Chương thứ ba mươi ba Ông chủ quán mì vẫn luôn trộm ngắm sang bên này - lén lén lút lút - đặt vào giang hồ trong thoại bản sẽ là một đại phản diện bụng dạ khó lường nguyên con. Nhưng thực tế ông ta quả thật chỉ là một đầu bếp chăm chỉ, kĩ năng nấu nướng khổ luyện bao nhiêu năm cuối cùng đã chờ được đến thực khách tán dương mà thôi, Bá Nha Tử Kì thời Xuân Thu các thứ, Cao Sơn Lưu Thuỷ gặp tri âm các thứ, vô cùng kích động, thậm chí đến tiền cơm cũng không muốn lấy nữa.
Lệ Tuỳ buông đũa, liếc mắt quét qua ông chủ một cái.
Chúc Yến Ẩn lập tức trở nên căng thẳng, sợ ngay sau đó sẽ diễn ra thảm kịch đập chén lộn bàn.
Lệ Tuỳ ra lệnh: "Qua đây."
Ông chủ khom lưng chạy bước nhỏ đến: "Khách ăn thấy thế nào ạ?"
Chúc Yến Ẩn đã lên tinh thần tuỳ thời gọi gia đinh chuẩn bị.
Kết quả là Lệ Tuỳ ném một thỏi bạc qua, rất lãnh khốc nói: "Không tồi."
Chúc Yến Ẩn:...
Ông chủ hai tay đón được món tiền phi nghĩa trời giáng này, cả người mơ màng, nói sướng điên lên thì cũng không hoàn toàn đúng, dù sao cũng cảm thấy rất không chân thật. Mà cảm thấy không chân thật giống y như vậy còn có Chúc Yến Ẩn. Thứ nhất là mì kia quả thực ăn chẳng ngon gì, thứ hai là Lệ cung chủ bị người khác nhìn chằm chằm soi mói lại không tức giận, nghĩ tới nghĩ lui đều thấy không được hợp lý.
Vì thế y cẩn thận quan sát một chút, sợ đối phương tẩu hoả nhập ma.
Tâm trạng của Lệ Tuỳ tốt hơn rồi, hỏi: "Có việc?"
Chúc Yến Ẩn cân nhắc từ ngữ một chút: "Ta nghĩ đến chuyện rừng rậm ngoài thành."
"Nghĩ cũng chẳng nghĩ ra kết quả, phải đi xem mới biết." Lệ Tuỳ đứng lên, "Đi thôi."
Trong lúc ăn cơm Chúc Yến Ẩn đã ngẫm suốt phải tìm lý do gì để theo vào rừng nhìn xem, không ngờ đối phương thế mà lại chủ động lên tiếng liền vội vàng chạy chậm cùng đi ra cửa. Lệ Tuỳ sải bước đến là rộng, đi đường lại còn nhanh, nếu cậu ấm Giang Nam nhã nhặn không muốn bị rớt lại phía sau thì cũng chỉ có thể dựa vào chạy.
"Công tử." Chúc Chương và hộ vệ đã canh bên ngoài nửa ngày, lúc này thấy hai người xuất hiện lập tức chặn đầu, "Ngựa đã chuẩn bị rồi, tiếp theo chúng ta về quán trọ..."
Lời còn chưa nói xong Chúc Yến Ẩn đã lại lại lại bị Lệ Tuỳ kéo một cái lên lưng ngựa. Thích Tuyết Ô Chuy như cơn gió gào thét quét qua, ngẩng đầu ưỡn ngực, biến mất ở góc đường trong nháy mắt, chỉ để lại những cái lá nhỏ bị cuộn lên xoay tròn trong không trung.
Lão quản gia trung thành đã quen chứng kiến tình hình này: Không hoảng loạn, chuyện nhỏ, tất cả đuổi theo!
Lá rụng màu vàng đỏ trải đầy đường, Thích Tuyết Ô Chuy thả chậm tốc độ, dẫm ra âm thanh sàn sạt không dứt.
Lệ Tuỳ hỏi: "Ngươi đang vui gì?"
Chúc Yến Ẩn cười hì hì nói: "Tối nay trở về thể nào Chương thúc cũng lại qua nói ta. Ông ấy đau đầu nhất là ta không dẫn hộ vệ theo rồi chạy loạn khắp nơi."
"Vậy ngươi còn cười."
"Thúc ấy không mắng ta thật đâu, cùng lắm thì càm ràm một lúc thôi."
Lệ Tuỳ thoáng liếc ra sau, đội hộ vệ của Chúc phủ duy trì khoảng cách không xa không gần đi theo hai người. Hắn từng so chiêu với nhóm người đó, hoặc nói một cách xác đáng hơn, là nhóm người đó đơn phương lao tới, vẻ mặt thấy chết không sờn bảo vệ công tử nhà mình. Tuy không giao thủ nhưng từ bộ pháp khinh công cũng có thể nhìn ra môn phái.
"Là Bắc Dương Đảo."
"Ừm, đại ca nói người của Bắc Dương Đảo hiểu quy củ giang hồ, võ công lại tốt." Chúc Yến Ẩn vươn tay, vừa khéo đỡ được một phiến lá rụng, "Có điều cha ta không thích, mẹ ta cũng không thích, bọn họ muốn mời hộ vệ từ lò võ của đường ca ta, vì thế còn cứ nhắc nhỏm mãi giận mấy ngày liền."
"Tại sao cha mẹ ngươi không thích Bắc Dương Đảo."
"Không riêng gì Bắc Dương Đảo, bọn họ luôn nói tất cả người giang hồ..."
Lời đến bên miệng rồi đột nhiên im bặt, bởi Chúc nhị công tử kịp thời nhớ ra vị phía sau này cũng là người giang hồ, lại còn là người giang hồ rất thích gì làm nấy, rất ma đầu.
"Người giang hồ làm sao vậy?"
"Không làm sao, khá tốt."
"..."
Lệ Tuỳ bất mãn trước thái độ qua loa này, vì thế một lần nữa vươn tay chuẩn bị nhéo mặt cảnh cáo, Chúc Yến Ẩn cười cười né sang bên, để giữ thăng bằng nên cũng nắm cương ngựa. Trên cổ tay áo của y có hoạ tiết lá phong thêu nhạt bằng tơ vàng cực mảnh, chỉ khi ở dưới ánh dương mới lấp lánh hiện lên, vừa lúc ứng với cảnh sắc tiết thu đẹp nhất giữa đất trời, lá đỏ hoa vàng mãn thành ngây ngất.
Lệ Tuỳ nắm vai y, kéo người thẳng lại ngồi cho vững.
Thích Tuyết Ô Chuy chạy về phía ngoại thành.
Lam Yên đang chờ ở ven rừng rậm. Tuy đậu hũ non ướp hoa đào hạnh nhân ăn rất ngon nhưng chính sự cũng phải làm, có thể là bởi khi ở quán trọ nàng đã hiểu biết trước phương thức chung sống giữa Cung chủ nhà mình và Chúc công tử có bao nhiêu kì quặc, về sau còn được nghe Giang Thắng Lâm sơ sơ thuật lại sự tình từ đầu đến cuối trên bàn cơm, cho nên lúc này thấy hai người cưỡi chung một con Thích Tuyết Ô Chuy cũng không biểu hiện quá mức như gặp ma.
Đệ tử Vạn Nhận Cung đã đi vào rừng sâu tìm kiếm, ba ông cháu Khâu Thuận cũng đang ở bên trong chỉ điểm. Có điều sự việc xảy ra lúc nửa đêm tối trời, bọn họ lại đều cho rằng mình đã giết người, sợ tới mức tinh thần có chút không tỉnh táo, muốn trau chuốt rõ ràng từ đầu đến cuối sợ là phải tốn một khoảng thời gian.
Chúc Yến Ẩn hỏi: "Cần ta giúp đỡ không?"
Lệ Tuỳ đưa người xuống ngựa: "Không cần."
Lam Yên cũng cười nói: "Nhân thủ của chúng ta đã đủ rồi, đa tạ ý tốt của Chúc công tử."
Chúc Yến Ẩn cho rằng Vạn Nhận Cung không thích có người khác nhúng tay vào trong lúc đang làm việc nên không miễn cưỡng nữa. Lệ Tuỳ đi về phía trước trước hai bước rồi quay đầu lại nhìn y.
Chúc nhị công tử: Hộ vệ nhà ta không thể đi vào rừng nhưng ta thì có thể đúng không, được ta hiểu rồi, tới ngay đây!
Lam Yên trơ mắt nhìn hai người đi vào rừng, vẫn cảm thấy sao mà lại... nhưng không nói được cụ thể ra là không đúng ở chỗ nào, đành phải không ngừng tự tẩy não bản thân, bình thường, bình thường thôi, như lời của Giang thần y nói trong lúc ăn cơm trưa vậy, đến heo nái còn có thể leo cây, thế thì Cung chủ vì đã ăn của Chúc gia mấy cây nhân sâm già rồi lòng sinh cảm kích mà tình nguyện chủ động quan hệ tốt với Chúc công tử cũng không phải là không có khả năng.
Tuy rằng ví dụ như vậy có hơi kém thoả đáng, nhưng ý tứ thì chính là ý tứ đấy đấy.
Nàng vỗ vỗ trán mình, một đường theo vào.
Chúc Yến Ẩn vừa men theo lối mòn vừa tò mò nhìn trái nhìn phải, bốn phía đều tĩnh lặng, cũng không phát hiện ra bóng dáng của các đệ tử Vạn Nhận Cung, vì thế bèn nhiều lời hỏi thăm.
Kết quả đổi lấy ánh mắt khó hiểu của Lệ Cung chủ: "Tìm manh mối có gì cần thiết phải ngươi réo ta kêu?"
Chúc Yến Ẩn: "...Ta cho rằng ít nhất cũng nhìn thấy người chứ."
Có thể là bởi hồi nãy Lệ Tuỳ được ăn mì do Lỗ Thanh giới đầu bếp làm nên tâm trạng không tồi thì phải, bèn mang theo y phi thân lên cây, đè xuống một cành to chắc, ra lệnh: "Đứng vững."
Chúc nhị công tử không có một chút đề phòng nào, linh hồn muốn bay ra. Đến cây thấp ở phương Nam y còn chưa leo bao giờ huống chi là thân gỗ chọc trời phương Bắc thế này. Hai chân dẫm lên mặt cong, đuôi mắt thoáng thấy khoảng cách cao chót vót so với mặt đất, đầu gối lập tức bắt đầu nhũn ra, suýt nữa a a a mà lộn cổ xuống.
Lệ Tuỳ giữ chặt y, nhíu mày: "Thế này ngươi cũng sợ?"
Hai tay Chúc Yến Ẩn bám chặt đầu vai hắn: "Sợ!"
Đang yên đang lành tự nhiên lại nhảy lên cây làm gì, cả nhà có phải khỉ đâu, nhanh nhanh đặt ta xuống đi.
Lệ Tuỳ nói: "Không phải ngươi muốn xem đệ tử Vạn Nhận Cung?"
Chúc Yến Ẩn: "Hiện tại ta không muốn xem."
Lệ Tuỳ hung dữ lườm y.
Chúc Yến Ẩn: Ừ ừ ừ thật ra cũng có thể xem một lát.
Rừng phương Bắc vào cuối thu, lá cây đã rụng hơn nửa, còn bám riết ở đầu cành cũng lung lay cả rồi, chỉ đợi cơn gió tiếp theo nổi lên là đến lúc trở về đất Mẹ.
Giả sử không có gió rừng sâu thì đổi thành những bóng người cực nhanh cũng được. Những cái bóng đi qua đến đâu có thể quét lá úa ở đầu cành nơi ấy rụng xuống đến đó, để lại những cái cuống héo khô.
Một lúc sau Chúc Yến Ẩn mới phản ứng lại những cái bóng đó chính là đệ tử Vạn Nhận Cung. Tốc độ của bọn họ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Cho dù giữa ban ngày ban mặt cũng sẽ làm cho người ta hoài nghi kia rốt cuộc là ma hay là loài động vật nhanh nhẹn nào đó. Nhân số cũng đông, gần như không đếm được.
Ngoạn mục tuyệt luân hơn so với những gì viết trong thoại bản gấp mấy lần.
Chúc Yến Ẩn kinh ngạc cảm thán: "Lợi hại ghê, quả thực hệt như cơn gió vậy."
Lệ Tuỳ lại không hài lòng, nhìn một lúc rồi lắc đầu: "Phát huy ngày càng không bằng trước kia."
Chúc Yến Ẩn: Thế này còn thế nào, ngươi thật hà khắc!
Lệ Tuỳ như là có thể cảm ứng được suy nghĩ trong lòng y, hung dữ: "Ngươi lại đang chửi ta?"
Chúc Yến Ẩn không cần phải nghĩ ngợi gì: "Sao thế được, không thể nào."
Chưa kể đến lúc này người còn đang vắt vẻo trên cây cao, phải khuất phục một cách thỏa đáng. Giả sử không bị treo trên cây thì hà khắc cũng không gọi là chửi người được, cùng lắm xem như sự thật mất lòng thôi.
Nhưng Lệ Tuỳ không vui.
Đại ma đầu trong thoại bản một khi không vui sẽ đi giết người.
Đại ma đầu trong thực tế một khi không vui sẽ xách theo công tử trắng tuyết nhà người khác bay loạn xạ.
Một tay hắn ôm chặt eo Chúc Yến Ẩn, như phi ưng thả người nhảy xuống từ cây cao nhưng không chạm đất mà giữa không trung lần thứ hai nhẹ nhàng đạp cành cây, dịch chuyển tức thời, lao về phía sâu hơn trong cánh rừng.
Chúc Yến Ẩn: A a a đợi đã ta chết mất!
Khinh công cao diệu tinh tuyệt nhất trong Võ Lâm, không biết bao nhiêu người giang hồ đến nằm mơ cũng muốn được chứng kiến một lần, như linh hồn như bóng ma, nhưng duy nhất không giống gió, bởi động tĩnh nhẹ nhàng đến không cuốn rơi phiến lá lung lay sắp rụng mỏng manh nhất, trên thế gian tuyệt không có gió nào như vậy.
Lệ Tuỳ vững vàng đáp đất rừng, cực lãnh khốc hỏi: "Biết thế nào mới gọi là lợi hại chưa?"
Hai chân Chúc Yến Ẩn mềm nhũn, uỵch một cái ngồi xuống mặt đất.
Lệ Tuỳ:...
Tuy rằng Chúc nhị công tử rất hâm mộ khinh công lướt trên cỏ nhưng đích xác không phải chủng loại này, chẳng có lấy một cắc quan hệ với đại hiệp khách bạch y bay bay, mà thật ra rất có mấy phần cảm giác nhảy cổng thành té lầu tìm chết.
Lệ Tuỳ dùng một ngón tay chọc chọc đầu y: "Dậy."
Chúc Yến Ẩn: Chân ta nhũn, ta không dậy, ta cần ngồi thêm một lát.
Lệ Tuỳ ngồi xổm xuống trước mặt y, một lúc sau, phì cười ra tiếng.
Chúc Yến Ẩn cam chịu, ngươi cứ cười đi, dù sao ta cũng không đứng dậy đâu.
Lệ Tuỳ cười đến hai vai rung lên, loại trình độ vui sướng phát ra từ nội tâm này làm Chúc Yến Ẩn sâu sắc cảm thấy có lẽ không bao lâu sau mình sẽ trở thành chuyện cười có tên tuổi sánh ngang với Lỗ chưởng môn.
Cách đó không xa, Lam Yên lại một lần nữa đưa ra hoài nghi từ nơi sâu nhất trong linh hồn, ngươi thực sự cho là là Cung chủ bình thường ư? Nếu cảm thấy có vấn đề thì thừa lúc còn sớm nói ra đi, không được sợ thầy giấu bệnh, đặc biệt khi chính ngươi còn là đại phu.
Giang Thắng Lâm thái độ vững vàng, bình thường, rất bình thường.
Lam Yên: "Nhưng Cung chủ nói muốn vào rừng tìm manh mối mà lại biểu diễn khinh công cho Chúc công tử xem nửa ngày trời."
Giang Thắng Lâm: "Cũng có khả năng là đang cố ý hù doạ Chúc công tử mà không phải biểu diễn, vừa nghĩ như vậy có phải tự nhiên thấy hợp lý bao nhiêu không?"
Lam Yên trả lời đúng sự thật, càng thêm giống tẩu hoả nhập ma, chi bằng ngươi cứ bốc cho ngài ấy ít thuốc đi, ta sợ hãi lắm.
Nhưng Lệ Tuỳ sẽ không để ý đến suy nghĩ của thuộc hạ. Sau khi hắn cười đủ cũng ngồi xuống trên lá khô, hai người thong dong hệt như kéo nhau đến để ngắm mùa thu vậy, thiếu mỗi một bầu rượu nữa thôi là có thể ngâm thơ tại chỗ.
Chúc Yến Ẩn nhắc nhở: "Ngươi không cần đi tìm manh mối à?"
Lệ Tuỳ không cho là đúng: "Những người khác sẽ tìm, đợi là được."
Chúc Yến Ẩn:...
Trước đó y vốn cho là sẽ giống như trong sách viết, cả nhà cùng nhau nín thở ngưng thần, tìm kiếm dấu vết để lại trong từng ngóc ngách khả nghi một.
Lệ Tuỳ hỏi: "Ngươi muốn đi?"
Chúc Yến Ẩn rụt rè: "Ta muốn tham dự một chút."
Vừa dứt lời, đệ tử Vạn Nhận Cung từ bên kia vội vàng chạy tới: "Cung chủ, chúng ta tìm được một cái bình."
Lệ Tuỳ đến mí mắt cũng không nhấc: "Tìm được ở đâu, ném nguyên về đó."
Đệ tử:?
Lệ Tuỳ xách Chúc Yến Ẩn trên mặt đất lên: "Ném lại rồi đổi để ngươi đi tìm."