Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 210

Phía nam Giang Tây, dãy núi trùng điệp, núi non xanh um tươi tốt. Phương viên hơn mười mấy dặm, đất thiêng nảy sinh hiền tài. Một đội người đi trên quan đạo ở chân núi, ước chừng mười người, cưỡi con ngựa cao to. Có hai người, một người oai hùng khôi ngô, ánh nhìn như ưng, hung ác như sói. Bên cạnh là một thiếu nữ, mặc quần áo xanh nhạt, dung mạo thanh tú. Những người còn lại xa xa theo ở phía sau, cách ăn mặc đều là hộ vệ.

Hai người này dĩ nhiên chính là hai cha con Vệ Tiềm và Vệ Tú. Ở Thiếu Lâm tự, Vệ Tú được Hoài Thiện liều mình cứu giúp, lại trải qua ba bốn tháng điều dưỡng, cuối cùng khôi phục lại. Chỉ là qua một trận giày vò, thân thể đã thon gầy không ít. Hai người dẫn theo tùy tùng, rời khỏi Nhạc Châu, đi khắp nửa tháng, vừa mời đến nơi đây.

Trên đường đi, Vệ Tiềm vẫn không nói rõ đến đây cần làm chuyện gì, Vệ Tú cũng không hỏi ra được. Đến chân núi, rốt cục Vệ Tú nhịn không được lại hỏi:

- Phụ thân, chúng ta đi xa như vậy, đến cùng là muốn làm gì?

Vệ Tiềm cười ha hả một tiếng, tâm tình rất tốt, đáp:

- Tú Nhi, có phải là con thấy kỳ quái, bây giờ đang là thời điểm cấp bách, vì sao vi phụ còn vứt xuống nhiều chuyện, chạy đến nơi nông thôn sơn dã này?

Vệ Tú thật là có chút mờ mịt không hiểu. Vệ Tiềm chỉ dãy núi trước mắt, hỏi:

- Con có biết đây là địa phương nào không?

Vệ Tú lắc đầu. Vệ Tiềm nhìn qua dãy núi xanh biếc, nói:

- Núi này tên là núi Ngọc Tứ, từ thời Tiên Tần chính là danh sơn Đạo gia. Vô số cao nhân đắc đạo, kỳ nhân ẩn sĩ đều đã từng ở chỗ đó.

Vừa nói vừa cảm thán:

- Quả nhiên là một chốn thần tiên. Đến khi ta tuổi cao già yếu, có một chỗ như vậy. Cũng là để an hưởng tuổi già!

Vệ Tú rất xem thường, hừ một tiếng, nói:

- Con thấy ngọn núi này cũng chẳng có gì đẹp mắt, nói cho cùng chỉ là chốn rừng thiêng nước độc mà thôi. Cha nói mấy người cao nhân đắc đạo kia, bây giờ cũng chỉ là một nắm cát vàng. Còn không bằng Cửu Hoa, Côn Luân hiện nay, có danh môn đại phái, danh chấn võ lâm!

Vệ Tiềm cười cười, chỉ coi là nàng ăn nói vô tri, lại nói:

- Tiền nhân nói, núi không cần cao, có tiên thì có tiếng. Hiện giờ núi Ngọc Tú, cũng đang có một vị kỳ nhân ẩn cư, nên mới đáng giá cho vi phụ tự thân đi một chuyến này a!

Vệ Tú không khỏi hiếu kì, đến cùng là dạng kỳ nhân gì, có thể được phụ thân xem trọng đến thế? Vệ Tiềm nói với hộ vệ sau lưng:

- Các ngươi ở lại chỗ này, ta và Tú Nhi lên núi là được!

Nói xong tung người xuống ngựa, bước lên bậc đá trên đường nhỏ.

Vệ Tú đi theo sau ông, bước lên mười bậc. Đi một đoạn đường, Vệ Tú đã hơi thở dốc, khó hiểu nói:

- Phụ thân, rốt cục là có ai ở đây vậy? Ngài tự thân đến một chuyến đã là đủ cho hắn ta mặt mũi rồi, làm sao còn phải đi bộ lên núi chứ? Chẳng lẽ người này thuộc hàng ngũ như Ngọa Long Phượng Sồ (*), đáng giá cho chúng ta ba lần đến mời hay sao?

(*) Thời Tam Quốc, Tư Mã Huy có nhận xét: "Nếu được một trong hai người Ngọa Long (tức Khổng Minh) hoặc Phụng Sồ (tức Bàng Thống) thì có thể định hưng được thiên hạ".

Vệ Tiềm không để bụng, tiếp tục bước lên, vừa đi vừa nói:

- Ngọa Long Phượng Sồ tính là gì? Một kẻ cuồng vọng đến cực điểm, sự nghiệp chưa thành, chết thảm ở sườn núi Lạc Phượng. Một kẻ gìn giữ Thục Hán mấy chục năm đến chết, cúc cung tận tụy, cũng không phù trợ nổi một tên A Đấu (**). Hai người này chỉ có đại tài, nhưng không bao quát ý chí và chí khí của thiên địa. Trong mắt vi phụ, chẳng đáng để nhếch mép cười một cái.

(**) A Đấu: Lưu Thiện con trai của Lưu Bị, kế thừa chức vua, nhưng lại tin dùng hoạn quan, làm mất nước Thục và đầu hàng Ngụy

Vệ Tú không khỏi có chút giật mình, nghĩ không ra từ xưa đến nay kẻ được người đời ca tụng là Bàng Thống Gia Cát, nhưng ở trong mắt phụ thân thế mà không đáng một đồng. Như vậy người đáng giá cho ông tự thân đến bái kiến là hạng người gì đây?

Vệ Tiềm tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của nàng, cười nói:

- Hôm nay người chúng ta muốn gặp tuy không phải là Ngọa Long Phượng Sồ, nhưng lại có thủ đoạn lật tay thành mây trở tay thành mưa, điên đảo càn khôn.

- Chẳng lẽ là một cao thủ võ lâm ẩn thế sao?

Rốt cục Vệ Tú nhịn không được hỏi.

- Ha ha ha!

Vệ Tiềm ngửa mặt lên trời cười to.

- Mặc dù người này rất có nghiên cứu về mặt võ học, ánh mắt tinh tường. Nhưng chính hắn lại không biết công phu gì cả. Nhiều lắm được tính là tay chân lanh lẹ chút thôi.

- Vậy sao phụ thân lại nói người đó có năng lực phiên vân phúc vũ, điên đảo càn khôn?

Vệ Tiềm nghiêm mặt nói:

- Chẳng lẽ con quên tiểu tử Tô Chuyết kia à? Nếu đầu óc hắn thông minh hơn chút, chẳng phải sẽ có năng lực đó rồi sao?

Nói đến Tô Chuyết, Vệ Tú không khỏi khẽ giật mình, trong lòng bách vị tạp trần, không biết là vui hay buồn. Đã lâu không thấy, cũng không biết người ấy hiện ở nơi nào. Vệ Tú thở dài, có chút buồn bã. Bất thình lình trong đầu lóe lên linh quang, mơ hồ đoán được người ở trên núi này là ai.

Vệ Tiềm gật gật đầu, khẳng định suy đoán của Vệ Tú, nói:

- Không sai! Người ở chỗ này, chính là sư phụ của Tô Chuyết, Quỷ Ẩn!

Vệ Tú giật mình, không ngờ ngày đó ở Thiếu Lâm vô tình nói ra sư thừa của Tô Chuyết, lại đưa tới chuyện ngày hôm nay. Nàng lo âu hỏi:

- Phụ thân, mặc dù Tô Chuyết thường xuyên đối nghịch với chúng ta. Nhưng sư phụ của hắn đã ẩn cư nhiều năm, hẳn là không liên quan đến hành động của Tô Chuyết chứ?

Làm sao Vệ Tiềm không biết tâm tư của con gái được, cười nhạt một tiếng, đáp:

- Yên tâm, lão Quỷ Ẩn và ta là bạn cũ. Sao ta có thể vì Tô Chuyết, mà chuyên đến gây khó dễ hắn được? Con cũng quá coi thường phụ thân con rồi!

Vệ Tú yên lòng, lại hơi có chút xấu hổ. Nàng hỏi:

- Trên giang hồ chỉ nghe danh Quỷ Ẩn lão nhân, không biết rõ ràng. Rốt cuộc ông ta là người ra sao? Như nào xứng được phụ thân đánh giá?

Vệ Tiềm chầm chậm nói:

- Quỷ Ẩn tự xưng là Quỷ Ẩn lão nhân, kỳ thật hắn chỉ lớn hơn ta bảy tám tuổi mà thôi, chưa tính là già cả. Nguyên danh của hắn là Phong Tòng Quy, thuở nhỏ ham mê đọc sách, lại có tài đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không quên được. Lúc mười bốn tuổi tham gia khoa cử, bất đắc dĩ thuở ấy loạn thế, Phong Tòng Quy tuy là kinh tài tuyệt diễm, nhưng không có tiền lo lót trên dưới, dẫn đến thi rớt. Về sau hắn du lịch bốn phương, giao lưu cùng các loại người tam giáo cửu lưu. Rồi sau đó lại bái nhập môn hạ truyền nhân đời thứ chín mươi tám của Quỷ Cốc tử, học được một thân bản sự cơ mưu tính toán. Khi tuổi còn trẻ, Phong Tòng Quy cũng từng làm những chuyện lớn kinh thiên động địa trên giang hồ. Bất quá hai mươi năm trước, hắn lựa chọn thoái ẩn, tự xưng là Quỷ Ẩn, từ đó không hỏi đến việc đời nữa. Mà trên giang hồ cũng dần dần cực ít đàm luận về người này...

Nói xong không khỏi có cảm giác anh hùng tuổi xế chiều.

Vệ Tú cực kì thông minh, từ trong lời nói của Vệ Tiềm, đã đoán được ông hẳn là còn che giấu rất nhiều chuyện. Quỷ Ẩn đến cùng làm ra chuyện gì kinh thiên động địa? Vì sao ông ta lại quy ẩn? Vệ Tiềm nhất định là biết, chỉ là không muốn nói thôi. Nếu ông đã không muốn nói, Vệ Tú biết mình hỏi cũng không được, dứt khoát ngậm miệng không nói. Bất quá trong nội tâm nàng, đã ngày càng mong đợi đối với nhân vật bí ẩn này. Lúc trước nàng còn cảm thấy hết sức hứng thú đối với những kẻ cướp gà trộm chó của ba môn bảy phái, phí hết tâm tư thu nhận dưới trướng. Giờ phút này làm sao lại không động tâm với một nhân vật truyền thuyết như vậy được? Mặc dù biết rõ là một vị tiền bối đã ẩn cư nhiều năm, nhất định sẽ không làm việc cho mình. Nhưng có thể gặp mặt được một lần, cũng là may mắn của đời này.

Cha con hai người nói chuyện câu được câu không, bất giác đã leo đến đỉnh núi. Chỉ thấy trên đỉnh núi rộng rãi bằng phẳng, tình cảnh không giống như núi cao hiểm trở, ngược lại giống như thôn quê ngoài thành. Đối diện là một vùng rừng đào, lúc này trăm hoa sớm đã rụng mất, lá xanh tươi tốt. Rừng cây vô cùng rậm rạp, che khuất con đường phía trước. Một khúc suối nước chảy ra từ chỗ sâu quanh co khúc khuỷu, nguồn suối cõ lẽ ở đỉnh núi, trải qua đổi dòng mà hình thành. Bước vào địa phương như là thế ngoại đào viên đây, Vệ Tú cũng không nhịn được tâm thần rung động, vui tươi sảng khoái.

Ai ngờ Vệ Tiềm nhìn thấy cảnh đẹp này, lại nhíu mày. Mắt thấy Vệ Tú không biết nặng nhẹ, lửng thững muốn đi vào rừng đào, Vệ Tiềm vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại:

- Chờ một chút! Rừng đào này không dễ vào vậy đâu, nhất định có gì đó quái lạ!

Vệ Tú sững sờ, thuật cơ quan bày trận cũng không phải là sở trường của nàng, nhất thời không nhìn ra đến cùng như thế nào.

Vệ Tiềm đột nhiên thét dài một tiếng, tiếng hú trầm bổng qua lại giữa sơn cốc. Ông ta hô:

- Người quen cũ tới thăm mà Phong huynh chào hỏi khách nhân như thế sao?
Bình Luận (0)
Comment