Chương thứ mười bảy Giang Thắng Lâm gảy sáng ánh nến, tỉ mỉ kiểm tra bình nước thuốc kia.
Bên trong ngoài mãng tiên ra còn có nọc bò cạp, ban trùng, kim đàn, quỷ đầu tán, nói chung là linh ta linh tinh cả, không món nào không phải kịch độc. Đến cả đàn ông khỏe mạnh trẻ trung ngâm mình vào sợ là cũng đi đời nhà ma, ông già tóc bạc kia lại có thể ngâm trong bồn hết một nén nhang, từ đó thấy được ít nhất cũng có chút nội lực. Còn vì sao phải dùng dây xích quấn, nước thuốc độc này vừa ăn vào da thịt là đau đến đào tim khoét phổi, không mấy ai chịu được.
Lệ Tùy hỏi: "Ngâm mình vào nước thuốc độc có gì đáng coi trọng?"
"Có thể luyện chính ông ta thành độc vật," Giang Thắng Lâm đáp, "Người bình thường đương nhiên không có nhu cầu này, nhưng với những kẻ thích đi đường tắt mà nói, giống như thêm dầu vào lửa vậy, có thể cấp tốc trở thành cao thủ."
Nhưng loại chuyện này tóm lại là hại nhiều hơn lợi, thành nhanh, chết càng nhanh, nên bình thường chẳng ai chọn đi lối tắt như vậy.
Lệ Tùy cầm bức họa đến Thiên Chu Đường.
Lúc này đêm đã khuya nhưng Phan Sĩ Hầu vẫn chưa đi ngủ, khuôn mặt già giận dữ đến thoắt trắng thoắt hồng. Phan Cẩm Hoa đang ủ rũ cụp đuôi đứng bên người ông ta, nhìn tư thế này là lại đang trình diễn tiết mục cha già dạy dỗ con trai hằng ngày thôi.
Hai người không ngờ rằng Lệ Tùy sẽ xuất hiện vào giờ này. Phan Cẩm Hoa vốn đã đủ phiền với "Nếu ngươi có thể có được một phần mười tu vi võ học của Lệ cung chủ" mà cha ruột tặng cho, hiện tại nhìn thấy chính chủ, sắc mặt càng tệ hơn, lạnh lùng trừng mắt, hình thành thế đối lập với Phan Sĩ Hầu đầy mặt ân cần.
"Hiền chất mau ngồi xuống." Ông ta cười đến nếp nhăn trên mặt sắp nhăn ra khung cảnh núi Vạn Trùng, "Chỗ ta có trà thượng hạng, ngươi nhấp thử xem, nếu thấy thích thì mang một ít về nhé."
"Không cần." Lệ Tùy chìa bức họa sang, đi thẳng vào vấn đề, "Người này là ai?"
Phan Sĩ Hầu mở ra thoáng nhìn: "Đây là chủ nhân của Thư viện Thùy Liễu, Trương Tham. Vừa bệnh chết mấy tháng trước." Ông vừa nói lại hạ giọng, "Sao vậy, có phải nhà đó thực sự đang qua lại với Thượng Nho Sơn Trang, với Ma Giáo hay không, ta không tra nhầm chứ?"
Lệ Tùy nói: "Lão chưa chết, hiện tại đang ngâm trong mật thất ở Thư viện Thùy Liễu."
Phan Cẩm Hoa giật mình thấy rõ, Phan Sĩ Hầu cũng dại ra: "Ngâm?"
"Ngâm trong nước Ngũ Độc." Lệ Tùy đáp, "Hẳn là đang luyện công phu tà môn gì đó."
Phan Sĩ Hầu nghe đến khó mà tưởng tượng, mắt lại nhìn bức họa, vẫn không tài nào hiểu nổi: "Đây chính xác là Trương Tham không sai, nhưng ông ấy cùng thế hệ với ta, cũng một bó tuổi rồi, hơn nữa con cháu đầy nhà, ăn mặc không lo, tự nhiên chạy đi luyện tà công làm gì?"
Lệ Tùy liếc ông ta một cái: "Ngươi đã tra ra Thượng Nho Sơn Trang có quan hệ với Ma Giáo, Thư viện Thùy Liễu lại là điểm liên lạc của Thượng Nho Sơn Trang thì Trương Tham kia luyện tà công đâu phải là không thể lường được, có gì đáng để hết lạ rồi đến cuống?"
Phan Sĩ Hầu:...
Phan Cẩm Hoa ở bên cạnh cãi chày cãi cối: "Cha chỉ nêu nên suy nghĩ của mình thôi, Lệ cung chủ việc gì phải mất kiên nhẫn như vậy?"
Không gọi đại ca nữa rồi, ước chừng là mấy lần trước gọi cũng không ai đáp, thể diện hơi khó đỡ.
"Ở đây làm gì có chỗ cho ngươi lên tiếng, còn không mau câm miệng!" Phan Sĩ Hầu vội vàng trách móc con trai, lại tiếp tục cười làm lành, "Tại ta, do ta lớn tuổi, hồ đồ rồi, nói không nghĩ."
Phan Cẩm Hoa mặt mũi khó chịu, hung hăng quay đi.
Phan Sĩ Hầu lại hỏi: "Vậy bước tiếp theo hiền chất dự định thế nào?"
Lệ Tùy nói: "Ngươi đi theo dõi Thư viện Thùy Liễu, hễ có gió thổi cỏ lay, sai người đến báo cho ta."
Phan Sĩ Hầu sững sờ: "Ta theo dõi?"
Lệ Tùy: "Đúng."
Phan Sĩ Hầu ngượng ngùng: "... Ừ, ừ."
Phan Cẩm Hoa lại nhìn không vừa mắt, dù cha ruột có phiền đi chăng nữa cũng là cha ruột, nào có đạo lý để người khác quát mắng như con cháu thế được, bèn lập lờ quái gở nói: "Chúng ta đi theo dõi Thư viện Thùy Liễu, vậy còn ngươi?"
Lệ Tùy lạnh lùng liếc gã.
Phan Cẩm Hoa cảm thấy cổ tê dại đi, thức thời câm miệng.
Lệ Tùy thu ánh mắt lại: "Thư viện Thùy Liễu chỉ là một điểm liên lạc, gần đây Trương Tham bị ngâm đến thoi thóp rồi, càng không thể gây nên gì cả."
Phan Sĩ Hầu nghe hiểu, dò xét: "Cho nên ý của hiền chất là muốn chúng ta theo dõi bên này, còn ngươi thì đuổi theo đội ngũ Võ Lâm Minh, đi điều tra Thượng Nho Sơn Trang?"
Lệ Tùy đứng lên: "Ta sẽ để lại năm người trong thành, nếu ngươi có việc, đến quán trọ Văn Thư tìm bọn họ bất cứ lúc nào."
"Ai lại còn ở quán trọ, trong nhà nhiều phòng trống cho khách như vậy, để ta sai người đi vẩy nước quét dọn sắp xếp lại." Phan Sĩ Hầu đối xử với hắn luôn luôn vô cùng rộng rãi chu đáo, nói xong hỏi tiếp, "Không biết hiền chất dự định bao giờ lên đường?"
Lệ Tùy nói: "Ngày kia."
"Vậy trưa mai hay là đến nhà..."
"Không rảnh."
"..."
Có thể do cảm thấy ông lão quá hèn mọn đáng thương rồi, Lệ Tùy giải thích một câu hiếm hoi: "Ta phải đến Tú Cầu Cốc."
Phan Sĩ Hầu được thương mà sợ: "Ôi, phải phải, gần đây phong cảnh nơi ấy rất đẹp, hoa nở ngập tràn, ngươi đúng là nên đi giải sầu."
Lệ Tùy bước nhanh rời khỏi Thiên Chu Đường.
Hoa nở ngập tràn.
...
Chúc Yến Ẩn nằm trên giường hỏi: "Ngập tràn đến mức nào?"
Giang Thắng Lâm vừa giúp y xoa bóp bấm huyệt, vừa thuận miệng đáp: "Cả hẻm núi đều hồng hồng trắng trắng, bướm bay tứ tung."
Vừa nghe đã thấy rất thích hợp để Lệ Cung chủ biểu diễn đi đường quyền, rồi ngay tại chỗ rút Tương Quân Kiếm ra múa 18 thức.
Lệ Tùy ở đầu kia: Sởn tóc gáy, muốn giết người.
Nhưng Xích Thiên lại không có giác ngộ cao cả chủ động tới Bạch Đầu Thành cho Lệ cung chủ giết, lúc này không biết còn đang nấp trong xó xỉnh nào, chỉ được cái mật thám của Ma Giáo vẫn thận trọng bám lấy tiền trang Chúc phủ như trước, nhưng thực sự quá ngu, ngu hơn cả lùm-tuyết-trắng ngốc nghếch kia nữa, không đáng để giết.
Nhớ đến lùm-tuyết-trắng, mặt Lệ Tùy lại trầm xuống ba phần.
Hắn cũng không biết là mình ăn no rửng mỡ hay bị Giang Thắng Lâm hạ cổ rồi nữa, không thì sao lại có thể đồng ý đến hẻm núi đánh quyền được, truyền ra ngoài còn gì là thể diện.
Giang Thắng Lâm uy hiếp: "Nếu ngươi bỏ trốn, sau này hôm nào ta cũng sẽ bỏ thêm mật đắng vào thuốc của ngươi."
Lệ Tùy:...
Có thể là vì quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, cũng có thể là vì mật đắng, dù sao cuối cùng Lệ Cung chủ vẫn là đúng hẹn xuất hiện trong Tú Cầu Cốc, một thân hắc y, các ngươi đều phải chết.
Chúc Yến Ẩn tìm đại cái cớ, lén chuồn ra khỏi nhà, y không đưa Chúc Tiểu Tuệ theo, cũng không dẫn gia đinh hộ vệ, ngồi xe ngựa nhỏ kéo dược liệu của Giang Thắng Lâm lập tức vào núi. Phong cảnh trong Tú Cầu Cốc quả nhiên cực kì tươi đẹp, không chỉ có hoa nở trắng trắng hồng hồng, còn có suối nước chảy róc rách, có bướm bay rợp núi đồi, hương hoa từng cơn.
Chúc Yến Ẩn xa xa nhìn Lệ Tùy đứng bên dòng suối, tâm trạng khá là phấn khích, hơn nữa vì có Giang Thắng Lâm bên cạnh nên cũng không sợ hãi tột độ như lần trước nữa, nhỏ giọng hỏi: "Lệ Cung chủ định bao giờ thì bắt đầu đánh quyền?"
"Lập tức, ngay bây giờ." Giang Thắng Lâm tìm phiến đá sạch sẽ bằng phẳng cho y ngồi xuống, thấy Lệ Tùy vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chẳng biết đang đóng vai lão tăng nhập định niệm chú gì, bèn đi sang thúc giục: "Ngươi còn cần một chút tiếng chiêng chống vỗ tay?"
Lệ Tùy nhìn y một cái: "Bốn phía đều có người."
Giang Thắng Lâm hơi kinh ngạc, cũng ngưng thở lắng nghe một lát: "... Bao nhiêu?"
Lệ Tùy đáp: "Ba bốn mươi."
Giang Thắng Lâm thở phào nhẹ nhõm: "Ba bốn mươi, vấn đề không lớn. Nếu trong thời gian ngắn đối phương không có ý định động thủ, chi bằng như này, ngươi cứ biểu diễn cho Chúc công tử xem xong quyền pháp đi, rồi ta thật nhanh chóng đưa y rời núi."
Lệ Tùy nhìn thẳng y: "Đối phương có cung nỏ."
"Có cung..." Giang Thắng Lâm phản ứng lại, hồn vía bị dọa đến bay lên rồi, xoay người lập tức muốn qua bảo vệ Chúc Yến Ẩn nhưng lưng chừng núi đã lóe lên một loạt mưa tên sáng bạc xé toạc bầu trời. Chúc Yến Ẩn ngồi quay lưng về phía sườn núi, không biết đã xảy ra chuyện gì, hoặc là nói cho dù y có đối diện với núi cao cũng hoàn toàn không kịp phản ứng. Thấy Giang Thắng Lâm đột nhiên kinh hãi tái mặt bắt đầu chạy như điên làm Chúc Yến Ẩn bị sợ theo, vừa định từ tảng đá đứng dậy thì một bóng đen đã bay vút qua.
"A!"
Lệ Tùy một tay ôm y vào trong ngực, nhanh chóng rời khỏi tảng đá lớn, một tay kia cách không rút kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh kim loại va chạm leng keng không ngớt, nếu đổi lại là ban đêm hẳn phải đánh ra đầy trời xèn xẹt tia lửa.
Chúc Yến Ẩn không hề đề phòng, cũng chưa phân tích được rốt cuộc có chuyện gì, dựa hết vào vừa nãy Giang Thắng Lâm hoa dung thất sắc... y dung thất sắc bỏ chạy mới miễn cuỡng suy đoán có lẽ lại gặp phải sát thủ mai phục, chân lập tức nhũn ra.
Có điều cũng không ảnh hưởng gì cả, bởi lúc này cả người y đều đang được ôm, treo trên vai Lệ Cung chủ, không cần tự đi lại.
Cung nỏ tổng cộng mới chỉ kịp bắn ra hai đợt, Tương Quân Kiếm đã ép đến trước mắt, không kịp nhét ám khí mới vào, đối phương đành phải vứt bỏ cơ quan, thi nhau rút kiếm ra chống cự.
Lệ Tùy thực sự ấn tượng sâu sắc với pha ói mửa ở Hổ Khiếu Hiệp đêm nọ, vì thế trước khi động thủ phải nhìn mắt của người trong ngực mình, lạnh lùng nói: "Còn đợi gì nữa mà không mau che mắt lại."
Chúc Yến Ẩn đang rơi vào giai đoạn "Gặp sát thủ thật đáng sợ ta lại qua đời hết lần này tới lần khác", đại não trống rỗng, hàm trên hàm dưới va vào nhau: "Hả?"
Lệ Tùy hạ xuống trên đất bằng, chiếm dụng một chút thời gian giết người quý giá, kiên nhẫn làm công tác giáo dục: "Che mắt."
Chúc Yến Ẩn "Ồ" một tiếng, vừa gượng gạo vừa nơm nớp lo sợ vươn tay, bưng kín đôi mắt hắn.
Lệ Cung chủ trước mắt chìm vào bóng tối:...
Tiếng xé gió truyền đến bên tai.
Lệ Tùy nghiêng người nhoáng lên, ấn đầu Chúc Yến Ẩn vào hõm vai mình, tay phải lật vung Tương Quân Kiếm, lưỡi kiếm đen nhánh dưới ánh mặt trời tản ra hào quang yếu ớt, gần như không thể nhìn thấy, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đặt trên cổ kẻ đánh lén.
Ngẫm nghĩ, lại chuyển hướng mũi kiếm, dùng chuôi kiếm táng cho đối phương một cái vỡ vụn xương sọ.
Ba bốn mươi kẻ mai phục thật ra đã được xem như cao thủ, còn tập thể ôm quyết tâm liều chết một trận, chẳng qua trước mặt Lệ Tùy, vẫn chỉ không bằng con kiến yếu ớt nhất vậy thôi. Chuôi kiếm tù mà nặng như một cây búa tạ, mang theo nội lực ngàn quân xuyên thấu óc, thậm chí bọn chúng còn chưa có thời gian phản ứng đã về chầu ông bà rồi.
Chết rất nhanh, cũng cực kì sạch sẽ, không hề để bắn ra đầy trời sương máu, dọa ói người đọc sách được cưng chiều từ nhỏ nữa.
Giang Thắng Lâm đứng bên bờ suối ngẩng đầu nhìn, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ, vụ ám sát này đã lặng lẽ chấm dứt, chỉ để lại rất nhiều thi thể xui xẻo lăn xuống đáy vực.
Lệ Tùy ôm Chúc Yến Ẩn, vững vàng đáp lên mặt đất.
Giang Thắng Lâm chạy đến: "Chết hết rồi à? Sao không giữ một tên sống?"
Lệ Tùy tra kiếm vào vỏ: "Không cần, ta đã biết là kẻ nào phái bọn chúng tới."
Giang Thắng Lâm truy vấn: "Ai?"
Lệ Tùy không trả lời vấn đề của y, tay trái xách Chúc Yến Ẩn lên, nhíu mày: "Ngươi lại mắc ói?"
Cậu ấm Giang Nam mặt mũi trắng bệch, đứng thẳng không xong.
Giang Thắng Lâm vội vàng đỡ y, trách móc Lệ Tùy: "Ngươi giết người thì giết người, sao không đưa Chúc công tử về bên cạnh ta trước?"
Giảng đạo lý, loại chuyện này có gì cần thiết phải cưỡng ép y bay tới bay lui, tham dự quá trình từ đầu tới đuôi vậy?
Lệ cung chủ cực kì thiếu trách nhiệm trả lời: "Lười phải xuống núi thêm một lần."
Giang Thắng Lâm bị chặn họng đến không nói nên lời: "Có phải ngươi lại muốn uống mật đắng rồi không?"
Lệ Tùy phẫn nộ: "Ta đã che kín hai mắt y rồi, còn dùng chuôi kiếm đập nát sọ những kẻ đó nữa, đến máu cũng không thấy, vậy còn chưa được sao?"
Mặt Chúc Yến Ẩn tái nhợt.
Ồ, đập nát sọ.
***
Mấy xéo chẻ che bên Tấn Giang cmt cười ói luôn.Mấy cô có thấy Giang Thần Y với Lệ Cung Chủ giống một cặp hơn không vậy, mẹ mắng bố không biết bế con =))))))))