Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 172

Ra lệnh một tiếng, mười cô gái Thánh Nữ môn từ sau lưng hướng vào phía trong, làm thành một vòng, nhìn chằm chằm bốn phía chung quanh qua một hồi, nhưng không có động tĩnh gì. Liền có người bắt đầu oán trách cô gái lúc đầu thét lên.

Hoa Miên cũng hỏi:

- Tương linh, ngươi có hoa mắt không vậy?

Cô gái gọi là Tương Linh có chút ủy khuất, nhưng không nói được chính xác đến cùng nhìn thấy thứ gì, chỉ đành phải nói:

- Ta chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng lướt qua giữa không trung, không biết là người hay quỷ...

Vừa dứt lời, một cơn gió rét thổi tới, cây đuốc trong tay mấy người đột nhiên dập tắt. Tô Chuyết giật mình, trong hành lang sao lại có cơn gió lạnh lớn như thế? Bó đuốc dập tắt, nhất thời mọi người lâm vào một vùng tăm tối. Dù sao những người này đều là phụ nữ, từng người bị dọa đến hét ầm lên.

Trong tiếng kêu, chỉ nghe Hoa Miên quát:

- Kêu cái gì! Còn không nhanh châm lửa cho cây đuốc...

Nàng vẫn đứng bên cạnh Tô Chuyết, chỉ hô được nửa câu, liền dừng lại im bặt. Trong hành lang bỗng nhiên có một cơn cuồng phong cuốn lên, thổi vào miệng mũi, mạnh mẽ chắn lời nàng nói trong miệng. Cuồng phong chẳng những mãnh liệt, hơn nữa còn âm hàn, tựa hồ là thổi đến từ sâu thẳm địa ngục. Chúng nữ bị cơn gió này làm cho hàm răng run rẩy, ngay cả thét lên cũng không ra miệng được, càng không nói đến châm lửa cho bó đuốc.

Tô Chuyết chợt nhớ tới lời nói của Chu Thanh Liên trước khi đi, lập tức tỉnh ngộ lại:

- Nguyên lai đây là Phong Môn! Trách không được lại có cuồng phong!

Gió thổi quá lớn, Hoa Miên đứng bên cạnh cũng không nghe rõ y đang nói gì, lớn tiếng hỏi:

- Phong môn gì cơ?

Tiếng nói còn chưa truyền tới đã bị cuồng phong thổi tan. Sức gió rõ ràng còn đang không ngừng tăng lên, dần dần khiến người ta có chút đứng không vững. Một ít cô gái vóc người hơi nhẹ cơ hồ bị cơn gió thổi đi. Cô gái gọi là Tương Linh, toàn thân run rẩy, còn đang cầm đá đánh lửa đập đập, châm lửa cho bó đuốc.

"Ba" một tiếng, đá đánh lửa tứa ra một đốm lửa nhỏ. Bên trong hành lanh tối đen đột nhiên sáng lên. Tô Chuyết nhờ ánh lửa, đột nhiên trông thấy một cái bóng trắng phất phới bay bổng. Ánh lửa dập tắt, trong hành lang lại lâm vào một vùng tăm tối. Tô Chuyết cả kinh, vừa rồi tuyệt đối không phải hoa mắt, cái bóng trắng kia xác thực tồn tại. Chẳng lẽ đây chính là ma nữ áo trắng sao?

Tô Chuyết liên tục gặp được chuyện lạ trong pháo đài cổ, giờ phút này trái tim cũng phanh phanh nhảy loạn. Y lớn tiếng nói:

- Đốt bó đuốc nhanh lên!

Nhưng mà người khác còn chưa nghe thấy hắn, Tô Chuyết bỗng nhiên giật mình, bóng trắng trước mắt lóe lên. Tiếp theo liền nghe Hoa Miên hét lên một tiếng. Tiếng kêu vừa vang lên đã ngừng lại, Tô Chuyết bỗng nhiên đưa tay, chộp lấy Hoa Miên bên cạnh. Ai ngờ đầu ngón tay chỉ đụng phải một mảnh quần áo, giật xuống một miếng vải.

Bên cạnh chúng nữ tựa hồ cũng cảm thấy động tĩnh, rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ. Nhưng bên trong hành lang nhỏ hẹp, nhiều người như vậy làm sao phát huy được, ngược lại chen đụng lẫn nhau, thỉnh thoảng còn phải lo lắng đả thương đồng môn. Chợt nghe được một tràng tiếng vang "Răng rắc", không khác chút nào với tiếng động cửa đá mở ra vừa nãy, dù ở trong cuồng phòng cũng nghe được rõ ràng.

Tô Chuyết bắt đầu lo lắng:

- Là ai lỡ chạm cơ quan?!

Quả nhiên liền nghe một tiếng rít lên, bỗng nhiên lại im bặt, trong bóng tối căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Tô Chuyết vội vàng hô to:

- Mọi người gần đó đứng vững, tuyệt đối không nên động, đừng đụng cái gì cả!

Một tiếng này dùng nội lực hô lên, tiềng ồn ào của chúng nữ quả nhiên bớt đi chút ít. Tất cả mọi người đều hoang mang lo sợ, đành phải ngoan ngoãn nghe theo Tô Chuyết phân phó. Đứng đó như thế một lúc lâu, nhắc tới cũng kỳ quái, cơn cuồng phong trong hành lang cũng ít đi một chút.

Tô Chuyết tựa hồ hiểu được điều gì, lại phân phó nói:

- Tất cả mọi người chớ cử động!

Đám người quả nhiên không dám cử động nữa, cơn gió kia dường như cũng theo đám người mà dừng lại, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng gió vi vu. Tô Chuyết cẩn thận cầm đá đánh lửa lại lần nữa nhóm lửa cho bó đuốc, có ánh sáng, trái tim mọi người mới bình tĩnh lại. Hoa Miên vẫn đứng bên cạnh Tô Chuyết như cũ, chỉ là sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt lạnh như băng, cũng không biết là bị kinh hãi hay là sao nữa. Tô Chuyết lại có chút kỳ quái, vừa rồi rõ ràng trông thấy một cái bóng màu trắng tập kích Hoa Miên, mà nàng cũng xác thực kinh hô một tiếng. Làm sao bây giờ nàng lại ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Tất cả mọi người học được nghe lời, biết trong lối đi này cuồng phong hết sức kỳ quái, tựa hồ chỉ cần có người đi lại thì gió sẽ thổi. Người di chuyển càng nhanh, gió cũng càng lớn. Kiểu cơ quan này quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng.

Thông minh như Tô Chuyết, nhất thời cũng khó có thể nghĩ thông suốt đạo lý trong đó. Y không khỏi khen ngợi trong lòng một câu: Thiên hạ đệ nhất xảo tượng trong truyền thuyết, quả nhiên không tầm thường!

Mấy cây đuốc lần lượt nhóm lửa, lúc này Tô Chuyết mới nhìn rõ, nguyên lai tiếng vang của cơ quan vừa rồi, đúng là có một hố sâu đen như mực giữa hành lang, nhìn không thấy đáy.

Tô Chuyết vội hỏi:

- Có ai rớt xuống hay không?

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên một người cả kinh nói:

- Tương Linh... không thấy Tương Linh đâu!

Sắc mặt Hoa Miên càng thêm khó coi, đứng bên hố sâu, thò đầu nhìn xuống dưới, nhưng nơi nào thấy được bóng người.

Tô Chuyết thở dài, nói:

- Cái hố này không biết thông đến đâu, chỉ sợ Tương Linh cô nương đã không may rồi. Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta lui ra ngoài trước rồi lại nói!

Đám người không còn cách nào khác, đành phải cẩn thận lần theo đường cũ mà về. Hoa Miên tiên tử trải qua một phen kinh hãi, tựa hồ cũng cắt đứt ý nghĩ về bảo tàng, im lặng theo sau lưng Tô Chuyết. Một đoàn người đặt nhẹ bước chân, rốt cục lần nữa bình yên về đến đại sảnh. Ai ngờ vừa đến đại sảnh, Tô Chuyết liền giật nảy cả mình.

Chỉ thấy trong đại sảnh, Vệ Tú và hai tên bang chúng phụ trách trông coi nhắm mắt nằm trên mặt đất, hoàn toàn không có tri giác, không biết sống hay chết. Mà Chu Thanh Liên lại không thấy đâu cả. Tô Chuyết bất chấp thứ khác, bước lên phía trước đỡ Vệ Tú dậy, tìm kiếm hơi thở của nàng, cảm giác khí tức an ổn, cũng không có việc gì lớn. Mà sắc mặt Vệ Tú như thường, tựa hồ chỉ ngủ thiếp đi.

Lúc này Tô Chuyết mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng lắc lắc, đánh thức nàng. Vệ Tú mở hai mắt ra, còn có chút buồn ngủ, nhìn thấy khuôn mặt ân cần của Tô Chuyết, không khỏi kỳ quái nói:

- Sao huynh trở lại rồi?

Đúng lúc này, bên trong mấy cửa khác cũng có người lục tục trở về. Chỉ một lúc sau, tất cả mọi người đều không công mà lui. Rất nhiều bị tổn thương thân thể, thảm nhất là mấy người Đằng Quế, Mộc Tử Tuyên, trên thân tựa hồ bị khói lửa hun cháy, tóc mai, góc áo đều có dấu vết cháy khét. Nhân mã các phe ủ rũ về đến đại sảnh, đặt mông ngồi dưới đất, há mồm thở dốc.

Có rất nhiều người oán trách tình hình nguy hiểm mà mình gặp phải. Nguyên lai có mấy người sau khi tiến vào hành lang, không cẩn thận xúc động cơ quan, con đường phía trước hoàn toàn chìm xuống đáy nước. Những người này không biết bơi, căn bản không cách nào tiến lên. Mà có cửa bị đá lớn chặn đường, hoặc cuối hành lang là một vùng đầm lầy nước bùn, không có trường hợp cá biệt. Kỳ lạ nhất là, Bạch Đà suất lĩnh người của Hoàng Sa môn, sau khi tiến vào hành lang, không ngờ nghe thấy tiếng vang như tiếng sấm nổ. Chỉ cần có người nói chuyện, thậm chí là bước chân ra tiếng, tiếng vang vọng quanh quẩn, đều biến thành tiếng nổ lớn vô cùng, chấn động đến đau nhức màng nhĩ. Mà Đằng Quế và Mộc Tử Tuyên suất lĩnh người của Hạt Tử môn, không biết là xúc động cơ quan nào, trong hành lang thế mà phun ra ngọn lửa hừng hực. Nếu không phải bọn họ phản ứng nhanh, chỉ sợ giờ phút này đã bị đốt thành tro bụi.

Đám người lĩnh giáo được sự lợi hại của cơ quan trong pháo đài cổ, không dám tiếp tục đi tới, không hẹn mà cùng lui trở về. Mà mỗi một bên cơ hồ đều thiệt một hai người, có thể nói là tình huống thảm thiết. Đám người nghỉ ngơi hồi lâu, lúc này Đằng Quế mới phát hiện, hai tên thủ hạ mà mình để lại, thế mà nằm rạp trên mặt đất, ngủ ngáy o o.

Hắn nhất thời tức giận, bỗng nhiên ra chân, đá vào bờ mông hai người, làm hai người tỉnh dậy. Hai người kia căn bản không biết có chuyện gì, mờ mịt nhìn bốn phía.

Mộc Tử Tuyên bỗng nhiên biến sắc, nhìn xem Tô Chuyết, lại nhìn hai người vừa tỉnh, đột nhiên hỏi:

- Tên mù đâu rồi?

Đằng Quế cũng chú ý tới Chu Thanh Liên không thấy, lạnh lùng hỏi Tô Chuyết:

- Tên mù đi cùng với ngươi đâu rồi?

Trong lòng Tô Chuyết cũng nghĩ mãi không ra, nhún nhún vai:

- Ta với các ngươi đồng thời tiến vào thông đạo, làm sao biết hắn đi đâu chứ?

- Không phải các ngươi cùng đường sao?

Sắc mặt Mộc Tử Tuyên hết sức khó coi.

Tô Chuyết đáp:

- Chẳng qua là kết bạn mà đi thôi, trước giờ chưa từng nói là quen biết!

Đám người Đằng Quế cảm thấy bất đắc dĩ, ngay từ đầu bọn hắn thấy ba người cùng một chỗ, theo ấn tượng ban đầu, coi là ba người cùng đường. Đằng Quế bắt đầu thử bậy, vung hạt độc câu trong tay, gác đến cổ Tô Chuyết, lạnh lùng nói:

- Ta đã sớm thấy tên mù đó không phải là người tốt! Có lẽ vừa nãy chúng ta gặp phải cơ quan, đều là do hắn động tay động chân? Tô Chuyết, tốt nhất ngươi nên tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp dẫn bọn ta tìm tới bảo tàng, bằng không bây giờ ta lấy mạng các ngươi!

(chưa xong còn tiếp.)
Bình Luận (0)
Comment