Chương thứ mười một Chúc Yến Ẩn nhìn gương mặt bệnh tật của Phan Sĩ Hầu, thật sự không tưởng tượng ra nổi khung cảnh "thúc chất hài hoà" tốt đẹp giữa ông ta và Lệ Tuỳ. Chủ yếu là bởi vì khí chất của Lệ Tuỳ thực sự quá ma-đầu, đứng ở đâu là viết hoa bốn chữ lục-thân-không-nhận ở đó, không giống cháu trai, giống bố già của Thiên Chu Đường hơn.
Sơn đạo ngoài thành, đệ tử Vạn Nhận Cung đang nhóm lửa nấu cơm. Giang Thắng Lâm cầm một củ cà rốt dạo bộ qua cho Thích Tuyết Ô Chuy ăn.
Lệ Tuỳ không vui: "Ta còn bảo sao dạo này nó béo như vậy, hoá ra là do ngươi rỗi tay."
Giang Thần Y kinh ngạc đến ngơ ngác, ngươi cái con người này có thể nói chút đạo lý không vậy, nửa tháng cộng lại ta mới cho ăn có hai lần nhé!
Thích Tuyết Ô Chuy thất thần nhai cà rốt, nhớ nhung đậu khô.
Lệ Tuỳ chải bờm cho nó còn vỗ đầu ngựa hai cái rồi nói với Giang Thắng Lâm: "Ngươi quay về thành đi."
Giang Thắng Lâm: "Ngươi đang nói chuyện với ngựa?"
Lệ Tuỳ lạnh lùng nhìn sang.
Giang Thắng Lâm giơ tay đầu hàng: "Rồi, ta về thành thay ngươi thăm bệnh Phan chưởng môn."
Lệ Tuỳ ném lược chải lông ngựa vào thùng, bước nhanh đi ra chỗ khác.
Giang Thắng Lâm thầm nghĩ đây là cái tính tình chó má gì?
Bây giờ mà có tiểu báo giang hồ nhà ai trả số tiền lớn đổi bản thảo "Có bạn thân tính tình chó má là trải nghiệm như thế nào", khả năng Giang thần y sẽ cảm ơn đã mời, sau đó nặc danh viết liền mười vạn tám ngàn chữ.
Trong tiền trang, Chúc Yến Ẩn thư thái tắm rửa ăn cơm rồi ngủ một giấc nhẹ, khi tỉnh lại trời vẫn còn le lói sáng, mơ hồ nghe thấy tiếng người âm thanh ngựa xe xôn xao trên đường, có vẻ vô cùng náo nhiệt. Hỏi chưởng quỹ mới biết là Phan Sĩ Hầu bày tiệc lưu động chiêu đãi chúng nhân Võ Lâm Minh. Bàn kê từ Thiên Chu Đường đến mãi phố Thảo Thụ, khoa trương khủng khiếp, đường lớn cũng bị tắc chật như nêm cối.
Chúc Chương tiếp lời: "Giang thần y cũng ở Thiên Chu Đường, nói là ngày mai sẽ về tiền trang của chúng ta."
"Thế thì đêm nay không phải châm cứu rồi." Chúc Yến Ẩn nghĩ ngợi lại hỏi, "Bạch Đầu Thành có chỗ nào hay không? Đợi mấy người giang hồ đó giải tán hết rồi chúng ta cũng ra ngoài dạo chơi cho khuây khoả. Nằm nhà ngủ mãi mềm rũ cả xương đây."
Chưởng quỹ cười nói, công tử ở Liễu Thành Giang Nam lâu rồi, hiếm có dịp tới Tây Bắc đương nhiên muốn ngắm nhìn nơi mới lạ. Thắng cảnh nổi tiếng nhất Bạch Đầu Thành chính là Hổ Khiếu Hiệp ở ngoại thành, dòng chảy nhìn từ xa như dải lụa trắng bạc, xô lên rồi thẳng đứng đổ xuống khiến cho trong hạp cốc sóng lớn xông tận trời, thanh âm như hổ gầm, tráng lệ hùng hồn.
Chúc Yến Ẩn: "Ban đêm cũng ngắm được ư?"
"Có chứ, sao lại không." Chưởng quỹ đáp, "Đêm nay trăng sáng, mâm bạc đặt trên lụa, còn lộng lẫy hơn ban ngày nữa."
Chúc Yến Ẩn gõ nhịp: "Được, vậy chờ đêm xuống chúng ta đến Hổ Khiếu Hiệp!"
(Hiệp: khu vực có mỏm đá, mỏm núi chen vào dòng chảy) Bên kia, yến hội trên phố Thảo Thụ kéo dài mãi cho đến đêm khuya mới tàn.
Ai nấy cơm no rượu say, chén bát nghiêng ngả khắp nơi.
Giang Thắng Lâm ngồi ở tiệc rượu một canh giờ, Phan Sĩ Hầu phải nhờ gia đinh đỡ, run rẩy đi qua kính rượu hai lần nhưng không nhắc một chữ nào tới chuyện xin khám bệnh, kì quặc thực sự. Nói thế nào thì nói, đường đường một Thần Y vẫn rất có giá, đặt trên giang hồ cái được vạn người tranh nhau cướp về.
Trái suy phải tính chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, không thiết sống nữa, nhưng Thiên Chu Đường nhà lớn nghiệp lớn, Phan Sĩ Hầu mỗi ngày đều sống vui sống khoẻ, hẳn không đến mức tự nhiên đi tìm chết. Vậy thì chỉ có thể rơi vào khả năng thứ hai, bệnh là giả.
...
Màn đêm buông xuống, sơn đạo ngoài thành.
Phan Sĩ Hầu đứng bên đống lửa trại, đợt này không thấy cần người đỡ nữa rồi có điều sắc mặt vẫn không dễ nhìn cho lắm - không liên quan đến thân thể, liên quan đến giang hồ phân tranh.
Lệ Tuỳ nhìn ông ta, nhíu mày: "Ngươi giả bệnh?"
Phan Sĩ Hầu ngượng ngùng đáp: "Ừ."
Phan Sĩ Hầu căng thẳng đến nuốt nước bọt, cực kì sợ vị "hiền chất" này, chẳng mạnh mẽ hơn những người giang hồ khác vào đâu. Dậm chân tại chỗ nửa ngày mới nói tiếp:
"Nếu ta không giả bệnh, phải tham gia đại hội Võ Lâm ở Kim Thành. Rồi thể nào Vạn Minh chủ chẳng kêu ta đến Vạn Nhận Cung mời ngươi. Ngươi không chịu gặp ta, mất mặt lắm."
Lệ Tuỳ:...
Nửa đêm gió rét, tạt vào người lạnh thấu xương, đứng lâu dễ đến đóng băng.
Lệ Tuỳ thầm lắc đầu: "Ngươi quay về đi."
"Ta tới vì có chuyện quan trọng muốn nói." Phan Sĩ Hầu đánh phủ đầu, "Thượng Nho Sơn Trang có điều dị thường."
Lệ Tuỳ hỏi: "Cái gì dị thường?"
Phan Sĩ Hầu hạ giọng: "Dường như bọn họ có liên hệ với Phần Hoả Điện."
Tay Lệ Tuỳ khựng lại.
Thượng Nho Sơn Trang toạ lạc ở Đỗ Quyên Thành, vị trí địa lý lệch về phía Nam, thay vì nói là môn phái giang hồ thì càng giống địa chủ thân hào hơn. Mấy năm nay quyên góp kiến thiết không ít thư viện, rất xứng danh "Thượng Nho". Chưởng môn Đỗ Nhã Phượng càng là trình diễn phong thái tuyệt thế đại thiện nhân mọi lúc mọi nơi, mặc một thân áo bào trắng tinh, khắp chốn thí cháo phát tiền. Cảm giác như kiểu chuẩn bị nhờ phúc phần hành thiện tích đức mà phi thăng tại chỗ. Một môn phái như vậy, qua lại với Ma Giáo?
Phan Sĩ Hầu nói: "Dù ta không đến Kim Thành tham gia đại hội Võ Lâm nhưng vẫn luôn điều tra việc Ma Giáo. Thư viện mà Thượng Nho Sơn Trang xây dựng dưới chân núi Phượng Tiên khả năng cao chính là chốt liên lạc của Phần Hoả Điện, nếu ngươi không tin cứ việc phái người tới tra xét."
Lệ Tuỳ gật đầu: "Được."
"Vậy ngươi theo ta về ở lại hai ngày chứ? Ta nghe Vạn Minh chủ nói bọn họ sẽ dừng chân ở Bạch Đầu Thành ba hôm." Ánh mắt và ngữ điệu của Phan Sĩ Hầu đầy thấp thỏm, "Thẩm thẩm của ngươi cũng nhớ ngươi, mấy bữa trước đã dọn dẹp sạch sẽ phòng khách rồi."
Lệ Tuỳ tựa lên thân cây: "Không cần, ngươi quay về đi."
"... Được rồi, được rồi." Phan Sĩ Hầu miễn cưỡng ép ra một nụ cười khó coi, "Vậy ta đi đây."
Ông khép chặt vạt áo ngoài lại, nhìn càng thêm gầy gò xác xơ, hai bên tóc mai bạc trắng, dáng vẻ có chút nhếch nhác, trước khi đi còn dặn dò: "Đó giờ Ma Giáo quỷ kế đa đoan, ngươi cũng phải cẩn thận."
Lệ Tuỳ rũ mắt, hờ hững cời lửa. Lúc lâu sau nhìn lên, bóng dáng Phan Sĩ Hầu đã biến mất trong màn đêm trên con đường núi ngoằn ngoèo.
Ảnh vệ bên cạnh cẩn thận nói: "Cung chủ, hình như thân thể của Phan chưởng môn thực sự không thoải mái, hồi nãy còn hơi lảo đảo một chút. Gió núi vừa lớn vừa giá, chi bằng để thuộc hạ hộ tống ông ấy quay về thành?"
Lệ Tuỳ cầm Tương Quân Kiếm ở bên cạnh lên, huýt một tiếng sáo ngắn.
Thích Tuyết Ô Chuy từ giữa sườn núi chạy vù vù đến, bốn vó mãnh mẽ phi qua lửa trại, những đốm than đỏ bắn lên thành đường.
Trong miệng còn ngậm cỏ non xanh mơn mởn mới gặm lên.
Ăn không nổi.
Nhớ đậu khô.
...
Hổ Khiếu Hiệp cách Bạch Đầu Thành một quãng đường, chẳng qua ban sáng Chúc Yến Ẩn ngủ chán chê rồi, lúc này không thấy mệt mỏi chút nào, dẫn theo mười mấy người rầm rộ ra khỏi thành, một đường ngắm sao trời nghe hương hoa, tìm về phảng phất giai điệu đêm khuya dạo khắp Giang Nam.
Có điều chẳng bao lâu sau đã không giống Giang Nam nữa rồi. Âm thanh ầm ầm chấn động tựa tiếng gầm thét từ xa xa truyền đến, như có mãnh thú sắp xổ lồng, đến gần thêm một quãng, ngay cả nói chuyện cũng phải gào lên mới nghe thấy.
Chúc Tiểu Tuệ ngồi trong xe ngựa, thầm run sợ nghĩ, thắng cảnh gì mà khủng khiếp vậy. Mấy năm trước ở Liễu Thành có tay thương nhân ác đức xây cái Tu La Quỷ Thành để lừa tiền, gạt bà con đi du lịch một ngày dưới địa phủ cũng không thấy gào rú đến mức này.
Chúc Yến Ẩn cũng bị ồn quá thể, cảm thấy không bằng quay về thôi, dạo quanh ruộng hoa vừa nãy ghé ngang cũng rất tốt rồi, không bắt buộc phải tới tận nơi nghe sóng lớn gầm thét.
Y vén rèm xe lên, đang định bảo Trung thúc vòng lại thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Trăng đêm nay sáng ngời, chiếu lên ngọn sóng bạc đầu như mây tuôn, băng ti ngàn trượng treo trên vách đá cùng lúc trút xuống đổ vào đầm nước sâu thẳm, thác dội như mưa rơi tầm tã. Nói là hổ gầm, thật ra càng giống trăm ngàn tia sét quấn lấy ngọc long trong lòng núi đồng thời nổ tung ở bên tai, trong không khí cũng ngửi thấy mùi ẩm ướt.
"Đây..." Chúc Yến Ẩn nhảy xuống xe ngựa, ngắm nhìn thác đổ trên đỉnh núi thẫm xanh, cực kì chấn động, cũng cực kì yêu thích.
Chưởng quỹ tiền trang cười đắc ý nói: "Ta biết ngay thể nào công tử cũng thích nơi này mà. Nếu trèo lên Bạch Hồng Phong ngắm Hồ Khiếu Hiệp sẽ là một cảnh tượng khác nữa, tầm nhìn thoáng đãng hơn rất nhiều."
"Được." Chúc Yến Ẩn dậy hứng thú, "Vậy chúng ta trèo lên chỗ cao hơn ngắm tiếp."
Cách đó không xa, đoàn người Phan Sĩ Hầu cưỡi ngựa cũng đang chạy về phía bên này.
Đường Bạch Hồng Phong thật ra không quá gập ghềnh nhưng càng lên cao càng dốc, Chúc Yến Ẩn đi có chút khó khăn, y đang định tìm gia đinh kéo mình một tay thì đột nhiên bị người ta túm ngang hông xốc lên, hai chân bất ngờ lơ lửng trên không, người nhấc khỏi mặt đất, bay vù vù như cưỡi mây đạp gió!
Không có chút đề phòng nào tự dưng bay lên rồi!
Loại trải nghiệm này thật ra cũng không tính là tệ - nói chung có ai mà không thích vượt nóc băng tường đâu, huống chi lòng Chúc nhị công tử còn đang ôm mộng đại hiệp - nhưng tiền đề là phải không bị bịt miệng.
Trong đầu Chúc Yến Ẩn ầm một tiếng, phản ứng đầu tiên là, ta bị bắt cóc rồi!
Sau đó y còn chưa kịp giãy giụa phản kháng đã bị người ấn vào bụi cỏ: "Công tử đừng gây tiếng động, đối diện trên núi có người."
Lúc này Chúc Yến Ẩn mới nhìn rõ, hoá ra kẻ lôi kéo mình bay lên là gia đinh Chúc phủ, lập tức thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng rất giật mình: "Ngươi biết võ công?"
Gia đinh đáp: "Nhị công tử xa nhà, lão gia và đại thiếu gia lo lắng vạn phần, đương nhiên sẽ phái nhiều người theo bảo vệ dọc đường."
Chúc Yến Ẩn: "Thế sao ngươi không nói sớm?"
Gia đinh trả lời đúng sự thật, đại thiếu gia không cho nói, sợ nhị công tử nghiện, không chịu ngồi kiệu nữa, ngày nào cũng nằng nặc đòi bay trên cỏ.
Chúc Yến Ẩn:...
Những người còn lại cũng được gia đinh che chở trong bụi cây, tâm trạng hoảng loạn, không hiểu vì sao chỉ là đi ngắm thác nước một cái mà lại ngắm đến ra chuyện. Chúc Yến Ẩn nhìn lên núi tìm nửa ngày cũng không thấy bóng người nào ở đâu cả, bèn hỏi: "Có phải ngươi nhìn nhầm rồi không?"
"Không đâu." Gia đinh nói, "Hơn nữa trên sơn đạo lại đang có một nhóm người khác đi tới."
Tiếng vó ngựa, càng ngày càng gần.
Chúc Yến Ẩn chưa ý thức được đã tự động nín thở.
Người đến là Phan Sĩ Hầu.
Ông ta muốn về nhà, đây là con đường nhất định phải đi qua để vào thành.
Chúc Yến Ẩn thấy rõ dung mạo của ông ta, nhỏ giọng nói: "Là người của Thiên Chu Đường, hồi sáng chúng ta gặp qua rồi, sao phải trốn tránh ông ấy?"
Gia đinh lại ấn đầu y xuống thấp hơn một chút nữa:
"Trốn là trốn đám đao khách ở trên núi đối diện. Dường như bọn chúng chuẩn bị xuống tay với Phan chưởng môn."
Tim Chúc Yến Ẩn thắt lại: "Thật hay giả."
Một tiếng huýt gió bén nhọn xé toạc trời đêm!
Những sát thủ áo đen bóng dáng nhanh như cắt phi từ giữa sườn núi ra, vây đoàn người Phan Sĩ Hầu vào giữa, không nói hai lời rút đao chém ngay, từng chiêu từng chiêu đều như đoạt mạng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Chúc Yến Ẩn được chứng kiến giang hồ báo thù thật đánh giết thật, căng thẳng đến không dám chớp mắt. Y nghiêng về phe Phan Sĩ Hầu bởi tuy đối phương khoác lác khắp nơi về "quan hệ thúc chất thân mật" với Lệ Tuỳ - mà còn chưa chết - có thể thấy cũng phải người xấu gì. Nhưng đám sát thủ kia võ công rất cao, chưa qua mấy chiêu, Phan Sĩ Hầu đã ngả nghiêng lảo đảo ngồi phịch xuống đất, chỉ có thể hoảng loạn giơ kiếm chắn đao.
Chúc Yến Ẩn hỏi: "Các ngươi đánh thắng được đám sát thủ kia không?"
Gia đinh đáp: "Võ công của đối phương chiêu thức quỷ dị, có lẽ chúng ta phải qua mấy trăm chiêu mới đánh bại được."
Chúc Yến Ẩn: "Vậy các ngươi đi giúp Phan..."
Còn chưa có "Phan" xong, bên dưới đã truyền đến một loạt âm thanh kêu gào thảm thiết.
Chúc Yến Ẩn vội vàng quay ra, còn cho là Phan Sĩ Hầu đã chết rồi.
Sương đỏ bắn lên cao mấy trượng.
Vài thứ gì đó đen sì sì bay trong không trung. Chúc Yến Ẩn cẩn thận phân tích một chút mới phản ứng được, thứ-gì-đó ấy có khả năng là đầu.
Đầu mà một-giây-trước-còn-nằm-ở-trên-cổ-của-đám-sát-thủ.
Lệ Tuỳ cưỡi tuấn mã đen tuyền, thần sắc lạnh lùng, một tay hắn cầm kiếm, máu tươi đỏ thẫm ròng ròng xuôi xuống theo lưỡi kiếm, khiến cho mặt đất ướt một khoảng đậm màu.
Chỉ một chiêu, giết chết hơn mười người của đối phương.
Mặt Chúc Yến Ẩn tái nhợt đi, dạ dày âm ỷ cuộn lên.
Ói...