Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch)

Chương 44 - Thiên Diễn Môn

“Sư tỷ! Ngươi mang ta ra ngoài xông xáo giang hồ, nhưng ta đã một ngày không ăn cơm.”

Một nữ tử đáng yêu mặt trái xoan, tỏ ra oán giận với nữ nhân cao hơn mình một cái đầu ở bên cạnh.

"Đừng có gấp, đừng có gấp, ta nghe nói vùng này có thổ phỉ thường xuyên bắt trói người, chỉ cần tìm được bọn hắn là có thể tới quan phủ nhận thưởng.”

“Sau khi lĩnh được thưởng, ta sẽ mang ngươi đi tới khách điếm, ăn bánh bao nhân thịt lớn, gà quay, hoành thánh nhỏ, đậu hủ kho tàu..."

Lạc Y lau nước miếng đã muốn chảy xuống ở khóe miệng.

“Hôm qua tỷ cũng nói với ta như vậy.”

Tử Hồng vẫn không ngừng bấm huyệt.

“Sao lại không đúng chứ? Rõ ràng là ở vùng này mà, sao lại không tìm thấy?”

Lạc Y hối hận muốn chết, sớm biết vậy đã không đi theo Hồng sư tỷ ra cửa.

Còn nói cái gì mà ra ngoài lang bạt giang hồ, nữ nhi giang hồ một tay cầm kiếm xông pha khắp nơi.

Màn trời chiếu đất, vung trường kiếm đi xa, mới thể hiện rõ hiệp nghĩa tình trường.

Kết quả bây giờ nàng uống gió Tây Bắc sắp no rồi.

Lúc này một thiếu niên áo đen vừa đi vừa vung kiếm gỗ, đi qua trước mặt hai người.

Lạc Y nhìn thấy thiếu niên áo đen thì lập tức lôi kéo tay Tử Hồng.

“Sư tỷ, mau nhìn người kia.”

“Đừng làm phiền ta, ta đang tính toán.”

Tử Hồng hất tay sư muội mình ra.

“Sư tỷ, hình như người kia chính là người bị Chính Nhất Minh truy nã.”

Tử Hồng nghe nói như thế, liền vội lấy ra tờ lệnh truy nã.

Từ đó chọn ra một bức.

Trên đó còn có giới thiệu.

“Một thiếu niên mặc y phục màu đên, thực lực tầm cửu giới hoặc bát giới, hoài nghi là người trong Ma giáo, cùng một đám ác đồ thông qua phương thức hạ độc âm hiểm nào đó, đồ diệt cả nhà Tam Kiếm phái, tội ác tày trời, treo giải thưởng năm ngàn lượng bạc.”

Là một phần thưởng được nhiều nhân sĩ giang hồ nhiệt liệt truy phủng.

Bởi vì đơn giản, săn giết người thực lực yếu nhưng lại treo giải thưởng cao.

Tuy nhiên, hơn một tháng qua, vẫn không có ai tìm được tung tích của đối phương.

“Sư tỷ chính là hắn, chúng ta có cơm ăn rồi.”

“Xác định là hắn, chúng ta theo sau.”

Tử Hồng vô cùng tự tin, mình là thất giới, sư muội lại là bát giới.

Hơn nữa trong đám đệ tử của sư môn cũng coi như có võ lực xuất sắc.

Thu thập một tiểu nhân âm hiểm như vậy, không thành vấn đề gì.

Đây quả thực chính là ông trời cho các nàng năm ngàn lượng bạc trắng.

Tiêu Tử Phong đi được một nửa, đột nhiên quay đầu lại.

Lập tức hai cô nương nhìn mây nhìn cỏ, miệng còn huýt sáo.

Rừng hoa núi vắng lại có hai nữ nhân trẻ tuổi, trang phục trên người là tơ lụa tốt nhất, xuất thân khẳng định bất phàm, bên người lại không có bảo tiêu hộ vệ đi theo.

Nhất định là người tu hành.

Nhưng nhìn có chút ngốc.

Tiêu Tử Phong lại đi về phía trước hai bước, sau đó quay đầu lại.

Hai nữ nhân đi theo phía sau vội vàng dừng lại, làm bộ như không có việc gì.

Tiêu Tử Phong đứng bất động tại chỗ, hai cô nương kia cũng đứng tại chỗ không đi về phía trước, cảm giác bầu không khí có chút xấu hổ, thậm chí còn quay đầu sang chỗ khác.

Tiêu Tử Phong thừa dịp này liền trực tiếp nhanh chóng chạy đi.

Hai người nhìn năm ngàn lượng bạc nói chạy liền chạy, thế là cũng vội vàng đuổi theo phía sau.

Mặc dù Tiêu Tử Phong chưa từng luyện qua khinh công gì, nhưng chỉ việc lực lượng khí huyết hùng hậu của hắn cũng đủ để làm ra kỳ tích.

Mỗi lần bước chân dùng sức đạp đều có thể bay ra thật xa.

Dần dần kéo ra khoảng cách cùng với hai nữ nhân kia, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt hai người.

“Hô......”

Lạc Y dừng lại thở dốc.

“Tiểu tặc này, chạy nhanh như vậy!”

Tử Hồng cũng mệt thở không ra hơi.

“Không cần hoảng hốt, đợi sư tỷ bấm ngón tay tính toán.”

Đứng tại chỗ bấm huyệt thật lâu, nhưng cái gì cũng không có tính được.

…………

Thiên Diễn Môn.

Trong tông môn, lôi vân bao trùm, không ngừng lóe ra lôi đình, khiến tông môn cho dù bị mây đen bao trùm, cũng sáng tỏ như ban ngày.

Chưởng môn Thiên Diễn môn cùng một đám trưởng lão như lâm vào đại địch.

Chưởng môn Thiên Diễn Môn, Thiên Cơ Tử, nhìn Lôi Vân kinh khủng này.

Nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Thiên Diễn môn là tông môn ẩn thế, cho dù có môn hạ đệ tử ra ngoài cũng không tiết lộ bất kỳ tin tức tông môn nào.

Rất ít khi kết nhân quả với người ngoài, nhưng vì sao lại gặp phải đại kiếp nạn như vậy?

Thiên Cơ Tử cũng không kịp suy nghĩ.

Tất cả đệ tử trưởng lão mở ra tông môn đại trận, hợp lực ngăn cản.

Một đạo sấm sét đánh thẳng vào đại trận tông môn.

Trên đại trận xuất hiện vết nứt, ngay sau đó là đòn thứ hai.

Đại trận vỡ nát, môn hạ đệ tử bị chấn đến hộc máu, phần lớn trực tiếp ngất đi.

Chỉ còn lại chưởng môn cùng trưởng lão còn đang đau khổ chống đỡ.

Cũng không có đạo lôi thứ ba rơi xuống như dự đoán.

Lôi vân liền tiêu tán.

Chưởng môn lau đi máu tươi chảy ra từ khóe miệng và mũi, cực kỳ phẫn nộ quát.

“Tra cho ta, rốt cuộc là ai ở bên ngoài kết nhân quả lớn như vậy!”

Có thể làm cho toàn bộ tông môn gánh vác kiếp lôi thì chỉ có một loại, đó chính là môn hạ đệ tử ở bên ngoài kết đại nhân quả, bản thân thực lực quá yếu, không thể gánh vác loại nhân quả này, mà chia đều cho toàn bộ tông môn gánh vác.

Người ngồi trong nhà, lôi từ trên trời đánh xuống.

Nếu như đạo lôi thứ ba lại bổ xuống, Thiên Diễn môn này liền muốn diệt môn.

Cho dù đến lúc đó đi xuống địa phủ, ông ta cũng không biết nên ăn nói như thế nào với các vị tổ sư.

Nếu để cho ông biết là người nào lão, ông nhất định sẽ lột da đối phương.

Quy tắc đã khi rất trõ ở bên ngoài Thiên Diễn Môn.

Ở bên ngoài làm việc khiêm tốn.

Không được tiết lộ nội tình tông môn.

Không trêu chọc bất cứ người nào có thể có nhân quả sâu nặng.

Bình Luận (0)
Comment