Hạ nhân ra mặt khuyên can: "Đại nhân, ngươi ủy thân đi trước sợ là không ổn, nơi đó chính là khu vực dịch bệnh, vạn nhất ngươi bị lây nhiễm thì..."
Hà Đức nghe lời này, thì không khỏi do dự, chuyện hắn nghe nói Thần nữ có thể diệt trừ dịch bệnh, chỉ mới là nghe qua chứ chưa tận mắt nhìn thấy.
Vạn nhất xuất hiện sơ xuất gì đó, thì không phải hắn sẽ mất nhiều hơn được sao?
“Để huyện lệnh quan lý thôn Hương Mộc đến thám thính hư thực, nếu như là thật, vậy nhất định phải lấy được phương thuốc.”
“Rõ!”
……
Hồ Tứ Tài vừa đến thôn Hương Mộc thì đã nhìn thấy một hàng dài trong thôn, trên mặt xuất hiện vết ban đỏ, đó là những người nhiễm bệnh.
Bên cạnh có đội ngũ chuyên nghiệp quản lý, hai bên còn dựng hàng rào làm đơn giản từ gỗ.
Bọn họ mang khăn che, đang duy trì trật tự hiện trường. Lúc ông ta đi vào làng đã phát hiện nơi này có nhiều khu vực đang xây nhà.
Đều là của một ít thương nhân có chút tiền tài.
Đi vào trong, cả làng được dọn dẹp sạch sẽ.
Đi theo đội ngũ này về phía trước, đến trước cửa một tòa viện.
Có một nữ tử cầm gáo nước, đang phát thuốc nước cho mọi người.
Nhìn dung nhan của vị nữ tử này, ông ta có hiểu tại sao những thanh niên kia lại nhớ mãi không quên vị Thần nữ này.
Hồ Tứ Tài hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, tiên tử mỹ lệ được người ta thổi phồng, ông cũng đã gặp qua không ít.
Nhưng vị nữ tử này, tuyệt đối là người đẹp nhất ông từng gặp, người khác mang danh tiên tử là thổi phồng, mà nói nàng là tiên tử, lại tuyệt không quá đáng.
Cũng không biết nhìn bao lâu, ánh mắt của ông liền dời đi.
Nhìn thùng nước đen và hôi thối kia kìa.
Hình thành hai sự tương phản.
Với rất nhiều năm kinh nghiệm dược lý của mình, ngửi mùi này, ông không thể ngửi thấy bất kỳ loại thuốc nào.
Giống như mùi của thứ gì đó thối rữa lên men.
Nhưng từng người từng người uống nước bẩn này thì chứng bệnh trên người lập tức biến mất.
Thậm chí ông ta còn cố ý ngăn cản một hai bệnh nhân vừa uống nước bẩn này.
Đo mạch cho đối phương, quả nhiên mạch đập có xu hướng ổn định, chứng bệnh trên người hoàn toàn biến mất.
Điều này làm ông băn khoăn không hiểu, nhưng ông cũng không có gấp gáp đi hỏi.
Còn có một hàng người dài như vậy, đang chờ được cứu mạng.
Điểm nghi hoặc trong lòng ông, có thể giữ lại kết thúc rồi hỏi tiếp.
Ông tiếp tục đi dạo trong thôn, đi qua một nơi đông đúc người khác.
Nó vẫn đang được xây dựng.
Trên bảng khắc viết hai chữ Thần Miếu.
Chủ điện đã được sửa chữa xong.
Chủ điện cũng không lớn, một lần chỉ có thể chứa được bốn người tham bái.
Người tới nơi này thăm viếng đều cúi đầu trước một bức họa.
Chính là nữ tử lúc trước phát nước cho mọi người.
Bản lĩnh của họa sĩ không tệ, mặc dù không hoàn toàn miêu tả vẻ đẹp của cô nương kia, nhưng thần vận trong tranh đã có bảy tám phần.
Ở trong điện thờ còn có một nữ hài tử, người thăm viếng xong, đều sẽ đến chỗ của nàng, hai tay tạo thành chữ thập, chờ đợi nàng cầm cành cây phất nước cầu phúc.
Ở bên ngoài có một cái rương công đức, bên cạnh rương công đức để một miếng ván gỗ, mặt trên viết hôm qua tổng cộng thu thập bao nhiêu quyên tặng, những quyên tặng này dùng ở địa phương nào, đều ghi lại rất rõ ràng.
Đây là điều mà nhiều miếu thờ khác không có.
Lại nhìn về số tiền được chi tiêu trên tấm ván gỗ, nào là xây dựng trường học, khai khẩn ruộng hoang, chế tác nông cụ, phát tiền công cho thôn dân tham dự kiến tạo phòng ốc...
Còn có một số thứ, ông xem có chút không hiểu, ví dụ như viện phúc lợi cùng viện dưỡng lão, hai cái này lại là cái gì?
Do đó ông liền tùy tiện tìm một thôn dân tới hỏi.
"Ta muốn hỏi một chút, viện phúc lợi và viện dưỡng lão này dùng để làm gì?"
"Ngươi ở bên ngoài mới đến gần đây phải không?"
“Đúng vậy, nghe nói Thần nữ, hôm nay mộ danh mà đến đây.”
Hồ Tứ Tài thành thật nói.
"Viện phúc lợi và viện dưỡng lão là do Thần nữ đề xuất, vì trận dịch bệnh này, rất nhiều người trong nhà đều đã chết, những người vận khí không tốt, thanh niên trai tráng trong nhà có thể làm việc đều đã chết, chỉ để lại một số người già, trẻ em.”
Thần nữ nhìn thấy cảnh này, không đành lòng, cho nên thành lập viện phúc lợi và viện dưỡng lão, chính là cho những người già và trẻ em này có một chỗ ở.
Hồ Tứ Tài nghe lời này, thì lẩm bẩm.
“Già có người nuôi, trẻ có chỗ nương tựa......”
Hồ Tứ Tài tiền tài mình mang theo ném vào rương công đức.
Sau đi, lại đi nơi khác.
Một trận tiếng đọc sách lanh lảnh hấp dẫn Hồ Tứ Tài.
Đi theo âm thanh.
Đúng là một học đường, bên trong có mấy chục hài tử, đang đi theo phu tử dạy học.
Những hài tử kia không có một đứa nào mặc gấm vóc y lụa, tất cả đều là quần áo vải bố, có hài tử trên quần áo còn đánh vài chắp vá, có hài tử thì quần áo rõ ràng lớn hơn vài vòng.
Ở thôn trang trước kia ông đi ngang qua, những hài tử này căn bản là không có cơ hội đi học.
Phải biết rằng, đọc sách cũng không phải ai cũng có thể đọc.
Trong nhà không có chút của cải, căn bản là không có biện pháp để cho một đứa nhỏ có cơ hội đọc sách, biết chữ.
Ít nhất trong quá khứ của ông, những đứa trẻ này đại khái là không có cơ hội.
Lúc này có một bóng người đến sau lưng ông, mang theo một trận hương thơm.