Hương Mộc thôn.
Một cỗ xe ngựa xa hoa, cùng với rất nhiều quan binh đi tới nơi này.
Phía sau quan binh còn có mấy chiếc xe ngựa áp tải hàng hóa.
Trong thế giới huyền huyễn này, bách tính phổ thông có lẽ sẽ sợ quan lớn như hắn.
Nhưng trong giang hồ vẫn có một số người tu hành, nhất là những cường giả thực lực cao, muốn giết hắn thì liền giết.
Hắn cũng không dám nói gì, dù sao đám người này đều là sát tinh, nếu như bức bọn họ thì loại chuyện ám sát hoàng đế cũng không phải không có khả năng.
Đây cũng là lý do vì sao hắn phỉ nhổ tên huyện lệnh Vạn Ninh ngu xuẩn kia.
Thật con mẹ nó, nghĩ mình có chút quyền lợi nên vô pháp vô thiên sao.
Sớm muộn gì cũng có một ngày chết như thế nào cũng không biết.
Đối mặt với quan lớn như vậy, thôn trưởng liền vội vàng đi ra tiếp đãi, dù sao người ta cũng mang theo lễ vật tới, không giống như huyện lệnh trước đó, muốn đến đây cướp người.
Đối phương rất hòa khí với thôn dân xung quanh, không có một chút kiêu ngạo của người làm quan.
“Làm phiền thôn trưởng, ta muốn hỏi Thần nữ đang ở đâu? Trước đó đã nghe qua đại danh của nàng, nhưng lại chưa có dịp gặp mặt, hôm nay vì ngưỡng mộ cho nên mới tới đây, cũng thuận tiện bàn thêm một ít chuyện.”
Châu Mục của một châu nhưng lại lấy lễ đối lễ với ông, thôn trưởng cũng vội dùng tư thái thấp nhất để đáp lễ.
Trong lòng thôn trưởng rất lo lắng, nếu không phải nhờ Thần nữ, thì loại quan lớn này, ông ta ngay cả tư cách gặp mặt một lần cũng không có.
Làm tốt bổn phận của người truyền tin là được rồi.
"Châu Mục đại nhân nói quá lời rồi, hiện tại Thần nữ đại nhân đang cứu chữa cho người bệnh, cho nên không thể đến đây thương thảo với Châu Mục đại nhân, có lẽ chúng ta phải đợi thêm một chút thời gian nữa.”
"Không sao, không sao, trị bệnh cứu người là quan trọng nhất, ta chờ một chút cũng không sao."
“Ta còn chuẩn bị cho Thần nữ một ít lễ mọn, vui lòng nhận cho.”
“Không dám không dám, đợi Thần nữ đại nhân làm xong việc, để nàng trực tiếp tiếp nhận.”
Thần Nữ đại nhân không lên tiếng, lễ vật này ông ta cũng không dám mang danh Thần Nữ đại nhân để nhận lấy.
Dù sao đây cũng không phải là cầu ông làm việc, mà là cầu Thần nữ đại nhân làm việc.
…………
Đợi đến buổi chiều, Hà Đức mới chính thức đi gặp vị Thần nữ này.
Hắn ta đi tới một căn nhà nhỏ, còn chưa bước vào thì đã nhìn thấy một vị lão giả đang đi tới, Hà Đức vô cùng khiếp sợ, hô ra một cái tên: “Hồ Tứ Tài!”
Một trong mười cao thủ đứng đầu người tu hành của Đại Chu.
Một vị thuật sư tam giới.
Thể lượng ẩn chứa trong đó thật sự làm cho hắn ta chấn kinh.
Nhưng không nghĩ tới ông cũng tham gia vào Cửu Thiên Giáo này.
Như vậy, hắn cũng phải một lần nữa đánh giá lại Cửu Thiên Giáo.
“Lão tiên sinh cũng đi tìm Thần nữ sao?” Trưởng thôn chào hỏi.
“Đúng vậy, có chút chuyện muốn hỏi, các ngươi đây là.”
“Vị bên cạnh ta là Châu mục Tuấn Châu Hà.”
Lúc thôn trưởng đang chuẩn bị giới thiệu Hồ lão tiên sinh thì Hà Đức đã vội cười ha hả cắt ngang.
“May mắn được gặp Hồ lão tiên sinh một lần, xem như có biết.”
Hồ lão tiên sinh quả nhiên không phải nhân vật đơn giản.
Thôn trưởng thầm nghĩ trong lòng.
“Đã như vậy, cùng nhau đi vào đi.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Chờ sau khi hai người đi vào, trưởng thôn liền chờ ở bên ngoài phòng.
Chỉ có thể nói trong nhiều người như vậy, ông có thể lên làm trưởng thôn, không phải là không có nguyên nhân.
Châu mục Tuấn Châu nhìn thấy Thần nữ thì quả thực bị kinh diễm một phen, nhân gian lại có người tuyệt sắc như thế.
Lúc này, hắn ta mới có chút hiểu huyện lệnh Vạn Ninh.
Đương nhiên, hắn vẫn không quên tới nơi này chính là muốn làm chính sự.
“Chào Thần nữ, tại hạ là Hà Đức, Châu mục Tuấn Châu.
“Mời ngồi.”
Thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Hà Đức lễ phép ngồi trước bàn nhỏ.
“Ta biết mục đích ngươi đến đây, chỉ có thể nói, chuyệnn phương thuốc này ngươi cũng đừng nghĩ đến.”
Tiêu Tử Phong đi thẳng vào vấn đề.
Châu mục Tuấn Châu nghe nói như thế, có chút khó xử.
Đó là lý do hắn ta ở đây.
Hồ Tứ Tài đứng một bên cũng hỗ trợ giải thích.
"Trị liệu dịch bệnh thật ra cũng không phải là thuốc gì, đây hoàn toàn là bí pháp nào đó của Thần nữ, giúp bọn họ trị khỏi dịch bệnh, cho nên không phải là không cho, mà là không có phương thuốc."
“Đương nhiên, nếu không tin, ngươi có thể đem nước thuốc còn thừa trong vại đi kiểm tra một phen.”
“Cái này......”
Châu mục Tuấn Châu nhất thời gặp khó khăn.
Hồ Tứ Tài bên cạnh hỗ trợ làm chứng, hắn ta cũng sẽ không hoài nghi.
Dù sao thân phận địa vị của người ta bày ra, không cần phải lừa hắn.
Phải biết rằng đây chính là chuyện quan hệ đến một châu, cho dù tu vi Thần nữ cao cường, nhưng nàng vận chuyển bí phương có thể cứu được người của một Châu này sao?
Đối mặt với nghi hoặc trong lòng hắn ta, Thần nữ cũng đưa ra một đáp án khẳng định.
"Mặc dù không có phương thuốc, nhưng ta có thể hỗ trợ trị liệu, bất quá cần Hà đại nhân, tụ tập người bệnh lại, cũng không phải nói toàn bộ đều tụ tập lại, chỉ cần tập trung ở các nơi riêng biệt là được.”
“Ta muốn tập trung vào cứu chữa.”
Năng lực giải bách độc này, Tiêu Tử Phong có chút không nắm chắc, theo lý thuyết, chỉ cần là đồ thối do hắn phát ra, đều có hiệu quả giải độc, thời gian này cụ thể là bao lâu thì Tiêu Tử Phong cũng không nắm chắc.
Vì hắn đã từng kiểm tra qua, thời gian mỗi lần dài ngắn không đồng nhất.
Dài nhất hai ngày.
Ngắn thì không đến một giờ liền mất đi hiệu quả.
Chính vì sự không chắc chắn này, cho nên mới hắn mới tự mình đi phân phát.
Hồ Tứ Tài nghe nói như thế, liền nhịn không được nói: "Có thể sao? Hao phí một Châu cũng không nhỏ.”
Tiêu Tử Phong cho ông ta một nụ cười an ủi.
“Không thành vấn đề.”
Giờ phút này, Hồ Tú Tài mới cảm thấy thần thương hại thế nhân, biểu tình không phải trách trời thương dân, mà là nụ cười bao hàm an ủi cùng thiện lương.
Sẽ không làm cho người ta cảm giác được gánh nặng tâm lý, chỉ cảm thấy nội tâm không hiểu sao thông suốt cùng thoải mái.