Bên trong một ngôi nhà bỏ hoang.
Tiêu Tử Phong bắt được một gã có thực lực tương đối yếu.
Lúc đầu, đối phương vẫn còn bướng bỉnh, nói rằng hắn ta thà chết còn hơn nhượng bộ.
Tiêu Tử Phong dùng kiếm mài năm cọc gỗ ngọn, chuẩn bị cắm vào ngón tay của đối phương.
"Ai phái ngươi tới?"
Đối phương không nói.
Tiêu Tử Phong cầm lấy tấm ván gỗ, bắt đầu đóng cọc gỗ vào khe hở ngón tay.
Đối phương đau đớn hét lên, sau đó thống khổ nói.
"Ta đến đây vì tiền thưởng."
Khi Tiêu Tử Phong nghe thấy điều này, hắn chỉ có thể nhân từ lần lượt vỗ xuống, vì treo thưởng, rất nhiều người đồng loạt theo dõi hắn, xem hắn là người ngu ngốc sao?
Nếu như vẫn là mấy người trước kia, còn có thể nói trùng hợp trên đường gặp phải, nhưng bỗng nhiên có nhiều người người đi tìm hắn như vậy, Tiêu Tử Phong cảm thấy có gì đó không đúng.
Tiêu Tử Phong chỉ có thể bất lực thở dài: “Xem ra giết ngươi thì ngươi cũng không nói.”
Sau đó sắc mặt hắn trở nên ảm đạm: "Vậy ta chỉ có thể giết ngươi, rồi lại tìm một người khác, thử hỏi thăm tin tức của người nhà ngươi, có lẽ ta có thể moi ra cái gì đó?”
“Dù sao ngươi cũng không dám nói ra người đừng đằng sau giật dây, nhưng nếu dùng mạng sống của gia đình ngươi để đổi lấy mạng sống của chính hắn, ngươi đoán hắn có nguyện ý hay không đâu?”
Khi nam nhân nghe thấy điều này, hắn ta kinh hoàng, nếu hắn ta không phải là người đầu tiên bị bắt mà là người thứ hai, thì có lẽ cũng dùng tin tức của người nhà đồng bọn để đổi lại mạng sống của mình.
Hắn ta không sợ bị giết, cho dù hắn có chết, ít nhất gia đình hắn vẫn ổn.
Nhưng bây giờ, nếu hắn ta không nói ra, đối phương sẽ lấy thông tin về gia đình hắn từ miệng người khác.
Hắn ta không dám đánh cược, cũng không thể đi cược, bởi vì hắn ta cũng như vậy, người khác làm sao có thể thương xót?
"Ta nói..."
Nam tử cuối cuối cùng đã chọn trả lời.
Trong căn nhà bỏ hoang, bên trong chỉ còn lại một thi thể.
Đây là lựa chọn của chính hắn ta.
Tiêu Tử Phong lau máu trên kiếm, tự nhủ: “Thật thú vị, hiện tại lại bị người hoàng gia theo dõi.”
Theo lời đối phương nói, người đứng sau bọn họ chính là Tứ hoàng tử.
Tiêu Tử Phong suy nghĩ một hồi, hắn vừa mới đến Hoàng Đô, không thể có thù oán với đối phương.
Suy nghĩ về những gì hắn đã làm trong quá khứ.
Thân phận "Kiếm Thần" không có khả năng bị phát hiện, "Thần Nữ" đã thăng thiên rồi, không thể có người nghi ngờ hắn.
Về phần Tam Kiếm Phái, có vẻ khó liên tưởng đến Tứ hoàng tử, nhưng cũng khó nói.
Nếu đây lực lượng thủ hạ của đối phương thì sao?
Quên đi, tới đau hay tới đó đi...
Triệu phủ, ngoài cửa.
Tiêu Tử Phong và Tuệ Từ bị gác cổng chặn lại ngoài cửa.
Tuệ Từ chắp tay lại trước ngực rồi nói: "Tiêu thí chủ, ngươi còn có cách nào khác để liên lạc với người bằng hữu đó của ngươi không?"
"Ngươi đến quán trà đằng kia chờ đi, ta sẽ đi vào bảo nàng mở cửa."
Tiêu Tử Phong nhìn bức tường bên hông rồi nói.
Tuệ Từ: ...
Tuệ Từ vẫn ngăn cản, nói: "Ta sợ đột nhập vào nhà dân sẽ không tốt, hơn nữa đây không phải là nhà dân bình thường, mà chuyện này, một nhân sĩ chính phái cũng không nên làm."
Tiêu Tử Phong chỉ vào mặt mình rồi nói: "Hiện tại ta đang bị nhân sĩ chính phái truy nã, ta cũng bị gán cho cái mác là Ma giáo."
Tuệ Từ: ...
Mặc dù y tinh thông Phật pháp, nhưng đôi khi y vẫn không biết nói như thế nào khi đối mặt với Tiêu thí chủ.
Tiêu Tử Phong bây giờ đang bị truy nã, hắn cũng không muốn trang bức tự vả ở cổng Triệu phủ.
Rất dễ gây phiền phức, cho nên vẫn phải lẻn vào tìm Triệu Tuyền Lạc trước.
Tiêu Tử Phong tìm được một bức tường xung quanh có rất ít người, đầu tiên hắn xuyên qua tường nghe động tĩnh bên kia, sau khi xác nhận không có động tĩnh gì, hắn mới quay người đi vào.
Tuệ Từ quan sát hành vi leo tường uyển chuyển của Tiêu Tử Phong từ một bên.
Nhìn trái và phải trước xem có ai ở đó không.
Sau đó áp vào tường và lắng nghe xem có chuyển động nào ở phía bên kia bức tường không?
Khi đã sẵn sàng, hắn lập tức vượt qua bức tường.
Một bộ động tác nước chảy mây trôi, có một loại phong cách chuyên nghiệp.
Đúng là hắn không phải người đứng đắn gì, Tuệ Từ thầm nói trong lòng.
Một bên khác, với kỹ năng của [123 Người gỗ], Tiêu Tử Phong đi lại trong Triệu phủ như chỗ không người.
Ngay cả khi thỉnh thoảng bị một hai hạ nhân trông thấy, hắn quay người dừng lại ở một góc ngoặt.
Khi đối phương đuổi kịp, phát hiện không có người, phần lớn đều cho rằng mình bị hoa mắt.
Tiêu Tử Phong đứng sang một bên, lắng nghe hai thị nữ nói chuyện.
"Tiểu thư, lại bắt đầu luyện võ, trước đó đã dừng được 2 năm, bây giờ lại không nhịn được nữa."
"Đừng nói như vậy, đây không phải là chuyện thuộc hạ của chúng ta có thể quản lý, đi chuẩn bị dược thiện và thuốc tắm hôm nay cho tiểu thư..."
Tiêu Tử Phong nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, cố gắng nắm bắt một số thông tin quan trọng.
Chỉ là hắn có chút không chắc chắn, tiểu thư đang luyện võ, hẳn là Triệu Tuyền Lạc, nhưng vấn đề là đã dừng lại hai năm.
Nói cách khác, thời gian của người này trong hai năm này ở Triệu phủ không khớp nhau.
Rốt cuộc, hắn không biết Triệu thừa tướng có bao nhiêu thê thiếp và có bao nhiêu nữ nhi.
Ngộ nhỡ tìm nhầm làm sao bây giờ?
Nhưng vì để phòng ngộ nhỡ, đi xem cho chắc chắn.