Chương thứ tám mươi tư Chúc Yến Ẩn nằm trên giường, khá là ốm yếu nghe ảnh vệ kể lại toàn bộ quá trình trận chiến hẻm núi. Lệ Tuỳ còn ở Võ Lâm Minh chưa về, vốn Giang Thắng Lâm muốn hỏi xem Lam Yên gần đây thế nào, kết quả các đệ tử của Phần Hoả Điện bị bắt giữ không một ai biết chuyện, Ngân Bút Thư Sinh trọng thương hết cứu, dư lại một Phan Sĩ Hầu thở ra nhiều hơn hít vào, chẳng biết có phải do bị kích thích quá độ hay không, nửa ngày đến một chữ hoàn chỉnh cũng chưa nôn được ra, buồn bực thật sự.
Chúc Yến Ẩn bỏ khăn đội trên đầu xuống: "Ngươi yên tâm, Lam cô nương sẽ không sao, ta thấy hiện tại mọi người đúng độ sĩ khí dâng cao, không bằng một bước công phá Phần Hoả Điện."
"Vạn Minh chủ cũng có ý này." Giang Thắng Lâm nói, "Tốc chiến tốc thắng."
...
Khi Lệ Tùy trở về phòng, Chúc Yến Ẩn đang quấn chăn xuất thần, mắt y hơi rũ xuống, những ngón tay thon dài trắng muốt đặt trên gối, trông thật là văn nhã thật là yếu ớt! Đại ma đầu quả nhiên đã bị chuẩn xác mê trúng, hắn ngồi bên cạnh giường, mang theo phảng phất hơi lạnh sau khi tắm gội, ôm người vào lòng mình: "Sao còn chưa ngủ?"
"Đợi ngươi." Chúc Yến Ẩn hỏi, "Thế nào?"
"Sáng sớm ngày mai hành động."
Chúc Yến Ẩn kéo tóc hắn, tuy miệng nói phải tốc chiến tốc thắng, nhưng một khi thực sự "tốc" lên, vẫn cảm thấy trái tim treo ở cổ họng. Từ Tây Bắc đến Đông Bắc bôn ba ngàn dặm, hiện tại rốt cuộc đã tới trận quyết chiến cuối cùng... Phản diện trong thoại bản tất bại, nhưng kết cục của vai chính phe Thiện lại không phải lần nào cũng là đại viên mãn, Chúc Nhị công tử thầm "phi phi" hai tiếng, đuổi những hình ảnh không nên có ra khỏi tâm trí: "Vậy ta đợi ngươi trở về."
Lệ Tùy hôn lên chóp mũi y: "Được."
Thật ra Chúc Yến Ẩn đã chuẩn bị rất nhiều thứ, cần thiết, không cần thiết, hận không thể làm một lớp bảo vệ bằng gang thép đúc bọc hắn lại. Tuy về lý trí biết rằng kéo dài chuyện này càng lâu, võ công của Xích Thiên sẽ càng không thể khống chế, nhưng về tình cảm vẫn bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, hay là đòi đại ca đúc một khẩu pháo Oanh Thiên mới đi, sau khi giải quyết Phần Hoả Điện thì tặng cho triều đình, dù sao nhà ta có tiền.
Lệ Tuỳ ôm y từ sau lưng: "Không muốn ngủ?"
Chúc Yến Ẩn "Ưm" một tiếng: "Ta lo lắng cho ngươi."
"Ta biết." Lệ Tùy lười biếng nói, "Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn."
Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, ngươi đọc thuộc lòng thì có vẻ trôi chảy đấy, nhưng nghe ra thấy rất thiếu độ đáng tin.
Lệ Tuỳ khoá cả người y trước ngực, khi có khi không hôn hôn, hệt như đang ôm một chiếc gối trắng tuyết mềm mại. Thực ra hắn đúng là nghĩ như vậy, cho nên trong lúc các Chưởng môn khác đều đang khí thế hừng hực, cuồn cuộn bi tráng vì nghĩa hy sinh không thể nào vào giấc, Lệ Cung chủ võ công tối cao đã ôm tuyệt thế yêu... ôm người đọc sách cực kì văn nhã của mình, cùng nhau bình yên dễ chịu đi ngủ rồi.
Hoặc nói chỉ có mỗi Lệ Tuỳ đơn phương dễ chịu, riêng Chúc Yến Ẩn thức chong chong suốt cả đêm, một là lo lắng, hai là y thực sự bị ôm quá chặt, đừng hỏi vì hỏi sẽ biết là không dám động đậy.
Ngày hôm sau, hiếm thấy một buổi trời nắng trên tuyết nguyên.
Dân chúng trong thành từ khe cửa sổ tò mò nhìn ra đội ngũ Võ Lâm Minh rầm rộ xuyên qua phố dài, tuyết đọng la liệt bị bọn họ dẫm thành băng, dưới tia nắng mặt trời phản xạ ánh sáng lạnh na ná như hắt ra từ những mũi tên.
Chúc Yến Ẩn ý đồ làm nũng: "Cữu cữu..."
Lan Tây Sơn không dao động: "Không được phép đi!"
Chúc Yến Ẩn: "Ò."
Người trung niên đúng thật là vô vị mà, chẳng thấu hiểu lòng dũng cảm và sự lãng mãn của người trẻ tuổi một chút nào.
Y đặt mông ngồi xuống bậc cửa, hai tay chống cằm giận dỗi, bóng lưng tuyết trắng quật cường, trông thật là phản nghịch.
Lan Tây Sơn: Đau đầu.
...
Không khí tĩnh lặng đóng băng bị tiếng vó ngựa đạp tan.
Quả nhiên Xích Thiên không hề thay đổi cơ quan và mê trận bốn phía Phần Hoả Điện, có lẽ gã còn đang chìm đắm trong ảo tưởng về sự khống chế tinh thần cường đại với Nguyên Dã Nguyệt, cảm thấy chỉ cần có Nguyên Dã Tinh, bất luận thế nào ả cũng sẽ không hé miệng. Hậu quả mà điều này trực tiếp dẫn tới là mãi đến khi người của Võ Lâm Minh xuất hiện ở tận cùng tuyết nguyên, đệ tử Phần Hoả Điện mới phát giác bất thường, vội vàng hoảng sợ chạy vào sâu trong đại điện báo tin.
Tại địa lao toả ra mùi ẩm mốc, Lam Yên đang dựa góc tường nhắm mắt dưỡng thần, tai bỗng nhạy bén bắt được một chút dị thường, đó là rất huyên náo, có tiếng bước chân cũng có tiếng kêu ầm ĩ, còn có âm thanh đồ sắt va chạm hỗn loạn.
Người của Nhạn Nhi Bang và Túc Sơn Phái cũng lên tinh thần, nhao nhao đứng dậy, muốn làm rõ xem có phải Võ Lâm Minh đã đánh vào Phần Hoả Điện rồi không.
Lam Yên nghiêng tai lắng nghe chốc lát, vụt một cái bật lên: "Tránh ra!"
Nhạn Nhi Bang và Túc Sơn Phái:...
Lam Yên hùng hùng hổ hổ rút từ bao cổ tay ra một thanh Thiên Tàm nhuyễn đao, chặt nghiêng xuống!
Cửa ngục bị nàng chém thành cái quẩy nát biến dạng méo mó.
Hai đại môn phái sợ đến ngây người: Cho nên ngươi vẫn luôn thích thì chạy phải không?!
Giáo chúng trông coi nhà giam Phần Hoả Điện còn chưa kịp gọi người đã bị vặn gãy cổ. Bởi vậy có thể thấy Lam cô nương quả thật không hề uổng đi theo đại ma đầu lăn lộn, thủ pháp làm việc hung tàn, hoàn toàn có thể tại hiện trường giả mạo Cung chủ Vạn Nhận Cung.
Một khu đại điện khác, bốn chị em họ Hoàng cũng có chút thất kinh.
Hoàng Ly căm hận nói: "Trận pháp không thể nào bị phá giải dễ dàng như vậy, nhất định là Nguyên Dã Nguyệt!"
Hoàng Tước vội hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Nguyên Dã Nguyệt không vấn đề, đây là lời của Giáo Chủ." Hoàng Oanh nói, "Cho nên lúc này mặc dù do Nguyên Dã Nguyệt gây hoạ, Giáo Chủ cũng sẽ không thừa nhận là mình nhìn người không tinh, chỉ biết trách chúng ta vô dụng."
"Vậy..."
"Các ngươi linh động một chút cho ta nhờ." Hoàng Oanh nhìn ba người em gái, "Chỉ cần tình hình có hơi không đúng, lập tức rời khỏi đây!"
Dù sao nhiều năm nay, tiền cũng đã sớm kiếm đủ rồi, ngày thường Xích Thiên vui giận khó đoán, thiên vị Nguyên Dã Nguyệt không một lý do đã khiến bốn chị em sinh ra rất nhiều oán niệm, thêm vào chuyện mê trận này, còn ai có thể tình nguyện vì kẻ gọi là Giáo Chủ kia liều mạng nữa? Chẳng bằng nhân cơ hội rời khỏi Võ Lâm Trung Nguyên, tìm nơi giàu có đông đúc sống một cuộc sống xa hoa sung sướng.
Ý đã quyết, bốn chị em cầm vũ khí lên, vốn định qua xem thế công của Võ Lâm Minh, ra tới cửa vừa lúc đụng phải Lam Yên.
Từ khi anh cao to trực nhà giam thông đồng được bị Xích Thiên giết chết, Lam cô nương đã có mấy ngày chưa rửa mặt, cho nên thoạt nhìn càng thêm đằng đằng sát khí. Tay nàng xách một thanh đại đao dài ba thước không biết cướp được ở đâu, một chân đạp ghế, hỏi: "Các ngươi cả bốn cùng lên hay là từng kẻ từng kẻ tới?"
Y như Đại Vương chiếm núi.
Cùng lúc đó, Giang Thần Y đang ở ngoài Phần Hoả Điện: Ta đến anh hùng cứu mỹ nhân đây!
Xắn tay áo lập tức hướng vào trong.
Bốn chị em họ Hoàng đi theo Xích Thiên luyện tà công Phệ Nguyệt đã nhiều năm, võ công không thấp, cộng lại hơn xa Lam Yên. Nhưng không đỡ nổi Lam cô nương tốc độ nhanh, khinh công của nàng do Lệ Tuỳ đích thân dạy dỗ, chuyển động không gợn gió không chạm lá kiểu đấy, chỉ có thể nhìn thấy một vệt bóng lam nhạt đang bay, thường thường bốn chị em còn chưa phản ứng lại, sau tai đã truyền đến tiếng gió rít gào, không kịp kháng cự, chỉ biết nhếch nhác tránh đi.
Sau mấy trăm chiêu, cánh tay trái của Hoàng Oanh bị cắt ra một đường máu, trường kiếm trong tay leng keng rơi xuống mặt đất. Ba chị em còn lại nhìn thấy đại tỷ bị thương, ra chiêu càng thêm hung hiểm. Trước thế công như kẻ điên của đối phương, Lam Yên có chút hối hận không giữ lại mấy ảnh vệ giúp mình. Nàng vung đao gạt văng kiếm đoạt mạng ép tới trước mặt, vừa mới suy xét đến có cần 36 kế chuồn là thượng sách không thì từ cửa điện đột nhiên rầm rập xông vào một đám người.
Giang Thắng Lâm dẫn theo ảnh vệ: "Lam cô nương, ta tới đây!"
Lam Yên:?
Hoàng Oanh hất trường kiếm từ dưới đất lên muốn bắt Giang Thắng Lâm làm con tin. Đồng tử Lam Yên co lại, phi thân đi cứu người nhưng vẫn chậm một bước, Hoàng Oanh đã kéo vạt áo Giang Thắng Lâm, hoành kiếm đặt trên cổ y, vừa định há mồm uy hiếp lại cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cơn bỏng rát, như bị hàng ngàn cây châm đồng thời đâm thủng mạch máu, nháy mắt lan ra cánh tay và toàn thân.
Ả đau đớn lăn xuống đất, rất nhanh đã từ kêu gào thảm thiết hôn mê đi.
Giang Thắng Lâm đeo bao tay chỉ bạc, vỗ vỗ hai cái trên người mình, thật ngại quá, toàn thân ta có độc.
Lam Yên bị loại thao tác nhím gai chưa nhìn thấy bao giờ này làm cho khiếp sợ, vừa khiếp sợ thì khó tránh khỏi có chút phân tâm, vì thế bị một kiếm của Hoàng Ly đâm trúng vai trái, suýt nữa ngã khỏi cầu thang.
Giang Thắng Lâm: Quá nguy hiểm rồi, may sao ta tới sớm!
Lam Yên: Ngươi câm miệng đi!
Giang Thắng Lâm gói ghém chính y đến cứ phải gọi là kín mít, thiếp thân mặc ba bốn lớp giáp mềm Thiên Ti, chưa nói đến đao thương bất nhập, trên áo ngoài còn rắc đầy các màu phấn độc được bào chế tỉ mỉ, chỉ cần ai dính tay vào, lập tức sẽ bị tê liệt cả người - dọc đường ngoài khám bệnh ra, y vẫn luôn đóng cửa chế biến thứ này, khó khăn lắm mới gom góp được một bình nhỏ.
Đây không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, lập tức có chỗ dùng rồi sao!
Lam Yên che lại vai trái bị thương, nhìn Giang Thắng Lâm dưới sự bảo hộ của các ảnh vệ Vạn Nhận Cung nhảy tới nhảy lui, liên tục cọ về phía ba chị em, cảm thấy cực kì đốt mắt. Nhưng đốt mắt thì đốt mắt, khó tin thật đúng là bị y mò trúng một lần, chưa đến mấy chục chiêu, ba chị em đã biến thành hai chị em.
Hoàng Ly đột nhiên lật tay một kiếm cắt rách áo ngoài của Giang Thắng Lâm.
Giang Thần Y:?
Hoàng Tước cũng đoán được ý của tỷ tỷ rồi, vì thế một chiêu gạt ảnh vệ trước mắt ra, xông lên phối hợp khăng khít với ả, rất nhanh đã chém cho tấm áo ngoài rắc đầy thuốc độc kia của Giang Thắng Lâm rách lỗ chỗ, lộ ra giáp mềm Thiên Ti sát người.
Lam Yên không hiểu số mình là cái số gì, lần trước tìm Phan Cẩm Hoa ở trong núi, đối phương vì đầu óc không tỉnh táo mà đã liên tục cởi đồ, hiện tại đối chiến với Ma Giáo, thế nào mắt thấy lại chuẩn bị đánh ra một anh trai khoả thân... sắp khoả thân, vì để không phải nhìn những thứ không nên nhìn, Lam Yên xé vạt váy băng đầu vai lại cầm máu, xông lên tiếp tục cùng hai chị em triền đấu một chỗ.
Giang Thắng Lâm: Ta có thể!
Lam Yên: Dạt ra!
Sau đó một kiếm chém bay Hoàng Tước.
Giang Thắng Lâm:...Được, vậy ta tạm thời hơi hơi nghỉ một chút!
Không ổn rồi, vừa nãy đánh kịch liệt quá, không thở nổi.