Chương thứ mười chín Người của Chúc phủ đều cảm thấy Phượng Minh Sơn rất tuyệt vời, thanh nhã u tĩnh thích hợp để dưỡng bệnh, nhưng không còn cách nào khác, Thần y phải rời khỏi, những người còn lại chỉ đành đi theo. Trước khi lên đường một ngày, Chúc Chương tìm đến Giang Thắng Lâm, hàm súc mà quanh co hỏi han, phải chăng Lệ cung chủ không thể đi cùng chúng ta, trong tay ngài ấy hình như còn có chuyện chưa làm xong nhỉ? Ai ôi, thật là vất vả, cứ ở quán trọ mãi cũng không phải biện pháp hay, chi bằng như vậy đi, để chúng ta thay Lệ Cung chủ mua một tòa nhà lớn, ngủ nghỉ ít nhiều thêm thoải mái dễ chịu.
Giang Thắng Lâm thông cảm với lão quản gia trung thành này một chút, khá là không đành lòng nói: "Đừng làm vậy, có lẽ cung chủ không cần nhà lớn đâu."
Chúc Chương vội vàng bổ sung: "Hoặc là xây lại một tòa Vạn Nhận Cung trên đỉnh núi cũng được!" Tóm lại chỉ cần có thể giữ người ở một chỗ xa xôi, cách ly khỏi công nhà ta, vậy chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Giang Thắng Lâm cảm thấy tai mình ù đi, đợi chút, ông vừa mới nói định xây lại một tòa gì cơ?
Chúc Chương còn đang tha thiết nhìn y, hiền hậu hòa ái, toàn thân đều tản ra hào quang rực rỡ của người có tiền Giang Nam.
Chói mắt thực sự.
...
Buổi tối, Lệ Tùy biết chuyện "nếu mình đồng ý ở lại Phượng Minh Sơn là có thể nhận được một tòa Vạn Nhận Cung", biểu cảm sượng ngắt rõ ràng. Hắn biết trong giang hồ có rất nhiều người sợ mình, cũng không cho rằng cái loại "sợ" này có gì không ổn, nhưng Chúc phủ không giống thế. Chúc phủ ngoài sự sợ hãi giống những người khác sợ ra còn có thêm một điều – có lẽ người khác không thấy được nhưng Lệ Cung chủ lại có thể cảm nhận rõ ràng – là ghét bỏ.
Giang Thắng Lâm còn đang lải nhải: "Ngươi nghĩ Chúc lão gia thực sự không mua được Ma Giáo ư?"
Lệ Tùy hừ lạnh một tiếng, phất tay áo ra khỏi phòng, vạt áo đen hất lên một cơn gió lạnh băng.
Trong sân, tạp dịch đang thu chăn phơi khô rồi cất đi, sau khi nhìn thấy vị đại gia không thể chọc vào này, vội vàng nín thở khoanh tay đứng sang bên, đến một cử động nhỏ cũng không dám có, chuẩn bị chờ hắn rời đi mới tiếp tục làm việc.
Lệ Tùy xuyên qua tiểu viện, đuôi mắt thoáng trông thấy tấm chăn tuyết trắng lùm xùm treo dưới ánh trăng, bước chân khựng lại.
Tạp dịch sợ đến tim cũng lọt lên cổ họng.
Lệ Tùy vươn tay, túm lấy lùm ruột bông mềm mại đó, dùng sức bóp ra những nếp nhăn nông sâu khác nhau, đi khỏi.
Trong mắt tạp dịch tràn ngập mịt mờ, người trong giang hồ thật là khó đoán.
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe Chúc phủ rầm rầm rộ rộ xuất phát từ Phượng Minh Sơn, không bao lâu sau, đội ngũ Vạn Nhận Cung cũng xuôi theo cùng một tuyến đường, hướng về phía Tuyết Thành Đông Bắc.
Phan Sĩ Hầu và Phan Cẩm Hoa đứng ở cổng thành, nhìn theo bóng dáng mọi người khuất dần rồi biến mất ở cuối sơn đạo.
Cái cổ Phan Cẩm Hoa bị thương vì kiếm của Lệ Tùy vẫn băng lụa trắng rất dày, nói chuyện ú ớ không rõ: "Bên Thùy Liễu Sơn Trang, chúng ta cần đích thân đi theo dõi sao?"
"Không riêng gì chúng ta theo dõi, còn phải kêu người của Vạn Nhận Cung lưu lại trong thành cùng đến theo dõi nữa." Phan Sĩ Hầu nói, "Trương Tham ngâm mình trong nước thuốc độc, nhất định là đang luyện công phu tà môn gì đó, nếu ngươi diệt trừ được lão ta cũng có thể thu được chút danh tiếng trên giang hồ."
Phan Cẩm Hoa không cho là đúng: "Một ông già bệnh tật hấp ha hấp hối bó trong bồn, muốn giết đơn giản không."
"Thứ hồ đồ!" Phan Sĩ Hầu mắng, "Lúc này ngươi giết lão, ai biết đến?"
Phan Cẩm Hoa chần chừ: "Chuyện này..."
"Giang hồ này khoái nhất là cái bộ diệt ác nêu thiện, tương trợ chính nghĩa đó." Phan Sĩ Hầu nói, "Ngươi trước cứ chờ lão xuất quan quấy nhiễu Bạch Đầu Thành, thậm chí là khắp giang hồ gà chó không yên, sau đó hãy ra tay trừ hại cho dân, mới có thể nhận được mọi người nể trọng. Thế gian này kị nhất là xăm xắn làm việc không ai biết, hiểu chưa?"
Phan Cẩm Hoa cúi đầu: "Vâng."
Phan Sĩ Hầu nghĩ đến thiên phú thượng đẳng không cần tốn nhiều sức chỉ nhẹ nhàng thôi đã trở thành thiên hạ vô địch của Lệ Tùy, lại nhìn đứa con trai tư chất thường thường, toàn dựa vào mình khổ tâm bố trí trước mặt, trong lòng lại nặng nề thở dài.
Trên sơn đạo, đoàn xe Chúc phủ như nước chảy đi ở trước nhất. Mới đầu Chúc Chương còn lo lắng, lo nhân mã Vạn Nhận Cung cách công tử nhà mình gần như vậy, liệu có gây nên phiền phức gì không, nhưng năm sáu ngày đường tiếp theo đều sóng yên gió lặng, dần dần cũng an tâm lại. Tới buổi chiều ngày thứ bảy, đỉnh núi phía xa cuộn lên lớp lớp mây đen, Chúc Chương bèn tới thị trấn gần đó tìm tòa nhà trống, định tránh qua cơn mưa gió, ngày mai tiếp tục lên đường.
Không bao lâu sau, nhân mã Vạn Nhận Cung cũng tới nơi.
Chúc Chương:...
Chúc Chương nhìn vẻ mặt lãnh khốc cuồng ma "hôm nay trong núi sắp đổ mưa, nên ta dự định thịt một người ăn" của Lệ đại cung chủ, đầu câu chuyện nhợn lên, song vẫn không nói ra câu "chúng ta đã bao trọn tòa nhà này".
Giang Thắng Lâm kịp thời tới hòa giải, dù sao nơi đây cũng rất lớn, cả nhà chung đụng, chung đụng đi, đến đến đến, các ngươi nửa bên này, chúng ta nửa bên kia, mau buộc chặt ngựa lại.
Lệ Tùy nói: "Nếu tương lai ngươi không chữa bệnh được nữa, còn có thể vào thôn giúp việc trông nom cỗ bàn ma chay hiếu hỉ đấy. " Chuyên môn phụ trách đi đi lại lại trong đám người, đầy mặt tươi cười rạng rỡ mà "cơm no rượu say nha, cơm no rượu say nha".
Giang Thắng Lâm: Giảng đạo lý, ta đang giúp ai không phải dầm mưa nhỉ? Đây con mẹ nó đúng là trắng sáng soi máng mương.
Chúc Chương không còn cách nào khác, đành phải sắp xếp cho công tử nhà mình ở tận phòng trong cùng, còn dàn nhiều thêm hai ba tầng thủ vệ, ngừa cháy ngừa trộm ngừa giang hồ.
Chúc Tiểu Tuệ hỏi: "Công tử uống nước đậu đỏ nhân táo không?"
"Đợi lát nữa." Chúc Yến Ẩn đứng trước cửa sổ nghe ngóng, "Hình như Vạn Nhận Cung có không ít người."
"Không nhiều lắm, không nhiều bằng chúng ta." Chúc Tiểu Tuệ thu dọn các thứ, "Chẳng qua giọng bọn họ to nên có vẻ ồn ào, nếu công tử không thích ầm ĩ ta sẽ đóng cửa sổ lại."
"Để mở đi, thông khí mát mẻ." Tùy Chúc Yến Ẩn từng giao lưu với Lệ Tùy mấy lần song chưa từng nhìn thấy đệ tử Vạn Nhận Cung bao giờ, trong lòng khó tránh khỏi tò mò. Nhưng tò mò thì tò mò cũng không trốn ra được, Thôi Oanh Oanh trong kịch hát muốn gặp Trương Sinh còn phải có Hồng Nương giúp từ giữa giúp ra, huống chi là Chúc nhị công tử bị gia đinh vây quanh muốn gặp ma đầu, chỉ có thể tiếc nuối bỏ cuộc, tiếp tục làm một người đọc sách ngoan ngoãn uống trà.
Tiếng sấm ù ù vang vọng ngoài cửa sổ hồi lâu, chẳng thấy rơi được nửa giọt mưa.
Giang Thắng Lâm cẩn thận rút ngân châm từ huyệt vị của Lệ Tùy ra, lo lắng: "Sắc mặt ngươi có vẻ không được tốt lắm, không sao chứ?"
"Không sao." Lệ Tùy từ trên giường ngồi dậy, tùy tay với áo ngoài qua, "Ta vào núi một chuyến."
"Ngươi lại định đi tìm hồ sâu để ngâm đấy?" Giang Thắng Lâm đau đầu, "Không cố chịu được sao?"
"Nếu ngươi không sợ ta tẩu hỏa nhập ma..."
"Đương nhiên ta sợ." Giang Thắng Lâm cắt ngang hắn, "Nếu thực sự không được nữa, thử đi ra phía sau tắm nước lạnh xem có thể hoãn qua không."
Lệ Tùy lắc đầu: "Thôi để ta vào núi."
Giang Thắng Lâm thoáng liếc ra ngoài cửa sổ, dãy núi cao trập trùng kia tuy rằng thoạt nhìn không xa lắm nhưng nếu thực sự muốn đi lên, sợ là tốn không ít thời gian, chi bằng nghĩ một cách khác.
Một lát sau, Chúc Chương vội vàng chạy qua, ông nghĩ Giang Thần y nửa đêm canh ba đột nhiên cho người đến tìm mình là vì bệnh tình của công tử lại tái phát, vô cùng hoảng hốt. Sau đó nghe nói chỉ là cần khối băng giải nhiệt hay dùng để đặt trong xe ngựa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sai giai đinh đi khênh một sọt nhỏ tới, bởi không biết Thần Y muốn băng để làm gì, lo khối băng to đùng này không dễ tan còn tặng kèm mấy cái búa nhỏ tinh xảo, lóng lánh ánh vàng, cảm giác trộm một cái về có thể giàu liền ba năm.
Ảnh vệ Vạn Nhận Cung đưa đến một bồn nước lạnh lớn rồi đổ khối băng vào, cảm thấy sao mà lại hương hoa từng cơn thế này.
Sau khi Lệ Tùy về phòng cũng nhíu mày, Giang Thắng Lâm hợp thời giải thích, trong khối băng để bày giải nhiệt của Chúc phủ có bỏ thêm nước hoa tươi, lúc chuyển đến còn thấy màu sắc phớt hồng.
"..."
"Thơm một chút thì đã sao, thể nào chẳng ăn đứt ngươi đi vào núi sâu ngâm hồ hoang!"
Tâm hỏa của Lệ Tùy ngày càng gay gắt, vì thế cắn chặt răng, chân trần bước vào bồn, động mạnh đến làm sóng nước sánh ra bốn phía.
Giang Thắng Lâm vội xoắn lên né tránh, đã ngâm trong bồn nước cánh hoa rồi mà ngươi cũng không biết lịch sự tinh tế một chút.
Hắc bào bị nước đá thấm ướt sũng dính lên người, mang đi một chút khô nóng và đau đớn, hương hoa chậm rãi lan tỏa trong phòng, một lúc lâu sau không ngửi thấy nữa.
Hơi thở của Lệ Tùy có chút gấp, hắn là người không quen biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài nên cho dù toàn thân đã thả lỏng cực độ cũng chỉ thể hiện qua những ngón tay vốn đang bóp chặt cứng vách bồn tắm, buông hờ ra trong nháy mắt không thể thấy.
Ánh nến trên bàn bị gió thổi nhảy nhót, không thể nào tập trung đọc sách được, trong phòng lại chán đến phát bực, không biết cơn mưa này có định trút xuống hay không nữa. Chúc Yến Ẩn nói: "Ta muốn ra ngoài đi lại một chút."
Chúc Tiểu Tuệ kinh ngạc: "Bây giờ sao, trời đã khuya rồi."
"Ngay trong sân thôi." Chúc Yến Ẩn đẩy cửa ra, một cơn gió lạnh tạt ngược vào, khoan khoái hơn nhiều.
Gia đinh đầy viện chỉ phụ trách bảo vệ mà không thể hạn chế. Cho nên Chúc Nhị công tử một đường thong dong đi Đông đi Tây, dạo khắp cả tòa nhà một lần, tiếc rằng người của Vạn Nhận Cung đã về nghỉ ngơi từ lâu rồi, một loạt phòng đều tắt đèn tối om, chẳng xem thấy cái gì.
Lệ Tùy lẳng lặng ngồi trên nóc nhà, nhìn Chúc Yến Ẩn đi rồi lại tới, tới rồi lại dạo, còn không ngừng duỗi dài cổ nhìn trộm, ngu ngốc lộ hết cả ra ngoài.
Chúc Tiểu Tuệ nhỏ giọng nhắc nhở: "Công tử, chúng ta quay về thôi, ngươi nên đi ngủ rồi."
"Đợi thêm lát nữa." Chúc Yến Ẩn nói, "Ngươi sợ cái gì, dù sao Lệ Cung chủ cũng không có ở đây."
Lúc này gia đinh Chúc phủ bước nhanh đến thì thầm mấy câu bên tai Chúc Yến Ẩn.
Chúc nhị công tử:...
Ánh mắt y chậm rãi lượn lên trên.
Lệ Tùy đang nhìn thẳng y, bên người còn chen nghiêng một thanh trường kiếm thượng cổ, sắc mặt như sương. Tuy không có gió dữ cuốn tà áo đen bay lên nhưng khí chất sát nhân cuồng ma vẫn như cũ không giảm nửa phần, chỉ còn thiếu mỗi một mảnh trăng đỏ như máu treo phía sau đầu nữa thôi là có trực tiếp được các nhà xuất bản dọn đi làm tranh minh họa tiêu chuẩn cho tập truyện kinh dị giang hồ, dùng để ngăn trẻ con khóc đêm.
Cũng có thể ngăn Chúc Yến Ẩn khóc đêm, không đúng, là đi loạn ban đêm.
Lệ Tùy hỏi: "Ngươi tìm ta có việc?"
Chúc Yến Ẩn: "Không có!"
Chúc Tiểu Tuệ cực kì dũng cảm, tuy rằng chân cũng hơi nhũn nhưng không thể nào trì hoãn được việc nó kéo công tử nhà mình bỏ chạy. Kết quả bị Lệ Tùy lật tay hất đi, đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Còn Chúc Yến Ẩn đã được vớt lên nóc nhà, giữa màn đêm đen đặc chiếu sáng bởi những cây đuốc dưới sân, vạt áo trắng tuyết bay múa trong không trung, thành ra còn có một chút vẻ đẹp phiêu dật.
"A!"
Gia đinh Chúc phủ thấy tình hình không ổn muốn bám theo lại bị Lệ Tùy hất một phát rơi khỏi nóc nhà, khí lạnh đâm vào huyệt vị, nửa ngày cũng chưa hòa hoãn lại được, ai nấy đều thầm kinh sợ, không hiểu sao trên thế gian lại có nội lực cao thâm khó dò đến vậy. Chúc Tiểu Tuệ hoảng đến bật khóc, rát cổ gào lên: "Lệ Cung chủ, xin ngươi tha cho công tử nhà ta!"
Chúc Yến Ẩn đứng trên nóc nhà không thể không trấn an tiểu thư đồng, ngươi tạm thời đừng khóc, ta cảm thấy có vẻ ta không sao cả.
Lệ Tùy chẳng để ý đến đám người đứng chật sân, nhìn xa xăm nói: "Ngồi xuống."
Chúc Yến Ẩn im hơi lặng tiếng dịch ra sau một bước, dối trá thoái thác: "Thời gian không còn sớm nữa, ta vẫn nên về đi ngủ thôi."
Ngón cái Lệ Tùy day huyệt Thái Dương: "Ta kể cho ngươi nghe chuyện Ma Giáo."
Chúc Yến Ẩn: Được ta ngồi ngay đây!