóa thành Ma Lang đã mất hết lý trí, không thể trả lời được chỉ liên tục gầm gừ đe dọa.

Võ giả xung quanh đợi hồi lâu mà vẫn chưa thấy hai người động thủ thì nổi lòng bất mãn, liên tục chửi bới.

Quảng Mục Thiên lắc đầu cười khổ, hắn vốn muốn nhường cho Đổng Huyên ra tay trước. Nhưng chẳng hiểu tại sao mà gã lại không dám tấm công. Chẳng phải nói là Ma Thú Bí Quyển khi biến thân thì mất hết lý trí hay sao?

Nếu hai bên cứ dây dưa như vậy thì rất tốn thời gian, Quảng Mục Thiên đành nói:

"Này Đổng Huyên, nếu ngươi không tấn công thì ta tấn công trước đó!"

Nói rồi khí thế trên người bộc phát.

Đổng Huyên vốn đã bị sát khí bốc lên từ người Quảng Mục Thiên dọa. Nay kết hợp thêm khí thế bộc phát thì làm sao mà chịu nổi.

Gã như sói bị giẫm phải đuôi, hai tai cụp xuống rên ư ử vài tiếng rồi đột nhiên nhún chân, bật phót bay ra khỏi quảng trường.

Quảng trường này rất rộng lớn, vậy mà Đổng Huyên nhảy một phát là bay ra hơn mấy trăm trượng. Đủ hiểu sức lực của gã sau khi hóa thành Ma Lang là lớn như thế nào.

Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm đầy kinh ngạc. Chẳng ai hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, biểu tình trên mặt mỗi người đều đặc sắc. Đây là trận đấu kỳ lạ nhất mà bọn họ từng chứng kiến. Hai đối thủ chỉ trừng mắt nhìn nhau, rồi một kẻ trong đó không nói không rằng quay đầu bỏ chạy.

"Đây là chuyện gì?"

"Đổng Huyên kia bị làm sao vậy? Sao không đánh mà chạy?"

"Cái tên Quảng Mục Thiên kia thật may mắn, không làm gì cũng thắng một trận rồi!"

...

Không một ai lý giải được màn vừa rồi.

May ra chỉ có mấy người như Hoàng Bá Đạo, Tư Không Thiên, Đổng Thừa Ân và Không Văn đại sư mới hiểu rõ ẩn tìn bên trong.

Hoàng Bá Đạo ho khan vài tiếng, rồi bước ra nói lớn:

"Trận này Đổng Huyên chạy ra khỏi lôi đài, mất tư cách thi đấu. Quảng Mục Thiên dành chiến thắng. Mời cặp đấu tiếp theo..."

Quảng Mục Thiên cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn mang tâm trạng mờ mịt quay về chỗ ngồi. Tưởng rằng với Ma Thú Bí Quyển kia, Đổng Huyên có thể chiến ngang tầm với hắn một trận. Nào ngờ, chưa gì gã đã bỏ chạy. Thực làm hắn mười phần thất vọng.

Một lúc lâu sau, khi các trận đấu khởi màn kết thúc, chỉ có bốn mốt người được lựa chọn vào vòng trong. Đây một phần cũng là do có mấy người bỏ, không đến. Ngay cả Lưu Hàn Diệp, Trương Ngọc Liên cũng không xuất hiện. Điều này gây bất ngờ cho toàn thể võ lâm.

Phải biết là thanh danh hai người này cực lớn. Một là thiếu chủ của Thiên Đạo môn, một người còn lại là đệ tử đắc ý nhất của Thần Kiếm Thiết Liên Đàm. Cả hai đều sử kiếm, võ công cực kỳ xuất chúng. Vốn là ứng cử viên cao nhất cho chức vô địch lần này. Nhưng hiện tại, cả hai người lại không một ai xuất hiện.

Đường Vấn Tâm cùng Triệu Nhã Hinh nghe xong thì đầy vui mừng. Hy vọng lấy được Hàn Tâm Thiên Linh Quyết lại cao hơn vài thành.

Nào có ai biết được rằng, Lưu Hàn Diệp bị Quảng Mục Thiên phế mất cái chân giữa. Không mười ngày nửa tháng đừng mong xuống giường đi lại. Còn như Trương Ngọc Liên thì hôm ở Hắc Vân Thành bị dọa cho sợ hãi, bỏ trốn đi đâu giờ vẫn chưa tìm thấy. Nói tóm lại, hai người này không tham dự được Đại Hội Võ Lâm cũng là do Quảng Mục Thiên mà ra.

Đúng lúc này, Hoàng Bá Đạo bước ra cất tiếng, âm thanh vang vọng khắp Võ Trường:

"Được rồi, mấy trận tỷ thí đã qua, hiện giờ có bốn mươi mốt thí sinh. Nếu sắp sếp chia cặp thì lẻ ra một người. Vậy nên chúng chưởng môn đã thương nghị, cứ như vậy bốc thăm để tìm ra đối thủ. Người nào bốc được số một thì sẽ được quyền luân không (miễn đấu)."

Bốn mươi mốt người theo lệnh đứng ra bốc thăm. Đường Vấn Tâm cùng Triệu Nhã Hinh cũng ở trong số đó.

Khi mọi người đã cầm hết thăm trong tay, Hoàng Bá Đạo bèn lên tiếng hỏi:

"Trong mấy người ai cầm thăm có số một?"

Nghe thế, Quảng Mục Thiên liền thử mở tờ giấy trong tay ra xem. Thật trùng hợp, số hắn bốc được cũng chính là số một. Theo quy định, hắn chính là người được miễn thi đấu vòng này.

Đã edit.
Bình Luận (0)
Comment