Giang Hồ Đoạt Kiếp

Chương 5

Tiêu Viên cau mày nói :

- Thiết Chưởng Chu Sa?

Nói rồi Tiêu Viên ôm quyền xá :

- Tiêu mỗ và Chu Sa tôn giá vốn dĩ chưa từng biết nhau, chỉ nghe tiếng trên giang hồ. Hẳn Chu tôn giá có ý tuyệt đường sinh lộ của Tiêu mỗ?

Thiết Chưởng Chu Sa lắc đầu

- Không như Tiêu các hạ nói đâu. Bổn nhân đến biệt phủ của Đinh huyện lệnh cùng mục đích như Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung.

- Nghĩa là tôn giá cùng có ý lấy mạng Tiêu mỗ?

Tiêu Viên buông tiếng thở dài rồi đanh giọng nói :

- Lạ thật! Tiêu mỗ vốn không gieo thù gây oán với ai, thế mà người nào cũng có chung một ý niệm lấy mạng họ Tiêu này. Xem chừng mạng của Tiêu mỗ đã trở thành một báu vật đối với giới võ lâm giang hồ.

- Tiêu các hạ đã bị gạch tên ra khỏi cõi nhân sinh nầy. Bổn nhân chỉ lấy làm lạ một điều. Phàm những ai bị gạch tên như Tiêu các hạ, thì phải lo giữ thân, cao chạy xa bay, cớ gì con quay lại biệt phủ của Huyện lệnh Đinh Thọ?

Tiêu Viên đáp lời ngay khi Chu Sa vừa nói dứt câu :

- Chẳng có gì lạ cả! Tại hạ đến biệt phủ trước là muốn biết vì sao huyện đại nhân lại bán đứng tại hạ cho Tang Kình? Thứ hai muốn lấy lại số kim lượng mà Tiêu mỗ đã dày công lặn lội suốt ba năm trong chốn giang hồ mới có được. Thứ ba là để chứng kiến Thiết Chưởng Chu Sa tôn giá lấy mạng huyện đại nhân Đinh Thọ. Hẳn sẽ không còn ai đổ lên đầu họ Tiêu này nữa chứ?

- Sẽ không còn ai đổ cho Huyết Điểm Tử Tiêu Viên. Bởi Tiêu các hạ cũng sẽ theo cùng đường với huyện lệnh Đinh Thọ.

- Tiêu mỗ cũng phải đi đến cái chết?

- Đúng. Tiêu các hạ tự tìm đến cái chết hay đợi bổn nhân đưa đi?

Tiêu Viên lắc đầu :

- Tiêu mỗ còn quá nhiều việc không thể rời cõi sống này được. Huống chi Tiêu mỗ còn muốn biết vì sao mình trở thành đối tượng truy sát của những cao thủ trong võ lâm, ví như tôn giá đây. Một người phương Bắc, một người phương Nam, thế mà kẻ phương Bắc lại cứ khăng khăng đòi mạng người phương Nam mà chẳng có lấy một lý do nào.

Diêm Vương sẽ nói cho các hạ biết.

Thiết Chưởng Chu Sa vừa nói vừa dấn bước dần về phía Tiêu Viên. Mỗi bước chân của y tạo ra một làn sóng lan tỏa khắp gian đại sảnh cùng với những âm thanh như sấm phát ra ngay dưới gót giày.

Thiết Chưởng Chu Sa trang trọng nói :

- Tiêu các hạ giao thủ một chưởng với ta chứ?

Tiêu Viên nghiêm mặt ôm quyền :

- Tiêu mỗ rất sẵn lòng thỉnh giáo chưởng công của tôn giá.

- Ta không khách khí!

Thiết Chưởng Chu Sa vừa nói vừa dựng đứng song thủ.

Đôi bản thủ của y lấp lánh sắc bạc trông thật kỳ lạ.

y gằn giọng nói :

- Đỡ chưởng đây!

- Tiêu mỗ không khách sáo!

Tiêu Viên vừa nói vừa dựng song chưởng, hướng thẳng đến bóng chưởng bạc trắng của Chu Sa.

Đôi song chưởng của hai đại cao thủ chạm thẳng vào nhau chẳng một chút kiêng dè.

Ầm!

Đôi cước pháp của Thiết Chưởng Chu Sa lùn hẳn xuống sàn gạch quá nửa mắt cá. Trong khi Tiêu Viên trượt dài về sau những ba trượng.

Sau khi giao thủ một chưởng với Thiết Chưởng Chu Sa, Tiêu Viên cảm nhận đôi chưởng ảnh của mình tê rần buốt nhói, thấu đến tận óc.

Cảm giác đó khiến y không khỏi rùng mình.

Thiết Chưởng Chu Sa cười khẩy rồi nói :

- Quả là danh bất hư truyền. Chịu được một chưởng của bổn nhân quả là hiếm có rồi. Tiếc thay Huyết Điểm Tử lại phải yểu mệnh bởi bổn nhân.

Lời còn đọng trên môi, Thiết Chưởng Chu Sa thì Tiêu Viên quát lớn :

- Không dễ như tôn giá tưởng đâu!

Cùng với lời nói đó, Tiêu Viên thi triển một thứ bộ pháp thần kỳ, phối hợp cùng Vô Minh thần chỉ. Chỉ trong không đầy một cái chớp mắt, Huyết Điểm Tử Tiêu Viên đã tung ra một lúc hai mươi chiêu cùng tập kích Thiết Chưởng Chu Sa.

Những chiêu công của Huyết Điểm Tử Tiêu Viên liên hoàn hướng vào toàn những tử huyệt triển thể pháp của Thiết Chưởng Chu Sa.

Những chiêu thức vừa quái dị vừa chuẩn xác của Tiêu Viên buộc Thiết Chưởng Chu Sa không ngừng thối bộ.

Thiết Chưởng Chu Sa gần như chỉ còn biết chống đỡ những thế chỉ liên hoàn của đối phương mà không phản kích được. Mặc dù chỉ chống đỡ thôi nhưng chỉ pháp của Tiêu Viên cũng không làm sao chạm được đến tử huyệt của Thiết Chưởng Chu Sa.

Tiêu Viên bất ngờ chuyển đảo thân pháp điểm tới tam tinh Thiết Chưởng Chu Sa.

Sự biến hóa này làm Thiết Chưởng Chu Sa phải lúng túng.

Y dựng hữu chưởng gạt ngang chỉ pháp của đối phương. Chờ cho hữu thủ của đối phương vung ra, Tiêu Viên rút ngay chỉ pháp lại rồi nói :

- Tiêu mỗ chưa thể chết trong tay tôn giá được.

Y vừa nói vừa đảo người thi triển khinh công bằng thân pháp huyền ảo, lao ra cửa tòa biệt phủ.

Thiết Chưởng Chu Sa mới rống lên :

- Tiêu Viên! Ngươi không thoát được cửa tử đâu!

Mặc cho Thiết Chưởng Chu Sa nói, Tiêu Viên vẫn băng người lướt đi. Y vừa thoát ra ngoài cửa thì ngay lập tức một màn tên dày đặc như sa, rào rào nhắm vào y.

Đối phó với màn tên như mưa sa đó, Tiêu Viên gần như hoàn toàn bất ngờ.

Mặc dù bất ngờ nhưng Tiêu Viên vẫn kịp dụng đến chiếc túi kim lượng khoác trên vai, múa tít tạo ra một bức màn che chắn màn mưa tên.

Thiết Chưởng Chu Sa từ phía sau vỗ tới lưng y một đạo phách không chưởng với tám thành nội lực.

Bình!

Đạo phách không chưởng của Thiết Chưởng Chu Sa chẳng khác nào một cơn lốc cuốn lấy Tiêu Viên về phía trước.

Họ Tiêu chẳng khác nào một chiếc lá khô bị vùi dập trong cơn lốc dữ.

Tiêu Viên nhận một chưởng từ phía sau, miệng phun một vòi máu tươi rưới đỏ mặt đất theo đà lao tới.

Màu đỏ của máu đập vào mắt Tiêu Viên. Y rống lên như hổ bị trọng thương.

- Ta không thể chết được!

Tiêu Viên dùng tất cả nội lực dồn vào song thủ. Từ mười đầu ngón tay xuất phát mười đạo chỉ Vô Minh, tợ võng lưới thiên la, ào ào trút về phía mười gã cung thủ.

Mười đạo chỉ tạo ra một màn huyết sát với những tiếng sấm làm náo động cả không gian.

Mười gã cung thủ như mười cánh diều bị chỉ khí hất tung lên khỏi mặt đất rồi ngã vật ra sau. Tất cả những gã đó đều bị thủng tam tinh bởi Vô Minh thần chỉ.

Mặc dù mở được sinh lộ, nhưng hai mắt Tiêu Viên vẫn tối sầm. Y đã dồn tất cả công lực vào lần tấn công vừa rồi nên nội thương càng trầm trọng hơn.

Hai hàm răng của Tiêu Viên nghiến vào nhau để thi triển khinh công đào thoát. Nhưng thân pháp Tiêu Viên vừa lao đi thì Thiết Chưởng Chu Sa đã chận lại.

- Tiêu Viên! Giờ khắc chết của ngươi đã tới rồi!

Tiêu Viên trụ bộ dùng ống tay áo quệt vết máu đọng trên miệng.

Quệt hai vết máu rỉ ra trên mép, Tiêu Viên mới nói :

- Tiêu mỗ dễ chết như vậy à?

- Hãy tự kết liễu mình đi!

Hừ nhạt một tiếng, Tiêu Viên nói :

- Cho dù tôn giá có lấy được mạng của Tiêu Viên cũng đâu đáng tự hào gì. Thiết Chưởng Chu Sa chẳng là người trượng phu quang minh chính đại.

- Hãy chọn cho mình một cái chết đúng với chức phận của ngươi.

Tiêu Viên lắc đầu :

- Tiêu mỗ còn đủ bản lãnh để giao thủ với ngươi mà. Khi nào Tiêu mỗ không còn là Tiêu mỗ thì lúc đó Thiết Chưởng Chu Sa mới có thể lấy được cái mạng nhỏ nhoi này của Huyết Điểm Tử Tiêu Viên.

- Ngươi đã nói vậy, Thiết Chưởng Chu Sa sẽ đích thân tước mạng sống của ngươi.

Lời còn đọng trên hai vành môi thì Thiết Chưởng Chu Sa dấn tới ba bộ vận trọn hai mươi thành công lực vào thiết thủ vỗ tới Huyết Điểm Tử Tiêu Viên.

Tiêu Viên như thể biết mình chẳng thể nào tránh né được chiêu công của đối phương, mà trụ bộ phát chỉ công Vô Minh đón thẳng lấy thiết thủ của đối phương.

Ầm!

Tiêu Viên bị trượt dài về sau, té hẳn xuống đất.

Thêm một bụm máu bầm trào ra. Tiêu Viên chỏi tay đứng lên. Y nhìn Thiết Chưởng Chu Sa nói :

- Ta luôn có ý chí của người đi tìm sự sống.

Thiết Chưởng Chu Sa gắt giọng :

- Ý chí không giúp ngươi tồn tại trên cõi đời này.

Thiết Chưởng Chu Sa vừa nói vừa dồn công lực vào đôi bản thủ. Ánh bạc lấp lánh trên đôi bản thủ của Thiết Chưởng Chu Sa.

Tiêu Viên nghiến răng nhủ thầm :

- Tiêu Viên! Ngươi không thể chết được! Ngươi còn có trách nhiệm với Tiêu Lân. Ngươi đã hứa với Ngọc Lan rồi! Ngươi không thể chết khi Tiêu Lân chưa đủ bản lĩnh đối phó với giông bảo trong cuộc đời này.

Vừa nghĩ thầm như vậy, Tiêu Viên vừa vận công chờ đợi tử chưởng của đối phương.

Mặc dù thâm tâm nghĩ mình phải sống nhưng Tiêu Viên cũng thừa biết, giao thủ một chưởng này với Thiết Chưởng Chu Sa chẳng khác nào tự lao đầu vào cái chết, bởi giờ đây nội lực của y đã cạn kiệt chẳng khác nào ngọn đèn đã cạn dầu, chỉ còn chút leo lét sinh khí sau cùng.

Thiết Chưởng Chu Sa toan phát nốt chưởng sau cùng thì Tiêu Viên khoát tay nói :

- Dừng tay!

- Ngươi còn muốn gì?

- Tôn giá không cần phải phát chưởng lấy mạng Tiêu mỗ. Tự ta tìm cái chết.

Thiết Chưởng Chu Sa từ từ hạ tay xuống.

Tiêu Viên nhìn Thiết Chưởng Chu Sa từ tốn nói :

- Tôn giá muốn Tiêu mỗ chết như thế nào?

- Chết như thế nào cũng được, miễn là chết!

- Được! Đằng nào thì Tiêu mỗ cũng phải chết! Ta sẽ đoạn mạch mà chết.

Tiêu Viên nghiến răng dụng chỉ pháp tay trái điểm ngay vào Đan điền mình.

Tiêu Viên trừng mắt nhìn Thiết Chưởng Chu Sa. Y như cố lấy hết hơi tàn kiệt lực mà lên tiếng nói :

- Ta hận đã không biết vì sao mình bị biến thành một đối tượng bị truy sát!

Vừa nói Tiêu Viên vừa từ từ khụy chân quỳ xuống đất. Y từ từ ngã ngang qua bên phải rồi nằm bất động.

Thiết Chưởng Chu Sa thở phào một tiếng. Y dịch bước tiến đến xác của Tiêu Viên.

Một kỳ biến mà Thiết Chưởng Chu Sa không thể ngờ tới được. Khi y vừa nhích bước thì bất ngờ Tiêu Viên chồm lên. Cùng với động tác đó, Vô Minh thần chỉ của Tiêu Viên phóng ra điểm tới Đan điền của Thiết Chưởng Chu Sa.

Bộp!

Thiết Chưởng Chu Sa khợp người xuống, ói luôn một bụm máu.

Thiết Chưởng Chu Sa rống lên :

- Ngươi...

Tiêu Viên đứng lên :

- Tôn giá đê tiện đánh lén từ sau lưng Tiêu Viên thì Tiêu mỗ phải dụng hạ sách đối phó lại với kẻ đê tiện. Tôn giá không thể lấy được mạng Tiêu Viên khi Tiêu mỗ chưa muốn chết.

Thiết Chưởng Chu Sa nhăn mặt rít lên :

- Tiêu Viên! Ngươi không thoát được đâu!

- Ta sẽ thoát! Sẽ thoát!

Tiêu Viên ôm lấy ngực, dồn tất cả công lực vào cước pháp, băng mình đào thoát ra cửa.

Tiêu Viên vừa đào thoát vừa nghĩ thầm :

- Ta phải sống! Sống để gặp lại Tiêu Lân, trao cho Tiêu Lân số kim lượng này trước khi rời bỏ cõi đời.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng đôi cước pháp của Tiêu Viên càng lúc nặng trỉu, trong đầu thì vang lên những âm thanh ù ù, mắt thì nảy đom đóm.

Y đang thi triển khinh công lao đi nhưng nghĩ mình đang lao dần đến cõi hư vô. Cõi của những oan hồn vất vưởng. Cõi biệt lập dành cho những người chết.

Tiêu Viên rùng mình. Lần đầu tiên y cảm thấy khí băng hàn tỏa khắp châu thân mình. Luồng khí băng hàn kia không phải do tiết trời rét mướt tạo ra mà do sự sống đang lần hồi rời bỏ thể xác y. Đôi cước pháp của Huyết Điểm Tử chậm hẳn lại. Y cố bước nhưng chẳng thể nào nhanh hơn được. Đôi chân y như thể có quả chì nặng nghìn cân níu lại.

Tiêu Viên lẩm bẩm nói :

- Ta phải sống! Ta phải sống!

Tiêu Viên rùng mình khi cảm nhận vùng Đan điền đang nhao dần ra cùng với sự rả rượi xâm chiếm toàn cơ thể y. Y có bước nhưng chẳng thể nào theo ý muốn người. Y lảo đảo rồi chực ngã quỵ xuống đất nhưng lại kịp chỏi tay cố gượng đứng lên.

Tiêu Viên lầu bầu nói :

- Ta phải về tới cố hương... Ta phải về tới cố hương để gặp Tiêu Lân. Tiêu Viên! Ngươi đã ra Đào Viên thôn, nay ngươi phải quay về Đào Viên thôn. Trở về Đào Viên thôn ngươi mới có thể được chết bên mộ Ngọc Lan. Tiêu Viên ngươi phải quay về Đào Viên thôn.

Miệng thì nói nhưng chân của Tiêu Viên như thể bị ghì lại chẳng thể nào nhấc bước nổi.

Tiêu Viên nhăn mặt nghĩ thầm :

- Tiêu Viên! Ngươi không thể dừng bước được. Nếu ngươi dừng bước là đã chấp nhận an bài bởi số phận. Không! Ngươi không được dừng chân. Ngươi phải đi! Đi tiếp cho đến khi nào về đến Đào Viên thôn. Phải về đến Đào Viên thôn. Ý niệm đó trôi thì Tiêu Viên lờ mờ thấy cỗ xe độc mã dừng lại bên mình. Y chỉ kịp nhìn thấy lờ mờ cỗ xe độc mã rồi thần thức mờ hẳn chẳng còn biết gì nữa.

Trong cõi vô thức, Tiêu Viên mơ hồ thấy mình phiêu bồng trong khoảng không gian mênh mông mà y không thể nào định hướng được mình đang ở đâu.

Chung quanh Tiêu Viên chỉ là một cõi hư, cõi không thật và đâu đó là lơ lửng bóng người phiêu bồng. Lúc ẩn lúc hiện, lúc xa lúc gần. Họ như thể muốn đến với y và rồi lại muốn chạy trốn y. Một ảo giác không thật. Một ảo giác mơ hồ mà y không thể nào đoán được mình trong cảnh giới nào.

Thế rồi Ngọc Lan hiện ra trước mắt Tiêu Viên.

Ngọc Lan vẫn đẹp như ngày nào. Vẫn dáng cách mảnh mai, thướt tha mà bất cứ trang nam tử nhìn thấy cũng phải say đắm vì vẻ thục nữ đoan trang của nàng.

Tiêu Viên nhìn nàng muốn nói nhưng lại không nói được. Y nghẹn lời bởi sự xuất hiện quá đột ngột của Ngọc Lan. Y với tay đến nàng rồi gào lên :

- Ngọc Lan!

Nhưng rồi tay của Tiêu Viên chạm vào khoảng hư vô và Ngọc Lan biến mất trong nỗi sững sờ của y.
Bình Luận (0)
Comment