Hiện tại Tiêu Tử Phong không ở chung với A Nhạc, mà ở một mình.
Ban ngày là Thần nữ tiên khí bồng bềnh, buổi tối liền quay trở về đại há móc chân.
Nếu hư ở hiện đại thì hắn còn thấy mình đi lừa đảo viễn thông cũng sẽ rất có tiền đồ.
Ngày thứ hai.
Ngoài cửa ồn ào.
“Thần nữ có thể trị liệu dịch bệnh gì đó, mau đem phương thuốc giao ra đây!”
“Nếu còn dám ngăn chặn gây trở ngại, ta sẽ bắt toàn bộ áp giải lên triều đình.”
Tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức Tiêu Tử Phong.
Tiêu Tử Phong nắm thế Lan Hoa Chỉ, không kiên nhẫn mà mở cửa ra.
Một người mặc quan phục huyện lệnh, tai to mặt lớn, mang theo một đám quan binh ngăn cách người chung quanh, nghênh ngang đi tới cửa, chẳng qua bị một đám thôn dân chặn lại.
Nếu trước kia những thôn dân này phỏng chừng không có dũng khí như vậy, nhưng hiện tại đối với Thần nữ, đôi khi lại còn có tác dụng hơn thánh chỉ.
Bởi vì Hoàng Thượng không có cứu bọn họ, mà Thần nữ mới là người trị liệu cho bọn họ, cũng để cho bọn họ có thể tiếp tục sống sót, để thôn làng ngày càng hưng thịnh.
Mọi người nhìn thấy Thần nữ đi ra thì tự giác nhường ra một con đường.
Mà gã huyện lệnh nhìn thấy bộ dáng của Thần nữ, thì lập tức lộ ra tướng Trư ca, ánh mắt dâm tà không ngừng đánh giá toàn thân Tiêu Tử Phong.
Nếu không phải có thủ hạ đi theo nhắc nhở thì chỉ sợ huyện lệnh này đế nửa ngày còn chưa thể tỉnh táo.
“Nghe nói nơi này của ngươi có phương thuốc trị liệu dịch bệnh, vì toàn bộ dân chúng Tuấn Châu, làm phiền ngươi theo ta một chuyến."
“Đây chính là lệnh cả Châu mục Tuấn Châu.”
Ánh mắt dâm đãng, từ đầu đến cuối đánh giá Tiêu Tử Phong.
Dung nhan tuyệt sắc như thế, còn chơi bị chạm qua, quả nhiên mạnh hơn đám son phấn kia rất nhiều.
Đều là nam nhân, thông qua biểu tình liền biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, mà Tiêu Tử Phong cũng không có thói quen nuôi chiều ai, ngữ khí bình thản nói.
“Châu mục Tuấn Châu hạ lệnh sao, quan hệ đến sống chết của người một châu, huyện lệnh như ngươi có năng lực gánh vác trách nhiệm này? Quy về gọi Châu mục Tuấn Châu đến đây tìm ta nói chuyện.”
Nghe nói như thế, trên mặt huyện lệnh heo mập kia liền không nhịn được.
"Lớn mật, ta chính là quan huyện lệnh của huyện Vạn Ninh, có gì mà không gánh vác nổi.”
“Ta khuyên ngươi đừng không biết tốt xấu, mau mang theo phương thuốc theo ta một chuyến, bằng không..."
Tiêu Tử Phong không còn gì để nói, chức quan này của gã là do mua được sao?
Mà thôn dân xung quanh nhìn thấy huyện lệnh heo mập này nói chuyện với Thần nữ như thế, thì liền nhao nhao móc ra vũ khí, muốn chuẩn bị động thủ.
Đúng lúc này, phía sau huyện lệnh heo mập, xuất hiện một người đeo mặt nạ.
Tiểu Hồng Tiểu Lục vừa thấy đối phương là người tu hành, thừa dịp thôn dân còn chưa tiếp xúc, liền vội vàng đứng ra.
Chuẩn bị hàng phục đối phương, kết quả chỉ vọn vẹn 1 chiêu đã bị đối phương đánh hai người quỳ rạp trên mặt đất.
Những thôn dân khác cũng muốn xông lên hỗ trợ, nhưng trong tay đối phương chợt xuất hiện một thanh trường kiếm.
Là một Kiếm sĩ.
Một kiếm vung ra, nhưng lại không gây tổn thương gì cho thôn dân.
“Dùng kiếm với người thường, đây cũng không phải chuyện một người tu hành nên làm.”
Nam nhân đeo mặt nạ trở nên khẩn trương, có thể dễ dàng tiêu tan công kích của hắn như thế, người tới sợ là không đơn giản.
Lúc này Hồ Tứ Tài từ trong đám người chậm rãi đi ra.
Một cỗ áp bách vô hình, chỉ nhằm vào nam nhân đeo mặt nạ, mà cỗ áp bách này làm cho hắn không thể nhúc nhích nổi.
Giống như động vật ăn cỏ yếu ớt trong tự nhiên, đối mặt với những kẻ săn mồi giỏi nhất.
Với mỗi bước tiếp cận, nam nhân đeo mặt nạ cong đầu gối xuống.
Cuối cùng bị đè quỳ rạp trên mặt đất, khó có thể chống đỡ được.
Kiếm khách bị chế phục.
Mà về phần một số quan lại kém cỏi của huyện lệnh đã sớm bị một lượng lớn thôn dân nuốt hết.
Hiện tại, huyện lệnh heo mập liền biến thành tứ cố vô thân.
Tiêu Tử Phong cũng không hiểu nổi huyện lệnh này nghĩ như thế nào, chuyện lớn như vậy, một chức quan huyện lệnh của gã làm sao gánh vác nổi.
Châu mục Tuấn Châu đem chuyện trọng đại này giao cho gã, không có đàm phán, không có chứng thực, vừa tới liền nhìn thấy một muội tử xinh đẹp, thì đã muốn mang người đi.
Chỉ cần trong lúc này xảy ra một chút chuyện thì cái nồi đen có thể vững vàng trên lưng gã huyện lệnh kia.
Lại nói trước đó Tiêu Tử Phong đã biểu thị rõ ràng, nghĩ biện pháp kết nối với tầng trên, cho dù quan lớn không đến, thì vẫn có thể hạ lệnh móc nối.
Tuy nhiên, huyện lệnh này vừa đến mà đã muốn dẫn người đi, mục đích không cần nói cũng biết.
Tiêu Tử Phong thừa nhận mình cũng có lúc sẽ có dục vọng và xúc động về phương diện đó, nhưng hắn không phải dùng một quả óc nhỏ để suy nghĩ.
Thậm chí còn định dùng cường hào, có biết đây là địa bàn của ai không?
Thật sự nghĩ mình là huyện lệnh, toàn bộ địa phương huyện đều do ngươi quản sao?
Tiêu Tử Phong cũng biết chuyện mình cứu chữa dịch bệnh sẽ khiến bên phía quan phủ chú ý đến, nhưng không ngờ bọn họ lại phái một tên ngu xuẩn đến gặp hắn.
Hắn đi đến trước mặt quan huyện lệnh.
Đối phương sợ hãi mà lui về phía sau, dưới lòng bàn chân vấp phải đá, trọng tâm không ổn liền ngã rầm trên mặt đất.
Một cây châm âm dương đâm vào đầu heo.
"Vẫn là câu nói kia, chỉ bằng ngươi không làm chủ được, trực tiếp gọi Châu mục Tuấn Châu tới đây.”
“Kêu hắn tới mới cứu được ngươi.”