Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 123

Sắc mặt Khúc Thánh Châu biến đổi, trong mắt ẩn hiện sát cơ, tiếp theo cười ha ha, nói: "Hình xăm khô lâu nào, sao ta không biết nhỉ?"

Mặc dù hắn nói vậy, nhưng Tô Chuyết mừng thầm trong lòng. Vừa rồi Tô Chuyết dùng một chiêu rung cây dọa khỉ, chính là muốn biết hình xăm khô lâu rốt cục có quan hệ với Tụ Nghĩa sơn trang hay không. Quả nhiên, nụ cười này của Khúc Thánh Châu, chính biểu thị nội tâm kinh hoảng. Chỉ là giờ phút này tình hình thực hung hiểm đến cực điểm, Khúc Thánh Châu đã nổi sát ý, nếu không thể hù dọa hắn, chỉ sợ sắp tới khó mà toàn thân trở ra.

Tô Chuyết không hỏi tiếp, ngược lại cười nói: "Nếu trang chủ không biết hình xăm khô lâu, vậy chúng ta nói về Vệ hầu một chút, như thế nào?"

Khúc Thánh Châu sững sờ, nhíu mày, nâng chung trà lên, nói: "Có quan hệ gì đến Vệ hầu?"

Tô Chuyết đáp: "Quan hệ giữa Khúc trang chủ và Vệ hầu chắc hẳn vô cùng mật thiết chứ?"

Khúc Thánh Châu từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt nhấp một ngụm trà. Tô Chuyết nói tiếp: "Nếu như tại hạ đoán không sai, trang chủ cũng không phải là bạn tốt của Vệ hầu, mà là thuộc hạ! Ngài nhất định giống như lão bản của sòng bạc Vệ Lợi, Lâu Loan, là phụ tá đắc lực của Vệ hầu!"

Trong lòng Khúc Thánh Châu rung mạnh, nặng nề đặt chén trà trên bàn, cố tự kiềm chế: "Chuyện cười! Ngươi đang nói gì, ta căn bản nghe không hiểu!"

Tô Chuyết nói: "Ồ? Khúc trang chủ nghe không hiểu sao? Vào ngày mười lăm tháng tám trên thọ yến Vệ hầu. Lấy địa vị của trang chủ và lão bản Lâu Loan, vốn nên ngồi ở chính đường cùng chỗ với các chưởng môn đại phái mới đúng. Nhưng Vệ hầu muốn sắp xếp hai vị ở thiên sảnh mà sao hai vị không chút tức giận nào, chẳng những ngồi ung dung, còn giúp Vệ tiểu thư chống đỡ cục diện. Điều này không thể không khiến ta suy nghĩ sâu xa a..."

Khúc Thánh Châu giơ tay lên, nặng nề hừ một tiếng, đánh gãy lời Tô Chuyết, nói: "Ngồi!"

Tô Chuyết chắp tay một cái, ngồi ở bên phải Khúc Thánh Châu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Khúc Thánh Châu đã nhìn mình không thấu, nếu như vậy chắc tạm thời không có nguy hiểm rồi.

Trúc Ti Khúc thế mà cũng tùy tiện ngồi bên cạnh Tô Chuyết, con mắt chuyển động, không biết đang suy nghĩ gì. Tô Chuyết không rảnh chú ý nàng, sau khi ngồi xuống, cũng không nói thêm gì.

Khúc Thánh Châu khẽ thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ, Vệ tiểu thư quả nhiên nói không sai, Tô Chuyết kẻ này không thể coi thường, chỉ không biết rốt cục hắn hiểu được bao nhiêu. Buồn cười là ta còn muốn....

Hắn không muốn nói thêm gì liên quan tới Vệ Tiềm, Tô Chuyết, liền mở miệng hỏi: "Không biết hôm nay Tô công tử đến Tụ Nghĩa sơn trang cần làm chuyện gì?"

Tô Chuyết nói: "Không dối gạt Khúc trang chủ, Tô mỗ đến đây vì một người bạn."

Khúc Thánh Châu "A" một tiếng, nói: "Bẵng hữu của Tô công tử cũng không phải là ít, chắc là trong sơn trang này có ai là bằng hữu của công tử sao?"

Tô Chuyết đáp: "Vị bằng hữu này của ta cũng không phải là người trong sơn trang, bất quá ta nghĩ, có lẽ huynh ấy đang làm khách ở sơn trang, nên đến đây tìm thử."

Khúc Thánh Châu nói: "Trong sơn trang của ta có vô số bằng hữu lui tới. Chỉ không biết công tử muốn tìm vị bằng hữu nào?"

Tô Chuyết nói: "Vị bằng hữu này họ Hoa tên Bình, chỉ là hạng người vô danh trên giang hồ thôi."

Khúc Thánh Châu làm bộ làm tịch suy nghĩ một phen, cuối cùng lắc đầu, nói ra: "Ta không nhớ được có ai gọi là Hoa Bình từng tới sơn trang, Tô công tử có phải tìm nhầm rồi hay không?"

Tô Chuyết nhìn chằm chằm mặt của Khúc Thánh Châu trong chốc lát, mỉm cười, nói: "A, thì ra là thế, xem ra rõ là tại hạ tìm nhầm. Đã như vậy, Tô mỗ không quấy rầy nữa. Cáo từ!" Nói xong đứng dậy chắp tay rời đi.

Khúc Thánh Châu đứng lên nói: "Tô công tử làm sao vừa tới đã muốn đi rồi? Nếu như truyền đến giang hồ, chẳng phải có vẻ Khúc mỗ hẹp hòi rồi sao? Nếu đã tới, dù thế nào cũng muốn ở lại ba năm ngày chứ!"

Tuy hắn mời ở lại, nhưng trong giọng điệu không được phép nghi ngờ, căn bản không muốn cho Tô Chuyết cơ hội cự tuyệt.

Tô Chuyết thầm than một tiếng, không ngờ chốn Tụ Nghĩa sơn trang này không chỉ khó vào cửa, ngay cả ra ngoài cũng không dễ dàng. Đúng lúc này, tên hộ vệ canh cổng lại chạy vào. Người kia không kịp hành lễ, đi thẳng tới trước mặt Khúc Thánh Châu, bẩm: "Trang chủ, người của Vũ Di kiếm phái đã vây cả sơn trang lại rồi, muốn ngài ra ngoài cho một thuyết pháp..."

Mặt mũi Khúc Thánh Châu tràn đầy vẻ không tin, lớn tiếng nói: "Đánh rắm! Vũ Di kiếm phái chỉ mới có mấy người, sao có thể bao vây sơn trang được?"

Người kia nói: "Không chỉ người của Vũ Di kiếm phái, bọn hắn còn mời tới mười mấy người của mấy bang phái Long Đàm trại, Chính Nghĩa bang.."

Khúc Thánh Châu cười xùy một tiếng: "Hừ, một lũ ô hợp!"

Giọng nói người kia hơi chút e sợ, nói thêm: "Còn có Giang Tây Ưng Trảo môn cũng tới..."

Sắc mặt Khúc Thánh Châu hơi đổi, Tô Chuyết cũng dừng bước, đứng ở một bên.

Ưng Trảo môn được tính là một môn phía lớn, nếu như vậy, đây không còn là ân oán giữa các môn phái, đã lên cao đến ân oán giang hồ rồi. Khúc Thánh Châu không hề nói gì, mặt âm trầm, nhanh chân bước ra ngoài.

Tô Chuyết theo sau lưng hắn, đi về phía cửa núi. Lúc này trên quảng trường đã không còn người nào, toàn bộ tập họp đến cửa chính sơn trang, từng người nhìn trừng trừng vào đám người Vũ Di kiếm phái bên ngoài trang.

Thế giằng co của nhân mã hai phe đã thành, trên sân tràn ngập mùi thuốc súng, chỉ cần có một đốm lửa, thì sẽ bắt đầu đánh giết. Khúc Thánh Châu trầm mặt, đi đến phía trước nhất, lớn tiếng nói: "Chu Thanh Bình, ngươi đi ra cho ta! Ngươi muốn làm gì hả?"

Một người trung niên hơi mập sợ hãi rụt rè bước ra khỏi bên phe Vũ Di kiếm phái, nói ra: "Khúc trang chủ, Việc này..."

Khúc Thánh Châu không đợi Chu Thanh Bình nói xong, lớn tiếng nói: "Chu Thanh Bình, ngươi tìm người bao vây Tụ Nghĩa sơn trang ta là muốn làm gì?"

Chu Thanh Bình cũng kìm nén cơn tức giận, nói: "Khúc Thánh Châu, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Vừa nói xong câu này, giọng nói lập tức hạ thấp xuống, nói: "Việc này cũng không phải do ta quyết định..."

Khúc Thánh Châu sững sờ, nói: "Lục Thanh Trần chết thì không phải ngươi làm chủ Vũ Di kiếm phái sao? Ngươi không quyết định vậy thì ai quyết?"

Một tiếng nói già nua bỗng nhiên vang lên từ trong đám người: "Là ta định đoạt Vũ Di kiếm phái!"

Một lão giả thản nhiên đi ra từ trong đám người. Mày râu lão trắng toát, một thân thanh bào rộng lớn không gió mà bay, thoạt nhìn có một tư thái xuất trần.

Khúc Thánh Châu biến sắc, nói: "Hàn Trung Dự, không phải lão đã thoái ẩn giang hồ rồi ư? Thế nào, già rồi không chịu nổi tĩnh mịch, còn muốn ra ngoài hoạt động một chút sao?"

Lão giả râu bạc trắng Hàn Trung Dự đáp: "Nếu như không phải đồ nhi Thanh Trần của ta chết thảm, ta cũng chẳng muốn ra mặt. Khúc Thánh Châu, ngươi thật coi Vũ Di kiếm phái không có người rồi sao? Hôm nay ta để cho ngươi biết thủ đoạn của Vũ Di kiếm phái!"

Tụ Nghĩa sơn trang có người không nhận ra lão giả này, rẩm rì khe khẽ bàn luận người này là ai, giọng điệu rõ ràng lớn như thế. Tô Chuyết mỉm cười, lẩm bẩm: "Vũ Di kiếm phái, trong mấy đời đệ tử Thanh Huyền Dương, Hàn Trung Dư là đức cao vọng trọng nhất. Xem ra phen này có trò hay để nhìn rồi..."

Khúc Thánh Châu trải qua bối rối trước đó, lúc này đã trầm tĩnh lại. Hắn lớn tiếng nói: "Hàn Trung Dự, đồ đệ bảo bối của lão chết thì có liên quan gì đến ta? Lão đừng có hắt cứt bậy vào người khác!"

Hàn Trung Dự giận quá hóa cười, đáp: "Họ khúc, những trò khỉ kia của ngươi, lừa gạt một ít kẻ đần còn được, muốn lừa bịp lão phu thì còn kém xa lắm! Ta đã biết, đêm hôm mà Thanh Trần xảy ra chuyện, hắn chính là đi gặp mặt với ngươi ở Tụ Nghĩa sơn trang. Ngươi dám nói không phải ngươi hại chết hắn đi?"

Tô Chuyết khẽ giật mình, vậy mà y không biết chuyện này, nguyên lai trước khi chết, Lục Thanh Trần đã từng gặp mặt với Khúc Thánh Châu, trách không được đám người Vũ Di kiếm phái thề thốt chỉ trích Tụ Nghĩa sơn trang.

Khúc Thánh Châu giận dữ, lạnh lùng nói: "Hàn Trung Dự, lão chớ khinh người quá đáng! Hôm nay ta để cho lão xem thử thủ đoạn của Tụ Nghĩa sơn trang!"

Hàn Trung Dự cười hắc hắc, nói: "Vậy thì thử một chút." Nói xong hét lớn một tiếng: "Bày trận!"
Bình Luận (0)
Comment