Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 203

- Đến cùng là ai? Đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi!

Ba người trong phòng nghe thấy Tô Chuyết đột nhiên biết được hung thủ là ai, đều không kịp chờ đợi muốn biết rõ chân tướng.

Tô Chuyết vừa muốn nói ra, chợt nghe ngoài cửa ầm ĩ một trận. Một võ tăng vội vàng chạy đến, thở hổn hển nói:

- Phương trượng, chúng ta bắt được hắn rồi!

Tất cả mọi người đều giật mình, không ngờ vừa mới biết được hung thủ là ai, thì hắn đã sa lưới. Đám người Hoài Thiện cũng không kịp nghe Tô Chuyết nói rõ, liền đứng dậy đi ra ngoài. Hoài Thiện vừa đi vừa hỏi:

- Bắt được ở đâu?

Ông sư kia đi theo phía sau, đáp:

- Phát hiện trước hết là sư huynh canh giữ bên ngoài viện chỗ Thẩm chưởng môn phái Hoa Sơn. Sư huynh đệ gần đó lập tức kết thành côn trận, vây khốn kẻ đó lại!

Hoài Thiện nghe được ba chữ "Thẩm chưởng môn", bỗng dưng biến sắc, dừng chân lại, liếc mắt nhìn Tô Chuyết. Trong mắt hai người đồng thời biểu lộ vẻ lo lắng thật sâu. Không kịp trò chuyện, mấy người vội vàng tiến đến.

Đến ngoài viện, từ xa đã nhìn thấy mười mấy sư Thiếu Lâm cầm giới bổng trong tay, vây thành một vòng tròn, một kẻ áo trắng đứng ở giữa vòng tròn. Mười mấy vị hòa thượng trong lúc tiến lùi đều có trình tự nghiêm cẩn, có thứ tự, không thấy có chút tán loạn nào. Người áo trắng tả xung hữu đột, mặc dù hành động như gió, xuất thủ như điện, nhưng vẫn không thể xông phá tấm lưới do côn bổng kết thành của các hòa thượng.

Chúng tăng không một chút ham chiến, mục đích chỉ vì vây khốn đối thủ. Vừa thấy kẻ áo trắng tiến lên, liền lui về phía sau mấy bước, hòa thượng ở bên kia vòng tròn thì từ phía sau cướp thế công, làm cho kẻ áo trắng không thể quay lại phòng thủ. Mà sau khi kẻ áo trắng quay người đối phó với những người này, những người lùi về trước đó sẽ lại bổ sung. Cứ hỗ trợ lẫn nhau như thế, giằng co hồi lâu. Mặc dù kẻ áo trắng có võ công cao siêu, nhưng không thể gây tổn thương đến một sư Thiếu Lâm nào cả.

Hoài Thiện đứng ngoài vòng tròn, trông thấy tất cả đệ tử chữ lót Tịnh cơ hồ đều xuất động, thì mới vây khốn được kẻ này, không khỏi có chút kinh hãi với võ công cao cường của người này. Lão hô với hai tăng nhân đứng ở hai bên phụ trách chỉ huy:

- Tịnh Bản, Tịnh Tri, rốt cục có chuyện gì thế?

Hòa thượng pháp hiệu Tịnh Bản dựng đứng một tay, trả lời:

- Bẩm phương trượng, vừa rồi đệ tử trấn giữ ở ngoài viện, bất thình lình nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ trong phòng Thẩm thí chủ. Tiếp theo nghe thấy Thẩm thí chủ hét to một tiếng. Chúng ta cảm thấy có chuyện kỳ quặc, nên vội vàng phát tín hiệu cho sư huynh đệ xung quanh. Đúng lúc này, chỉ thấy kẻ này nhảy ra từ trong phòng, vừa vặn đụng phải côn trận.

Hoài Thiện gật đầu, nói với bọn họ:

- Mau vào phòng nhìn xem Thẩm chưởng môn!

Con mắt Tô Chuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng trong trận, chỉ thấy trên bộ quần áo rách của hắn, xuất hiện thêm từng chấm máu. Mà cổ áo có một vệt máu đọng, đã khô lại biến thành màu đen, tựa hồ là tự mình phun ra. Nhìn xem người này còn đang chó cùng rứt giậu, Tô Chuyết không nhịn được hô:

- Tiêu Thủy Mặc, hôm nay ngươi khó thoát khỏi lưới pháp luật, còn không thúc thủ chịu trói?

Bọn người Hoài Thiện lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ hung thủ giết người, chính là kẻ đứng thứ ba trong Tứ thư sinh đã hiện thân vào ngày đó, Thánh Thủ thư sinh Tiêu Thủy Mặc?! Quả nhiên, người đàn ông áo trắng nghe vậy cũng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu lên, từ trong mái tóc đen rối tung mơ hồ hiện ra một gương mặt anh tuấn. Tiêu Thủy Mặc dứt khoát ngừng tay, cười lạnh vài tiếng hừ hừ, nói ra:

- Tô Chuyết, xem ra ta quả thật coi thường ngươi rồi!

Tô Chuyết cười lại một tiếng, nói:

- Trách không được hôm đó ở trong quán rượu ngươi lại nói ra nhưng lời kia, nguyên lai là sớm biết ta sẽ đến Thiếu Lâm, cố ý ước lượng ta! Chỉ tiếc lưới trời lồng lộng, ngươi làm nhiều việc ác, đạo trời khó mà chứa chấp!

Mấy câu nói đó có vẻ quang minh lẫm liệt, nhưng mà Tiêu Thủy Mặc lại không hề bị lay động chút nào, ngửa mặt lên trời cười dài như điên dại. Hắn cười xong, dường như đã hóa dại, nói:

- Ngươi nói đạo trời à? Ha ha... Đạo trời là cái gì? Chỗ nào có đạo tròi? Ta giết những kẻ này, có ai không đáng chết hả? Mấy bức tranh Chung Quỳ bắt quỷ, là bắt lũ quỷ tự xưng là võ lâm chính đạo!

Trong lòng Tô Chuyết chấn động, thầm nghĩ, quả nhiên là hắn biết bức tranh Chung Quỳ bắt quỷ, cũng nhất định có quan hệ cùng Tiêu Thiên Kiếm!

Đúng vào lúc này, Tịnh Bản Tịnh Tri đi vào xem xét lại chạy ra, run giọng nói:

- Phương trượng, Thẩm chưởng môn... Thẩm chưởng môn ông ta...

Hoài Thiện vội la lên:

- Ông ta thế nào?

- Thẩm chưởng môn bị thương nặng không trị được, đã qua đời rồi...

- Hả!

Hoài Thiện đã suy yếu sau khi bị thương, không giữ được đạo tâm, nghe vậy sắc mặt không khỏi đại biến.

Tiêu Thủy Mặc cười lạnh một tiếng, thừa dịp khoảnh khắc đám người phân tâm, nhún người nhảy lên, thân thể xoay vòng, bay thẳng lê trên. Đến chỗ cao ước chừng hai trượng, từ trên không sinh ra một nguồn sức mạnh, bay về phía rừng cây nơi xa. Một lượt biến hóa này nhanh đến chớp nhoáng, đám người thấy vậy thì trợn mắt há mồm. Vốn cho rằng Tiêu Thủy Mặc đã là cá trong chậu, không ngờ võ công của hắn cao đến thế, nói đi là đi.

Chúng tăng cầm côn còn muốn đuổi theo, Hoài Thiện biết trận hình đã loạn, muốn vây khốn đối thủ càng không có khả năng, đành phải chán nản khoát khoát tay, nói:

- Không cần đuổi theo...

Tô Chuyết nhìn qua bóng lưng Tiêu Thủy Mặc đi xa, trong thoáng chốc tựa hồ trông thấy hắn bất thình lình quay đầu, nở nụ cười quỷ dị với mình. Lúc này trời vốn đang tối, đèn đuốc lờ mờ, căn bản không thấy được biểu lộ của người từ xa. Nhưng mà gương mặt của Tiêu Thủy Mặc lại rõ ràng khắc ở trong đầu Tô Chuyết, rất lâu không gạt đi được.

Đúng lúc này, tiếng gào từ xa đến gần, quần hùng lại vào lúc này chạy tới. Cầm đầu chính là Vệ Thắng. Hắn vừa đến, liền nhắm về phía Hoài Thiện hỏi:

- Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ chưởng môn phái Hoa Sơn...

Quần hùng đến đây, sớm đã không nhìn thấy tung tích Tiêu Thủy Mặc đâu cả, chỉ thấy một đám hòa thượng Thiếu Lâm, mắt nhìn chằm chằm. Vệ Thắng hỏi như vậy, lại đem đầu mâu chỉ về phía Hoài Thiện, ám chỉ cho đám người biết, chỉ sợ Hoài Thiện đã hại Thẩm Tàng Phong rồi.

Tô Chuyết chỉ nhìn thấy Vệ Thắng, nhưng không thấy Vệ Tiềm, không khỏi có chút kỳ quái, ngoài miệng lại nói:

- Vệ công tử nói lời này thật kỳ quái, ngươi vừa tới nơi này, liền nói Thẩm chưởng môn bị hại, chẵng lẽ đã biết trước rồi sao?

Vệ Thắng sững sờ, chỉ nghe một tiếng cười "Ha ha", Vệ Tiềm chậm rãi đi ra từ trong đám người, nói với Tô Chuyết:

- Tô công tử nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng không che giấu được chân tướng sự thật đâu. Mắt người sáng như tuyết, xem xét tình hình nơi này, chúng tăng Thiếu Lâm huy động nhân lực, cũng có thể đoán được là Thẩm chưởng môn đã xảy ra chuyện rồi. Bất quá để cho người ta không nghĩ ra được là, Tô công tử và phương trượng đại sư không phải đang bị thương sao? Vì sao không ở trong phòng dưỡng thương, đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm gì?

Tô Chuyết trông thấy sắc mặt ông ta hơi có vẻ trắng bệch, giọng nói cũng không trung khí sung túc như trước kia, tựa hồ bị thương vậy. Y không có hứng đấu võ mồm cùng Vệ Tiềm, quay người đi đến căn phòng của Thẩm Tàng Phong. Vệ Thắng làm sao có thể để y đi vào một mình, theo sát.

Tịnh Bản Tịnh Tri sớm đã nhìn qua, lúc này cửa phòng mở rộng, từ xa đã nhìn thấy thi thể Thẩm Tàng Phong nằm ở trong phòng. Trên mặt đất đầm đìa vũng máu, tùy ý chảy xuôi. Tô Chuyết đứng ở một bên, thở dài, chỉ thấy tay phải của Thẩm Tàng Phong vẫn nắm chặt chuôi kiếm, mà thanh kiếm thép sắc bén đã gãy. Kiếm gãy bị nội lực chấn vỡ thành vài đoạn, đều đâm vào trái tim của Thẩm Tàng Phong. Mà xương ngón tay trái của ông ta đều vặn vẹo, là bị bẻ gãy.

Ông ta danh xưng là kiếm chưởng song tuyệt, không ngờ lại kiếm gãy tay gãy. Cách làm của Tiêu Thủy Mặc quả thật là vừa tàn nhẫn vừa độc ác, căn bản chính là hành hạ đến chết! Chúng tăng đều cúi đầu chắp tay trước ngực niệm Phật, tâm sinh không đành lòng.

Vệ Tiềm bỗng nhiên nói:

- A, đây là cái gì?

Chỉ thấy ông ta đưa tay nhặt một quyển sách cũ kỹ dính máu trên đất, thuận miệng thì thầm:

- Lục Đạo Luân Hồi kinh, Địa ngục đạo...

(chưa xong còn tiếp.)
Bình Luận (0)
Comment