Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 126

Hoài Thiện nói ra mấy người này, đều là người có tên tuổi lừng lẫy trên giang hồ, Hàn Trung Dự đương nhiên nhận ra. Nếu như những người này đều đến nói giúp, chỉ sợ thật phải cho bọn họ chút mặt mũi.

Hàn Trung Dự nhất thời khó mà quyết định, nói:

- Phương trượng đại sư, ngài mời những người này đến, là để biện hộ cho Khúc Thánh Châu hay sao? Hẳn là các người đều chưa từng nghe qua những hành động của Tụ Nghĩa sơn trang trên giang hồ? Những năm gần đây, Tụ Nghĩa sơn trang ỷ có chút thế lực, xưng vương xưng bá ở Đông Nam, từ trước đến giờ không thèm đặt võ lâm đồng đạo vào mắt. Một kẻ như Khúc Thánh Châu đáng giá cho các vị giúp hắn sao?

Hoài Thiện còn chưa mở miệng nói chuyện, nơi xa lại truyền tới tiếng nói của một người:

- Ha ha ha, Hàn lão ca hiểu nhầm rồi, phương trượng đại sư mời chúng ta đến, tuyệt không phải vì giúp Tụ Nghĩa sơn trang!

Đám người quay đầu nhìn lại, trên đường núi có hai người đàn ông trung niên sóng vai đi tới. Hai người đi đường không phải rất nhanh, nhưng bước chân rất nhẹ, phảng phất như không chạm đất, trong chớp mắt đã đứng ở trước mặt mọi người.

Hai người đều thân mang áo dài, tay áo bồng bềnh, tay cầm trường kiếm, vẻ tiêu sái không nói ra được. Hàn Trung Dự nhận ra hai người, chắp tay nói:

- Nguyên lai là Cửu Hoa kiếm phái Bạch lão đệ và Côn Luân kiếm phái Hà lão đệ!

Người vừa lên tiếng chính là chưởng môn Cửu Hoa kiếm phái, Bạch Tam Kiếm, hắn cười cười, nói ra:

- Hàn lão ca thứ tội, phương trượng đại sư mời đến gấp, chưa kịp chào hỏi ngài thì đã tới rồi! Bất quá chúng ta tới đây, tất cả đều có lòng tốt!

Hàn Trung Dự "A" một tiếng, đáp:

- Lòng tốt gì?

Chưởng môn Côn Luân kiếm phái, Hà Ngôn Si, nói ra:

- Hàn lão ca, ba đại kiếm phái chúng ta như thể tay chân. Bất kể thế nào chúng ta cũng sẽ không giúp người ngoài đến chèn ép Vũ Di kiếm phái a! Lần này phương trượng đại sư mời chúng ta cùng đến, chính là vì điều tra rõ ràng chân tướng của chuyện này, cho người đã khuất một câu trả lời thỏa đáng!

Hàn Trung Dự nghe xong, mới hiểu rằng mình đã trách lầm Hoài Thiện, vội vàng hành lễ nói:

- Phương trượng đại sư cao thượng, là Hàn mỗ lấy lòng tiểu nhân! Kính xin đại sư thứ tội!

Hoài Thiện cười ha ha, cũng không thèm để ý. Một bên khác, Khúc Thánh Châu và Vệ Tú hơi đổi sắc mặt, không ngờ rằng sẽ có nhiều danh nhân võ lâm đến giữ gìn lẽ phải như vậy.

Vệ Tú nói:

- Nếu có Thiếu Lâm phương trượng chủ trì công đạo, chắc hẳn tất nhiên có thể tra ra chân tướng, cho mọi người một câu trả lời!

Hoài Thiện chắp tay trước ngực cười đáp:

- Vệ cô nương quá khen rồi, hòa thượng niệm kinh còn được, nhưng mà điều tra án mạng thì không phải sở trường của lão nạp!

Vệ Tú "A" một tiếng, cười nói:

- Vậy vừa rồi đại sư và các vị tiền bối nói năng chắc chắn vậy, muốn điều tra chân tướng rõ ràng, chẳng phải là trò cười sao?

Bạch Tam Kiếm cười nói:

- Tiểu cô nương, luận bối phận, chúng ta đều là bối phận thúc bá của ngươi, mở miệng chừa chút tình a!

Hoài Thiện đưa tay đè lên bả vai Bạch Tam Kiếm, cười nói với Vệ Tú:

- Vệ cô nương nói không sai, mấy lão già khọm chúng ta tự nhiên không có bản sự phá án. Bất quá ở đây có một người tài ba, chắc hẳn nhất định sẽ giải khai được mê cục!"

Vệ Tú nói:

- A, ngược lại muốn thỉnh giáo, người tài ba mà đại sư nói là ai?

Hoài Thiện lớn tiếng cười nói:

- Tô tiểu tử, sao còn chưa ra?

Tô Chuyết bất đắc dĩ mỉm cười, lách qua đám người, đi đến trước mặt Hoài Thiện, chắp tay trước ngực hành lễ nói:

- Con mắt đại sư thật sắc bén!

Vệ Tú biến sắc, thản nhiên nói:

- Nguyên lai Tô công tử cũng tới rồi, thế mà tiểu nữ lại không nhìn thấy!

Tô Chuyết khom mình hành lễ với nàng, nói:

- Điều này cũng không trách được Vệ cô nương, chỉ vì kẻ bại tướng dưới tay như ta tự thẹn kém người, thấy được Vệ cô nương, chỉ có thể nhượng bộ lui binh. Nếu không phải đại sư kêu gọi, ta tất nhiên không dám ra đây!

Người ngoài không biết chuyện giữa hai người, Hoài Thiện nghi ngờ nói:

- Gì mà bại tướng dưới tay?

Tô Chuyết cười cười không nói, Vệ Tú đổi chủ đề, nói:

- Tô công tử có cái mũi linh cực kì, nơi nào có náo nhiệt, nơi đó có công tử!

Tô Chuyết lắc đầu đáp:

- Vệ cô nương thật là quý nhân nhiều chuyện nên quên, vị Hoa lão huynh kia của ta đến nay vẫn bặt vô âm tín. Mặc dù ta không phải là người có nghĩa khí gì, nhưng vẫn muốn làm hết nghĩa vụ, tìm kiếm khắp nơi. Nếu như Vệ cô nương có tin tức, còn xin vui lòng bẩm báo a!

Vệ Tú quay đầu đi chỗ khác, hừ một tiếng.

Hoài Thiện nói:

- Tô Chuyết, ngươi đã chạy tới nơi này, đó là tốt nhất. Chắc hẳn chuyện này phải cần ngươi giải quyết cho xong!

Tô Chuyết còn chưa lên tiếng, Hàn Trung Dự đã lên tiếng khinh bỉ:

- Phương trượng đại sư, ngưởi tài ba mà ngài nói là hắn hả? Người trẻ tuổi như hắn thật có thể điều tra rõ oan khuất cho đồ đệ của ta sao?

Hà Ngôn Si nói:

- Hàn lão ca, phương trượng đại sư nói để hắn làm, vậy thì nhất định không sai. Ngài không ở giang hồ đã lâu, không biết chuyện trên giang hồ. Vị công tử này a, truyền thuyết...

Tô Chuyết nghe hắn muốn nhấc lên chuyện này, vội vàng mở miệng ngắt lời, nói:

- Tô mỗ bất tài, nếu đại sư có lệnh, vậy thì chúng ta trước hết nên mời Hàn lão tiền bối và Khúc trang chủ nói thử xem rốt cục chuyện là thế nào đi!

Hoài Thiện nói:

- Đúng đúng đúng, chính sự quan trọng, chúng ta đến điều tra rõ chân tướng, tự nhiên phải nghe xem hai phe nói thế nào trước đã.

Khúc Thánh Châu thủy chung không nói một lời, trên mặt âm tình bất định. Bất quá việc đã đến nước này, hắn cũng chẳng có cách nào, chỉ phải nói:

- Đã như vậy, không bằng chúng ta vào trang nói chuyện!

Hàn Trung Dự lớn tiếng nói:

- Muốn ta vào sơn trang hả? Mơ tưởng!

Khúc Thánh Châu mở trừng hai mắt, cả giận đáp:

- Lão cho rằng ta mời lão vào hả?

Hoài Thiện vội vàng giảng hòa nói:

- Hàn thí chủ, đã đến cửa sơn trang rồi, ngại gì vào ngồi chút? Chúng ta đã muốn điều tra ra rõ chân tướng, cũng đâu thể ngồi trên mặt đất ở ngay đây chứ?

Bạch Tam Kiếm và Hà Ngôn Si cũng khuyên bảo hai câu, Hàn Trung Dự lúc này mới hết giận, nói với đám người Vũ Di:

- Chu Thanh Bình, ngươi theo ta vào trang. Huyền Thần, ngươi mang theo các sư đệ dựng trại đóng quân bên ngoài trang!

Ninh Huyền Thần lớn tiếng đáp lời, nhưng Chu Thanh Bình tựa hồ có chút không tình nguyện. Tô Chuyết nhìn vào trong mắt, không khỏi nhíu mày, kẻ này thân là sự đệ của Lục Thanh Trần, bây giờ Lục Thanh Trần chết rồi thì hắn chính là chưởng môn của Vũ Di kiếm phái, ai ngờ hắn là hạng người bỉ ổi như thế.

Khúc Thánh Châu dẫn đầu vào trang, sau đó là Hoài Thiện. Tô Chuyết và Vệ Tú rơi vào cuối cùng.

Vệ Tú thản nhiên nói:

- Tô công tử, nhiều ngày không thấy, đúng là vẫn còn khỏe mạnh!

Tô Chuyết đang muốn mở miệng, ai ngờ Vệ Tú nói xong rồi nghênh ngang rời đi. Y cười ngượng ngùng, lập tức đuổi theo.

Trúc Ti Khúc lại giữ chặt y, giảo hoạt cười nói:

- Không ngờ ngươi còn quen vị tiểu thư nhà họ Vệ, thật không đơn giản a!

Tô Chuyết vẫn luôn nhìn không thấu cô gái này đang nghĩ gì trong lòng, căn cứ theo nguyên tắc kính nhi viễn chi, không nói gì thêm, lắc đầu, rồi đi theo.

Khúc Thánh Châu dẫn một đoàn người đến đại sảnh, phân chia chủ khách ngồi xuống, hạ nhân dâng lên trà thơm.

Hoài Thiện liền mở miệng nói:

- Đi thẳng vào vấn đề, trước tiên nói xem chuyện gì đã xảy ra! Chuyện này chúng ta cũng đã nghe đồn, nhưng đa số đều nói là lệ quỷ lấy mạng, không biết trong đó rốt cục có ẩn tình gì?

Hàn Trung Dự lớn tiếng nói:

- Cái gì mà lệ quỷ lấy mạng, tất cả đều là nói hươu nói vượn! Lão phu từ không tin chuyện quỷ thần nhảm nhí gì sất!

Khúc Thánh Châu hừ lạnh một tiếng, nói mỉa:

- Hàn lão tiền bối ngay thẳng cương trực, làm cho người ta bội phục. Chỉ là câu chuyện quỷ thần này, thà tin là có. Nếu như quá mức cố chấp, nói không chừng ngày nào đó lệ quỷ sẽ tìm tới cửa thật đó!

Hà Ngôn Si sợ bọn họ lại bắt đầu ầm ĩ, vội vàng khuyên bảo Hàn Trung Dự:

- Chính sự quan trọng.

Hàn Trung Dự hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Chu Thanh Bình, nói:

- Thanh bình, ngươi là sư đệ của Thanh Trần, tình hình hôm đó hẳn là ngươi rõ ràng nhất mới đúng. Ngươi đến nói một chút đi!

Đôi mắt ti hí của Chu Thanh Bình đang dạo quanh trên thân Trúc Ti Khúc, đột nhiên nghe thấy sư phụ tra hỏi, vội vàng cụp mắt xuống, ậm ừ nửa ngày, không biết bắt đầu nói từ đâu.

Khúc Thánh Châu cười lạnh một tiếng, nói:

- Vậy để ta nói trước đi! Chuyện phát sinh vào nửa tháng trước đó, cũng là thời điểm ta vừa trở về từ Nhạc Châu. Nguyên nhân chuyện này, chính là vì một cái mỏ bạc!

- Mỏ bạc?

Hoài Thiện nghi ngờ nói.

Khúc Thánh Châu gật gật đầu, đáp:

- Không sai! Mọi người đều biết, Kiến Châu có nhiều mỏ bạc. Triều đình cũng đã xây vài bãi bạc. Nhưng mà nửa tháng trước đó, Lục chưởng môn bỗng nhiên tìm tới ta, nói rằng hắn phát hiện, dưới đồi Loạn Thạch ở giữa Vũ Di kiếm phái và Tụ Nghĩa sơn trang, không ngờ lại có mỏ bạc!
Bình Luận (0)
Comment