Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch)

Chương 31 - Tiên Nữ Giáng Lâm

Chính Nhất Minh vừa nhận được báo cáo và bức họa đưa lên, thì liền nhanh chóng tuyên bố truy sát.

Tuy nhiên bởi vì đối phương tuổi còn trẻ, cho nên phán đoán đối phương không có thực lực gì, mà đối phương có thể giết chết người của Tam Kiếm Phái, hơn phân nửa có thể dùng một ít thủ đoạn âm hiểm.

Hoài nghi hắn hẳn chỉ là một tiểu lâu la ở giữa, dù sao một môn phái lớn như vậy, còn có nhiều thi thể cần phải xử lý, chỉ bằng vào một người cũng không có biện pháp làm được.

Có thể vẫn còn băng đảng.

Suy đoán là người trong Ma giáo.

…………

Bên kia, Tiêu Tử Phong mò ra lệnh truy sát trên một cỗ thi thể.

“Khá lắm, ta thành nhân vật phản diện rồi.”

Thôn Hương Mộc.

Một đám dân làng gầy gò nghe lời của Vu bà, chuẩn bị ném một cô gái vào trong hồ có băng mỏng.

Dân trong thôn trang này không trồng trọt lương thực.

Mà là trồng một loại hương mộc, loại hương mộc này có thể bán với giá cao, bởi vì hoàng đế dùng loại hương mộc này làm nguyên liệu luyện chế trường sinh tiên đan.

Tuy nhiên năm nay không hiểu sao lại nổi lên thiên tai, hương mộc bị hủy, các thôn dân đều không có thu nhập, không có tiền mua lương thực, phần lớn đói đến xanh xao vàng vọt.

Hơn nữa vừa qua năm mới, trong thôn lại nổi lên dịch bệnh.

Ban đầu là một người lười biếng trong thôn bị bệnh, sau đó lại đi tìm đại phu.

Kết quả bệnh chữa không khỏi, đại phu cũng nhiễm bện mà chết.

Đại phu duy nhất trong thôn đã qua đời.

Bây giờ dịch bệnh cũng bắt đầu lan rộng.

Lòng người cả thôn đều vô cùng hoảng sợ.

Khi gặp phải tai nạn nhân lực không cách nào kháng cự, hơn nữa quần chúng ngu muội, sẽ đem tất cả quy cho thần lực quái loạn.

Tiểu nữ hài kia tên là A Nhạc, phụ thân của nàng đã bỏ rơi hai mẹ con khi nàng còn nhỏ.

Mẫu thân cũng là nhóm người bất hạnh đầu tiên khi dịch bệnh đến.

Tiểu nữ hài không còn chỗ dựa, cuối cùng trở thành người bị hiến tế cho Thần Hà.

Trong đám người, một tiểu nam hài tham dự trận tế tự này, kéo vạt áo phụ thân mình.

“Tại sao phải bắt trói Nhạc Nhạc tỷ?

Người cha vuốt ve đầu đứa trẻ.

“Đây là để Nhạc Nhạc tỷ đi cầu tình với Thần Hà lão gia, phù hộ cho chúng ta mưa thuận gió hòa, để mọi người trong thôn khôi phục sức khỏe.”

“Như vậy sao? Ta đây cũng muốn đi tìm Thần Hà cầu tình, chữa khỏi cho mẫu thân.”

Ánh mắt trong suốt của đứa nhỏ giống như suối nước, chiếu rõ sự áy náy chợt lóe rồi biến mất của phụ thân.

Phụ thân ôn nhu nói với hài tử: "Con không cần đi, Nhạc Nhạc tỷ con đi một mình là được, nhiều người đi, Thần Hà lão gia sẽ mất hứng.”

“Được rồi, hy vọng Nhạc Nhạc tỷ có thể cầu xin cho mẫu thân, chờ tỷ ấy trở về, ta sẽ đưa cho tỷ ấy một viên kẹo gấu.”

“Nhạc Nhạc a, đừng trách chúng ta, đây cũng là vì thôn.”

Trong lòng thôn dân phần lớn nghĩ như thế.

Trên mặt A Lạc có đốm đỏ, hơi thở cũng có chút yếu ớt.

Mẫu thân bất hạnh bị nhiễm dịch bệnh, mà nàng sớm chiều ở chung với mẫu thân làm sao có thể may mắn thoát khỏi đây?

Nhìn những thứ này, thôn dân bình thường coi như hiền lành.

Trước kia nghe người lớn nói qua, hiến tế Thần Hà chính là đem một người ném xuống sông.

Hài tử có cha mẹ sẽ không nỡ đem con cái mình ra hiến tế Thần Hà.

Trên một mảnh đất trống, Vu bà tạo hình kỳ quái, đang hoa chân múa tay nhảy múa tế tự.

Chờ Vu bà thở hồng hộc dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời, thời gian chênh lệch không nhiều lắm.

Lúc này có hai dân làng nâng A Nhạc lên, cột vào một cây gậy.

Trong lúc mọi người tế bái, A Nhạc liền bị ném xuống mặt hồ đã bị đóng lớp băng mỏng.

Băng mỏng vỡ nát, cái lạnh thấu xương đánh úp tới khiến A Nhạc cảm thấy lạnh lẽo.

Nàng muốn giãy dụa, nhưng hai tay hai chân đều bị trói chặt, căn bản không giúp được gì.

Chỉ có thể chờ đợi trong im lặng từ từ chìm xuống đáy hồ.

Nàng hy vọng mẫu thân có thể chờ mình, kiếp sau còn làm nữ nhi của mẫu thân.

Đột nhiên, một cánh tay chui vào trong nước.

Một phen nhắc lấy A Nhạc.

A Nhạc bị kéo trở lại trên mặt nước, kịch liệt ho khan, một lượng lớn nước đá bị nàng phun ra.

Mà dây thừng trói chặt tứ chi cũng đã dần buông lỏng khi nàng giãy dụa.

A Nhạc lau nước đọng trên mắt, mới thấy rõ được người cứu mình.

Lần đầu tiên nhìn thấy người này, A Nhạc liền nghĩ tới một chữ mà vị tú tài từng dạy trong thôn…

Đẹp!

Người cứu nàng chính là một vị đại tỷ tỷ xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn những tiểu tức phụ trong thôn.

Mà những người trong thôn kia, hiện tại đều đang vội vàng dập đầu.

Bọn họ đều nhìn thấy, khi ném A Nhạc vào hồ băng, nữ tử thần bí này từ trên trời giáng xuống.

Mà bây giờ lại còn đứng trên mặt hồ.

Đây chắc chắn là thần tiên sống.

“Tiên nữ Thần Hà phù hộ, tiên nữ Thần Hà phụ hộ.”

Tiên nữ cũng không quản những người đang quỳ lạy kia.

Mà là nhìn tiểu cô nương bị mình ôm trong lòng.

Thanh âm mềm mại hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”

“Khá hơn rồi, tỷ tỷ, ngươi là tiên nữ sao?"

Ánh mắt A Nhạc có chút ngây dại.

Nhìn hồng ban trên mặt A Lạc, tiên nữ lấy ra một viên thuốc màu đen, ngửi được mùi hôi thối.

“Ăn cái này, có thể chữa khỏi bệnh trên người ngươi.”

Tuy rằng thuốc rất thối, nhưng A Nhạc vẫn ngoan ngoãn há miệng uống thuốc.

Sau đó vết đỏ trên mặt A Nhạc liền tiêu tán với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Mà thôn dân nhìn thấy một màn như vậy, đều cho rằng mình được cứu, là tiên nữ Thần Hà đến cứu bọn họ.

Nhưng không ngờ, tiên nữ lại giận dữ mắng chửi bọn họ.

"Ta chính là Cửu Thiên Ngân Hà Thần Nữ, là thần linh Thiên Đạo chính thống, phàm nhân các ngươi lại dùng nghi thức tế tự sơn dã tà thần huyết tinh, tế tự ta, đây phải chịu tội gì?"

Một câu giận dữ mắng chửi này dọa cho các thôn dân thấp thỏm lo âu, hoang mang lo sợ.

Tất cả đều nhao nhao quỳ xuống nhận sai.

Mà lúc này, ở trong đám người bỗng vang lên một thanh âm.

"Chính là Vu bà đó sai khiến chúng tôi làm như vậy?”

Trong lúc nhất thời, thôn dân nhao nhao tìm được người trốn tránh trách nhiệm, nhục mạ và ném đá về phía Vu bà.

Dường như tất cả những quyết định mà họ đưa ra bây giờ đều do bà ta ép buộc.

Bình Luận (0)
Comment