Chương thứ sáu mươi mốt Đêm hôm đó, Giang Thắng Lâm lại nghiền thuốc dưới ánh đèn. Y cẩn thận từng chút đổ bột phấn xuống khay, vừa mới chuẩn bị chia ra đựng vào bình thì có người đột ngột đẩy cửa phòng.
Gió lạnh kèm mưa tuyết vù vù thổi ngược vào, Giang Thắng Lâm vội vàng bảo vệ những thứ đồ trên bàn trong vòng tay: "Sao ngươi còn chưa ngủ."
"Vừa luyện công xong." Lệ Tuỳ tiện tay kéo ghế qua.
Giang Thắng Lâm nhíu mày: "Không phải là đang luyện công thì thương cũ tái phát đó chứ?"
"Gần đây không việc gì." Lệ Tuỳ nói, "Hôm nay ta nghe thấy quản gia Chúc phủ dặn dò gia đinh, nói phải đến Sương Bì Thành chuẩn bị trước một toà nhà lớn."
"Phải rồi, đợt trước ông ấy từng đến tìm ta bàn bạc." Giang Thắng Lâm nói, "Chúc công tử phục hồi không tệ, kế đến chủ yếu là phải uống thuốc đúng giờ, an tâm tĩnh dưỡng. Đội ngũ Chúc phủ hẳn là sẽ ở lại Sương Bì Thành, không cùng chúng ta đi lên phía Bắc nữa đâu."
"Bệnh tình của y có thể rời ngươi?"
"Vừa nãy không phải ta đã nói rồi sao, uống thuốc đúng giờ, an tâm tĩnh dưỡng. Huống hồ tự Chúc phủ cũng mang theo một nhóm đại phu, những việc còn lại bọn họ dư sức xử lý, không cần cái gì cũng dựa vào ta."
Lệ Tùy gật đầu: "Vậy thì tốt."
Giang Thắng Lâm thử mạch cho hắn, tiếp tục nói: "Có điều ta nghe ý của Chương thúc là còn chưa đề cập với Chúc công tử việc sắp ở lại Sương Bì Thành, cho nên dạo này buồn lo tiều tuỵ, sợ đến cuối cùng y không đồng ý."
Dẫu sao từ đầu hành trình đến nay, quan hệ giữa Chúc Yến Ẩn và các môn phái Võ Lâm ngày càng tốt, hứng thú với giang hồ cũng ngày càng mãnh liệt. Y lại từ nhỏ đã thích đọc các loại thoại bản đại hiệp mưa tanh gió máu, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội lẫn vào đội ngũ Võ Lâm Minh cùng nhau trừ Ma, bất kể nghĩ thế nào đều nên vạn phần mong đợi mới phải, không lý gì sẽ tình nguyện ở lại Sương Bì Thành.
Giang Thắng Lâm đưa ra kiến nghị: "Chi bằng ngươi đi khuyên nhủ đôi chút. Y một người đọc sách, quen xem những chuyện giang hồ Chính đạo tất thắng trong thoại bản đó rồi, không biết trận chiến này nguy hiểm đến mức nào. Các ngươi quan hệ thân thiết, y lại cực kì sùng bái ngươi, hẳn là sẽ nghe mấy câu hoà giải."
Lệ Tuỳ rất bình tĩnh hỏi: "Ngươi từ chỗ nào nhìn ra y sùng bái ta?"
Giang Thắng Lâm trả lời, rất nhiều phương diện mà. Ví dụ như y thường xuyên chạy đến bên ngươi, bất chấp có rất nhiều người ở giữa ngăn trở, ánh mắt cũng luôn bay lên trên người ngươi, còn vừa trông thấy ngươi là sẽ cười. Hay ví dụ như lúc nghe thấy chuyện về Vạn Nhận Cung, y luôn để tâm khác thường. Hơn nữa chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao, hiện tại từ Lam Yên tới Thích Tuyết Ô Chuy, rồi các đệ tử khác, toàn bộ đều đã từng nhận được Chúc phủ săn sóc sinh hoạt."
Lệ Tuỳ nhìn Giang Thắng Lâm: "Cho nên ngươi cảm thấy tất cả những điều đó đều là bởi y sùng bái ta?"
Giang Thắng Lâm hỏi ngược: "Chả thế, không thì gì?"
Lệ Tuỳ vỗ vỗ vai y.
Giang Thần Y chưa thể lĩnh hội một cách chính xác hàm ý chân thật của của cái vỗ này, còn đang thúc giục: "Vậy đây là ngươi đồng ý với ta sẽ giúp đỡ khuyên giải Chúc công từ rồi hả?"
Lệ Tùy lại nói: "Ở Sương Bì Thành, ai bảo vệ y?"
Ban đầu Giang Thắng Lâm bị hỏi đến ngây ra, ai bảo vệ, chẳng lẽ không phải do hộ vệ Chúc phủ bảo vệ? Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại ý của Lệ Tuỳ: "Ngươi muốn nói Xích Thiên sẽ động thủ với Chúc công tử? Không đến nỗi chứ, gã tội gì phải chủ động mạo phạm nhà họ Chúc."
"Nếu gã bị ép đến bước đường cùng, không có chuyện gì là không làm được." Lệ Tuỳ nói, "Hộ vệ Chúc phủ tuy nhiều nhưng cùng lắm xử lý được hộ pháp Phần Hoả Điện thôi, không thể là đối thủ của Xích Thiên, ta sẽ không mạo hiểm."
"Cho nên ngươi định vẫn luôn dẫn Chúc công tử theo bên mình?" Giang Thắng Lâm rõ ràng không tán thành, "Chúc phủ gia lớn nghiệp lớn, nếu ngươi cảm thấy hộ vệ đi theo không đủ thì kêu bọn họ điều động thêm một tốp là được, đâu có cần người ngoài phải nhọc lòng? Việc này không thể qua loa."
Lệ Tùy hỏi: "Người từng chứng kiến võ công hiện nay của Xích Thiên chưa?"
Giang Thắng Lâm thành tâm trả lời: "Nếu ta từng chứng kiến võ công hiện nay của Xích Thiên, sợ là chẳng sống đến bây giờ nữa rồi. Đang yên đang lành, có thể hay không đừng trù ta."
"Cho dù Chúc phủ có điều thêm gấp đôi hộ vệ cũng không cản được Xích Thiên." Lệ Tuỳ đứng lên, "Chuyện này ta tự có chừng mực, ngươi không cần nhúng tay vào."
Giang Thắng Lâm thầm nghĩ, ngươi có chừng mực hồi nào vậy, ngươi cái đó gọi là cậy mình thiên phú mạnh võ công cao, cho nên thích gì làm nấy quen rồi.
Lệ Tuỳ không có ý định tiếp thu ý kiến của y. Xích Thiên từ trước đến nay thủ đoạn âm độc, còn liên tục chui rúc lẩn tránh, không lên được mặt bàn. Mặc dù Chúc phủ Giang Nam gia thế hiển hách, Xích Thiên sẽ không xuống tay công khai nhưng chuyện Từ Vân Trung đã đủ để chứng minh Phần Hoả Điện đang theo dõi Chúc Yến Ẩn. So với việc giao người yêu cho kẻ khác bảo vệ, chẳng bằng giữ lại bên mình, để mắt từng giây từng phút còn an toàn hơn nhiều.
Giang Thắng Lâm vẫn không tán thành, lại đề xuất, nhà người ta cũng có thể xin triều đình giúp đỡ.
Kết quả Lệ Tuỳ đã bỏ đi rồi, không rảnh rang nhàn hạ mà nghe y tiếp tục càm ràm.
Cứ bị trọng sắc khinh bạn như vậy đấy.
Nhưng sự việc xảy ra kế tiếp rất nhanh đã chứng minh, trên một phương diện nào đó, miệng Giang Thần Y thật là linh.
Sáng sớm hôm sau, tuyết rơi lả tả. Chúc Yến Ẩn chưa tỉnh ngủ mấy, y ngáp dài nằm nhoài trên bệ cửa sổ xe ngựa, vươn tay muốn đón mấy bông tuyết trong suốt long lanh, kết quả chẳng mấy đã bị đông lạnh phải rụt về.
Không bảo lâu sau, Lệ Tuỳ vén rèm xe lên bước vào, trong tay còn nắm chặt một quả cầu tuyết: "Thích?"
Chúc Yến Ẩn nhận lấy, cứ phải gọi là nặng trình trịch, không biết dùng bao nhiêu sức bóp, đã sắp bóp cho tuyết trắng bồng bềnh biến thành cứng như băng rồi - lãng mạn của thiên hạ đệ nhất, cứ bị ngang ngược và có trọng lượng như vậy đấy.
Nhưng Chúc Nhị công tử vẫn rất thích, bưng trên tay chơi nửa ngày, mãi đến khi cầu tuyết... cầu băng bắt đầu tí ta tí tách tan thành nước, mới dùng sức ném về trên nền tuyết, rồi chìa bàn tay buốt cứng ửng đỏ ra: "Lạnh."
Lệ Tuỳ kéo tay y gần đến bên miệng hà hơi ấm - tuy rằng lò sưởi nằm chình ình ở ngay đó, nhưng lạc thú của tiểu tình lữ các ngươi không hiểu đâu. Chúc Yến Ẩn dựa cả nửa người sang, thoải mái đến mức không muốn nhúc nhích. Y rất thích chen chúc bên Lệ Tuỳ, trò chuyện cũng được, cùng nhau đọc sách cũng thế, hoặc cứ như lúc này, ngẩn người ngủ gật, cũng là điều mãn nguyện nhân gian.
Lệ Tuỳ ôm quanh bờ vai y để người ngủ được thoải mái hơn một chút.
Tuyết đọng trên mặt đất rất dày nên đội ngũ Võ Lâm Minh tiến về phía trước với tốc độ thong thả, bánh xe ngựa cán lên tuyết phát ra âm thanh sàn sạt sàn sạt rất thích hợp để ôm lò sưởi vào giấc.
Vạn Chử Vân cưỡi một con đại mã màu đen, suất lĩnh đi ở trước nhất đội ngũ. Cách Tuyết Thành ngày càng gần, ông cũng ngày càng không dám buông lỏng, lúc này nhìn thấy đệ tử được phái đi dò đường đang phóng về nhanh như bay, biểu cảm có vẻ hoảng loạn, lập tức nhấc tay ý bảo toàn bộ đội ngũ dừng lại, lớn tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Minh Chủ." Đệ tử bẩm, "Đắng trước có một nhánh quân đội đang đi về phía chúng ta."
Vạn Chử Vân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là người của triều đình. Ông đang định phân phó đội ngũ Võ Lâm Minh lánh sang sườn trái để quân đội qua trước thì đệ tử lại nói: "Hình như là tới đón Chúc công tử về Sương Bì Thành."
"..."
Chúc Yến Ẩn bị xe ngựa xóc, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm một câu.
Lệ Tuỳ cười vươn tay qua nhẹ nhàng cọ lên môi y, hệt như đang đùa con thú nhỏ.
Bên ngoài có người đi về phía này, nhưng Lệ Cung chủ cũng không coi tiếng bước chân là chuyện gì to tát, bởi gia đinh Chúc phủ được đào tạo bài bản, tuyệt đối sẽ không vén rèm lên trước khi nhận được sự cho phép, hai người mới có thể thường xuyên thân mật trong xe ngựa.
Kết quả mọi việc đều có ngoại lệ, người tới lúc này không phải gia đinh Chúc phủ, mà là...
"Tiểu Ẩn ơi!"
Rèm xe bị xốc lên cái ào, gió lớn gào thét.
Một người đàn ông trung niên mặt mũi hớn hở, chân đã bước lên xe: "Mau để cữu cữu nhìn xem có phải lại cao hơn rồi không, cũng bao lâu chưa gặp còn gì."
Lệ Tuỳ đang ôm Chúc Yến Ẩn:...
Chú trung niên rõ ràng cũng không ngờ trong xe ngựa thế mà lại còn một người khác. Có điều ông lăn lộn quan trường, tốc độ phản ứng từ xưa đến nay luôn cực nhanh, lập tức đã lo lắng nói: "Sao vậy, thân thể Tiểu Ẩn lại không thoải mái ư?"
Chúc Nhị công tử mơ mơ màng màng bị đánh thức, nửa ngày còn chưa phản ứng lại là có chuyện gì.
Chú trung niên tên Lan Tây Sơn, là cậu ruột của Chúc Yến Ẩn, đại quan tam phẩm trong triều. Lần này do nhận được thư của tỷ tỷ nhà mình cho nên đặc biệt xin Hoàng Thượng một nhánh quân đội, rầm rầm rộ rộ đi lên phía Bắc đón cháu trai.
Ông khách khí với Lệ Tuỳ: "Vị hiệp sĩ này, ta còn có vài lời muốn nói cùng Tiểu Ẩn, không biết ngươi có thể tạm lánh đi một chút chăng?"
Chúc Yến Ẩn cũng không ngờ sự việc lại còn có thể phát triển thành như này, đành phải vỗ vỗ cánh tay Lệ Tuỳ, nhỏ giọng nói: "Ngươi tạm rời đi."
Lệ Tuỳ gật đầu: "Có gì đến tìm ta."
Cữu cữu vẫn mặt mũi hớn hở, không biết mình vừa mới đối thoại với một ma đầu đáng sợ đến mức nào.
Chúc Yến Ẩn: "Ta không đi."
"Chưa nói bắt con phải về Giang Nam ngay bây giờ." Lan Tây Sơn nắm tay y, mừng vui phấn khởi khuyên nhủ, "Nhưng Võ Lâm Minh chuẩn bị đi thảo phạt Ma Giáo, con bám theo hóng hớt cái gì. Hoàng Thượng cho ta nghỉ phép hai tháng, cữu cữu ở Sương Bì Thành chơi với con trước, một thời gian sau chúng ta lại cùng nhau về Vương Thành ăn Tết."
Chúc Yến Ẩn:...
Ta tự kỉ rồi.
Tự kỉ mãi tới giờ cơm tối, đồ ăn chẳng động được mấy đũa. Có điều Lan Tây Sơn cho rằng cháu trai yêu không hào hứng lắm là bởi vì tật não, không nhớ ra mình, thấy xa lạ cho nên mới không muốn nói chuyện, nhìn chung là chẳng có chỗ nào không ổn cả, còn rất thương xót.
Đêm khuya tĩnh mịch, Chúc Yến Ẩn không buồn ngủ nên ngồi ở nhà chính thất thần đọc sách. Nơi đây là một khu nhà nông thôn không lớn lắm, cơn nghiện rượu của Từ Vân Trung tái phát, đến chỗ môn phái giang hồ nào đó xin một vò Nữ Nhi Hồng, trở về trông thấy trong phòng Chúc Yến Ẩn còn sáng đèn bèn chủ động gõ cửa, hỏi y: "Uống không?"
Chúc Nhị công tử: "Không uống."
Từ Vân Trung tự ngồi xuống bên bàn: "Cổ nhân nói, một say giải ngàn sầu."
Chúc Yến Ẩn khuyết thiếu hứng thú: "Đêm nay có say, ngàn sầu của triều Minh vẫn ở, cũng chẳng vì vậy mà bớt một đôi phần."
Từ Vân Trung ngáp dài mở miệng xinh: "Nếu ngươi không muốn rời xa Lệ Cung chủ thì bảo với cữu cữu của ngươi một tiếng là được rồi."
Chúc Yến Ẩn: Đợi đã?
Ai ai cũng nói Chúc Nhị công tử không muốn ở lại Sương Bì Thành là bởi yêu thích giang hồ, hâm mộ cuộc sống đao quang kiếm ảnh trong thoại bản.
Nhưng Từ Vân Trung nói, nếu ngươi không muốn rời xa Lệ Cung chủ.
Chúc Yến Ẩn lập tức nhìn y đầy cảnh giác.
Từ Vân Trung bị ghim đến khá là hoảng sợ: "Ngươi trúng tà rồi?"
Chúc Yến Ẩn bình tĩnh hỏi: "Cái gì gọi là ta không muốn rời xa Lệ cung chủ?"
Từ Vân Trung đáp: "Thì là nghĩa trên mặt chữ đó."
"Ngươi dựa vào đâu mà nói vậy?"
"Dựa vào ngươi đã sắp viết cả ái mộ lên mặt rồi."
Chúc Yến Ẩn:!
Từ Vân Trung cũng bối rối, ngươi nói coi các ngươi đã như vậy rồi, trong giang hồ thế mà lại không ai nhận ra, ngay cả Giang đại phu cũng một phái chính trực, như nào làm được hay quá, người trong Võ Lâm, thật là rất lợi hại.
Một lát sau, Từ Vân Trung tiếp tục cảm khái: "Có điều nói qua nói lại, thoạt nhìn ngươi và Lệ Cung chủ thực sự xứng đôi, cứ phải gọi là đất trời se duyên, thế gian khó tìm."
Chúc Yến Ẩn: Nếu ngươi đã nói như vậy, ta có thể cân nhắc một chút không giết ngươi diệt khẩu.
Từ Vân Trung còn đang bận tự uống rượu của mình.
Đã bị nhìn thấu rồi, Chúc Yến Ẩn dứt khoát một tay che vò rượu của y lại, cưỡng ép sự giúp đỡ từ tài tử Hạc Thành: "Vậy ngươi nghĩ một biện pháp để ta có thể tiếp tục ở lại Võ Lâm Minh đi."