Trong phòng, Tiêu Tử Phong tràn đầy khí huyết.
Quá nhiều, quá đầy.
Một cái kinh mạch bế tắc nho nhỏ, căn bản khó có thể thừa nhận, khí huyết chi lực mãnh liệt mà đến, cứ như vậy mở ra một cái kinh mạch bế tắc.
Tiếu Tử Phong cảm giác được áp lực nặng nề kia, tâm tình sảng khoái, nguyên khí vận chuyển càng thêm nhanh chóng.
Đồng thời, tác dụng ăn Phá giới đan cũng đã biến mất không thấy.
Tiêu Tử Phong cảm giác mình lại có một không gian tăng lên, nhân cơ hội điều động nguyên khí cùng khí huyết chi lực trong cơ thể mình tiến vào xông quan.
Sau một phen đọ sức, cảm giác sảng khoái thuộc về phá giới quét sạch toàn thân.
Thời gian từ ban ngày đến ban đêm.
Điều đầu tiên Tiêu Tử Phong làm khi rời khỏi phòng không phải là chia sẻ niềm vui, mà là xách một thùng nước lớn, sau đó đổ toàn bộ nước nóng trong bình đun nước bên cạnh đống lửa vào trong thùng.
Sau khi rửa sạch cơ thể một cách thoải mái.
Tinh thần sảng khoái đi tới trong sân.
“Ha ha ha...... Lão tử phá liền hai giới, lão tử là thiên tài.”
Triệu Tuyền Lạc và lão Lý đảo mắt một cái.
Tư chất Tiêu Tử Phong kém bao nhiêu, trong lòng bọn họ đều biết bụng.
Nếu đổi lại người khác, với lượng khí huyết kia cộng với phá giới đan thì liên tục đột phá đến Tam giới cũng không phải không có khả năng.
Tiêu Tử Phong nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hai người.
“Các ngươi không kinh ngạc sao? Ta liên tục phá hai giới!”
“Ha ha, ngươi thật lợi hại nha, ngươi thật giỏi.”
Lão Lý nói qua loa.
Tiêu Tử Phong nhất thời cảm giác mình ghê tởm như ăn một con ruồi.
Ăn no rửng mỡ, khi không lại chia sẻ niềm vui với Lão Lý này làm gì chứ?
Sắc mặt lão Lý lập tức trở nên có chút nghiêm túc.
“Nói cho ngươi biết, Bắc Man bên kia đánh tới, nghe nói là có mười vạn đại quân.”
“Cự Bắc thành khẳng định không giữ được, chuẩn bị chạy đi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Tử Phong hỏi.
"Tình huống cụ thể không rõ ràng lắm, chỉ biết là đệ nhất Hùng Quan Trấn Bắc Quan đã bị công phá, rất nhanh, mười vạn đại quân sẽ đánh tới nơi này, phải sớm làm chuẩn bị."
Tiêu Tử Phong đang vui sướng vì phá vỡ hai giới, nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.
Khen ngợi cho có lệ của lão Lý đã làm cho vui sướng của hắn giảm bớt một nửa, nhưng một tin tức này tiếp tục khiến niềm vui hoàn toàn biến mất.
"Tin tức này có đáng tin không?"
"Những binh sĩ kia đem cư dân chung quanh tường thành đuổi tới giữa thành, hơn nữa bắt đầu từ đêm nay, cả tòa thành không cho phép ra vào, còn đem những vũ khí dư thừa ở kho vũ khí lấy ra phân phát cho dân chúng."
“Ngươi nói tin tức này là thật hay giả?”
Lão Lý hỏi ngược lại.
Tiêu Tử Phong vừa nhìn tư thế này, hơn phân nửa là thật, vũ khí phát cho dân chúng, nếu như không phải vì chống đỡ đại địch sắp tới, vậy cũng chỉ còn một loại khả năng, dân cư sống không nổi, tướng lĩnh thủ thành muốn mang theo bọn họ tạo phản.
Nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng, Cự Bắc thành còn không khó khăn đến trình độ kia, đại đa số cư dân vẫn có cơm ăn, không đáng tạo phản.
"Nhưng hai người không cần quá lo lắng, lão đầu tử ta vẫn còn có chút bản lĩnh, nhưng mang hai người trốn đi thì không có vấn đề gì lớn."
“Lão Lý, ngươi có thể đối kháng mười vạn đại quân sao?”
Tiêu Tử Phong nhìn chằm chằm lão Lý, hắn biết lão Lý không đơn giản, giống như việc trước đó ông lấy ra thanh Thanh Lân kiếm kia, cho nên rất có thể trước kia trên giang hồ ông ta cũng là một cao thủ.
Nếu như đây chỉ là một thế giới võ hiệp thuần túy, có lẽ Tiêu Tử Phong sẽ không hỏi như như thế.
Nhưng thế giới này lại là võ hiệp huyền huyễn, người có sức chiến đấu đứng đầu nhất định không đơn giản.
Cho nên hắn mới hỏi như vậy.
“Cái gì!?”
"Ngươi có thể hiểu tiếng người mộ chút được hay không?”
"Lão Lý ta rốt cuộc đã làm nên chuyện kinh thiên động địa gì, mà ngươi lại chờ mong cao như vậy, đó là mười vạn đại quân, không phải mười vạn con gà."
Lão Lý bị Tiêu Tử Phong làm cho có chút ngạc nhiên, ông thừa nhận mình có chút thực lực, cũng thừa nhận mình trên giang hồ xem như là một cao thủ.
Triệu Tuyền Lạc cũng hết sức kinh ngạc, tại sao Tiêu Tử Phong lại có ý nghĩ này?
Chẳng lẽ Lý lão là người tu hành Nhất giới, Nhất giới cũng được gọi là tiên nhân, nghe nói một người có thể ngăn cản mười vạn đại quân.
Nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết, đến nay vẫn chưa tìm được sự thật lịch sử ghi lại tiên nhân cùng mười vạn đại quân đối chiến.
Tiêu Tử Phong có chút thất vọng nói.
“Ta còn tưởng ngươi là cường giả tuyệt thế ẩn tại phàm trần? Không nghĩ tới không được sao?
Lão Lý: …
Ngươi có phải có hiểu lầm quá lớn với người tu hành hay không?
Còn có ngươi đối với mười vạn đại quân, cũng có hiểu lầm rất lớn.
“Ngươi phải hiểu binh lính trong quân đều luyện võ, mặc dù nói phần lớn không có khả năng trở thành người tu luyện, nhưng một ít tầng lãnh đạo đều là người tu luyện, hơn nữa mười vạn đại quân xuất phát, tất có người tu luyện cao giới, phòng ngừa có người thừa dịp quân đội nghỉ ngơi tập sát tướng lĩnh cao cấp, nói không chừng tướng lĩnh cao cấp chính là người tu luyện cao giới kia.”
"Hơn nữa mười vạn đại quân kết quân trận cũng rất bất phàm, có thể nói, ngoại trừ người tu hành Nhất giới, thì rất khó có ai có thể chống cự chính diện, lão Lý có thể mang chúng ta thoát đi đã tốt rồi.”
Triệu Tuyền Lạc ở một bên giải thích.
Lão Lý lại cảm giác không đúng vị, cô nương này học hỏng rồi, trước kia đều gọi Lý thần y, hiện tại bắt đầu gọi Lý lão đầu.
Vết thương lành thật rồi, cho nên trực tiếp đập nồi đúng không?
“Như vậy sao?”
Giọng Tiêu Tử Phong có chút tiếc nuối.
“Đừng đứng đây than thứ nữa, mau thu dọn đồ đạc, tối nay ta sẽ đưa các người ra khỏi thành.”
Trước khi đi Lão Lý còn vỗ vỗ bả vai Tiếu Tử Phong, xem như an ủi, sau đó trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Triệu Tuyền Lạc cũng rời khỏi sân, trở về phòng thu dọn một ít quần áo.
Ban đêm không có tuyết rơi, ánh trăng trong suốt xuyên thấu qua tầng mây rơi xuống, chiếu lên người Tiêu Tử Phong.
Hắn sống mười mấy năm ở Cự Bắc thành, lão cha thợ mộc kia cũng chôn cất nơi này.
Đi?
Hắn cũng muốn rời khỏi Cự Bắc thành, cầm kiếm hành tẩu giang hồ, nhưng hắn lại không muốn dùng phương thức như vậy để rời đi.
Tiêu Tử Phong suy nghĩ một chút, liền trở về phòng.