Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 214

Gia Cát Tranh nhẹ gật đầu, nói:

- Ngay từ ban đầu tiếp nhận vụ án này, ta cũng thấy điểm này rất kỳ quái, nhưng thi thể xác thực có đặc trưng giống như là trúng độc. Vì vậy ta xếp tất cả đối tượng có khả năng đến gần hạ độc Vương Hoàn trong vòng bốn năm canh giờ trước khi hắn chết vào danh sách hoài nghi. Ngoại trừ người của phủ tướng quân ra, theo lời Minh Hương nói, ngày đó Vương Hoàn và công tử của Hộ bộ thượng thư, Trần Bình nguyên, ở cùng một chỗ hơn nửa ngày. Hai kẻ này đều là thiếu gia ăn chơi, thường xuyên lêu lổng cùng nhau. Nghe nói ngày đó hai người đều không mang theo tùy tùng, thẳng đến trời tối mới trở về.

Tô Chuyết vẫn lẳng lặng nghe, nói:

- Xem ra vụ án này đã thành khoai lang bỏng tay, cũng chỉ có huynh dám nhận chứ?

Gia Cát Tranh cười khổ đáp:

- Đệ nói không sai. Bởi vì chuyện này liên quan đến công tử của hai nhân vật lớn, bởi vậy Khai Phong phủ doãn sớm đã báo chuyện này cho Hoàng Thượng. Trên dưới hình bộ toàn bộ đều nói năng thận trọng, không có một bên nào dám tiếp nhận, bấy giờ Hoàng Thượng mới phân bổ việc này lên đầu ta. Bây giờ những quan lại trong kinh thành, nhìn thấy ta đều muốn đi vòng qua, sợ liên lụy vào trong, không cẩn thận đắc tội người ta.

Tô Chuyết cười cười, nói:

- Huynh vẫn cho rằng Vương Hoàn trúng độc mà chết sao, thế nhưng ta lại cảm thấy hắn nhất định không phải bị trúng độc chết. Huynh có dám đánh cược với ta không?

Gia Cát Tranh cười đáp:

- Kiểu cá cược này ta tuyệt đối không đánh với đệ. Bất quá đệ dựa vào gì mà cho rằng hắn không phải bị trúng độc chết?

Tô Chuyết đứng lên nói:

- Trực giác! Vừa nãy ta đã nói, cỏ thực tâm xuất hiện bên cạnh thi thể, chính là một sơ hở rất lớn, nhất định là hung thủ cố ý đặt ở chỗ đó, ảnh hưởng đến suy đoán của chúng ta. Như vậy chúng ta có thể giả thiết rằng, hung thủ đặt đó từ lúc nào? Nếu như đặt vào thời điểm sau khi Vương Hoàn chết, như vậy hắn làm thế nào vào được căn mật thất kia? Nếu như thực sự là đặt vào thời điểm trước khi Vương Hoàn chết, như vậy hung thủ đã có thể đến gần Vương Hoàn, cần gì phải dùng phương pháp hạ độc rườm rà như thế? Một đao giết chết không phải gọn gàng dứt khoát hơn sao?

Gia Cát Tranh nói:

- Đệ cho rằng tên đầy tớ Minh Hương có vấn đề sao?

Tô Chuyết lắc đầu, nói:

- Hết thảy chỉ có sau khi thăm viếng phủ đại tướng quân mới có thể có kết luận!

Gia Cát Tranh không cần tùy tùng đi theo, cùng Tô Chuyết và hai người Khinh Xa, Giản Tòng, đi thẳng đến phủ Đại tướng quân ở ngõ hẻm Hộ Quốc. Vừa tới cửa ngõ, hai người xuống ngựa đi bộ, đi tới cửa trước. Gia Cát Tranh nhẹ nhàng đập vòng cửa. Cửa chính sơn đỏ "Kẽo kẹt" một tiếng, mở ra một lỗ hổng, một khuôn mặt nhô ra từ bên trong, nhìn nhìn Gia Cát Tranh, giọng nói lạnh nhạt hỏi:

- Ngươi là ai?

Tô Chuyết không khỏi thầm than, quả đúng là nô tài trên phủ tướng quân cũng phải hung ác một chút.

Gia Cát Tranh nói:

- Làm phiền thông báo cho đại tướng quân một tiếng, Đại Lý Tự Gia Cát Tranh đến gặp.

Nô tài kia tức giận nói:

- Lão gia nhà ta vắng rồi!

Nói xong "Phanh" một tiếng nặng nề đóng cửa lại.

Gia Cát Tranh và Tô Chuyết đồng thời sững sờ, nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ. Không ngờ hai người cứ vậy mà bị ăn canh bế môn. Tô Chuyết thầm nghĩ, trước khi đến phủ thượng của Gia Cát Tranh, đích xác trông thấy có một đoàn người rời cửa, chẳng lẽ đó chính là Vương Định Biên?

Hai người không cam lòng, dứt khoát đứng chờ trước cửa. Cho nên không bao lâu, Tô Chuyết nhìn thấy đội nhân mã kia quả nhiên trở về. Một giáp sĩ tiến lên quát hỏi:

- Hai ngươi đang làm gì?

Gia Cát Tranh trông thấy ở giữa đội ngũ có một người ngồi trên lưng ngựa, mặc y phục thường ngày, nhưng thân hình khôi ngô, không giận tự uy, vội vàng cúi người chào nói:

- Vãn bối Gia Cát Tranh, bái kiến Vương Tướng quân!

Gia Cát Tranh làm lễ vãn bối, Vương Định Biên không tiện bày kiểu cách nhà quan. Ông ta ừ một tiếng, xem như đáp lễ, hỏi:

- Ngươi tìm ta làm gì?

Gia Cát Tranh sững sờ, Hoàng đế giao vụ án này cho hắn, Vương Định Biên không có khả năng không biết. Như vậy hiện tại ông ta hỏi câu này là có ý gì? Hay là không tin tưởng Gia Cát Tranh? Tô Chuyết cũng khẽ nhíu mày, trong lòng sinh ra nghi vấn tương đồng. Gia Cát Tranh đành phải cung kính như cũ nói:

- Vãn bối chuyên đến vì bản án của lệnh công tử.

Vương Định Biên lại ừ một tiếng, giục ngựa tiến thẳng vào trong phủ. Gia Cát Tranh và Tô Chuyết nhún nhún vai, đành phải đi theo đằng sau đội ngũ vào phủ. Tiến vào cửa chính, chỉ thấy trong viện khắp nơi chỗ ngoạt lối rẽ đều có hai tên vệ sĩ thiết giáp thủ vệ đứng đó. Tất cả đều mặc tang phục, trên dưới toàn phủ dường như yên lặng như chết, ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng. Chỉ nghe thấy thanh âm nỉ non khóc lóc của phụ nữ loáng thoáng truyền đến từ phương hướng chính đường.

Gia Cát Tranh và Tô Chuyết đi theo Vương Định Biên bước vào chính đường.

Linh đường và quan tài của Vương Hoàn được bố trí trên phòng lớn. Hai người cùng dâng hương, hành lễ. Bên cạnh là một phụ nhân trung niên áo lụa trắng, bà ta nói với Gia Cát Tranh:

- Gia Cát Tranh, ngươi nhất định phải cho con ta một câu trả lời!

Lúc nói chuyện thỉnh thoảng khóc thút thít hai tiếng, nguyên lai là mẹ đẻ của Vương Hoàn.

Vương Định Biên đưa hai người đến thiên sảnh, cũng không mời ngồi, ồm ồm chỉ vào Tô Chuyết hỏi:

- Ngươi là ai?

Tô Chuyết ôm quyền, hành lễ theo lễ tiết giang hồ, đáp:

- Tại hạ họ Tô tên Chuyết, là bằng hữu của Gia Cát huynh.

Lông mày của Vương Định Biên nhấc lên, nói:

- Ngươi chính là Tô Chuyết ư?! Các ngươi tới đây làm gì?

Gia Cát Tranh nói:

- Vương Tướng quân, chúng ta hoài nghi cái chết của lệnh lạng không phải do trúng độc. Bởi vậy chúng ta muốn mở quan tài, kiểm tra một lần nữa...

Còn chưa dứt lời, Vương Định Biên nặng nề vỗ bàn một cái, ấm trà chén trà trên bàn đều nhảy dựng lên. Vương phu nhân nghe vậy, gào khóc mắng:

- Gia Cát Tranh, ngươi có ý gì! Con ta chết thảm như vậy, ngươi còn muốn mở quan tài, quấy nhiễu vong linh nó! Ngươi muốn con ta trên đường Hoàng Tuyền cũng không yên sao? Ngươi đến cùng có ý định gì?!

Tô Chuyết nhìn thấy tình thế không đúng, xem ra việc mở quan tài là vạn vạn không thành, vội nói:

- Vương Tướng quân, Vương phu nhân xin bớt giận, chúng ta chỉ ra một đề nghị nhỏ thôi. Nếu hai vị không đồng ý, vậy thì coi như thôi, coi như chúng ta chưa hề nói gì. Bất quá ta muốn hỏi tên đầy tớ thiếp thân của lệnh lang khi còn sống mấy câu, không biết yêu cầu này có quá phận hay không?

Vương phu nhân chà xát nước mắt, nhìn xem trượng phu, có chút do dự. Tô Chuyết nhìn mặt đoán chuyện, cảm thấy có chút không đúng. Quả nhiên, Vương Định Biên nặng nề hừ một tiếng, nói:

- Các ngươi muốn gặp nô tài kia ư, cứ đến Khai Phong phủ là được. Thi thể của hắn, lão phu đã vừa mới đưa qua!

Gia Cát Tranh và Tô Chuyết đều lắp bắp kinh hãi, vội hỏi:

- Minh Hương chết rồi ư? Sao hắn chết?

Vương Định Biên trầm giọng đáp:

- Là lão phu đánh chết hắn! Cẩu nô tài không hầu hạ Hoàn nhi cho tốt, tội đáng chết vạn lần! Thế nào, chẳng lẽ lão phu đánh chết một tên cẩu nô tài, cũng cần Đại Lý Tự đến hỏi tội sao? Các ngươi không cần hỏi, lão phu đã nghiêm hình khảo vấn hắn, chẳng hỏi ra cái quái gì cả!

Tô Chuyết thở dài, thế mới biết, nguyên lai vừa nãy Vương Định Biên dẫn người ra ngoài, nguyên lai là đưa thi thể của Minh Hương đến Khai Phong phủ doãn. Tỉ mỉ suy nghĩ kỹ một chút, ông ta làm vậy cũng không sai. Bởi vì Gia Cát Tranh chỉ phụ trách bản án Vương Hoàn, mà Vương Định Biên đánh chết Minh Hương, lại là một vụ án khác. Mà Vương Định Biên đã tự đưa đến, Khai Phong phủ doãn đương nhiên sẽ không nói thêm gì. Tựa như ông ta nói, một đại tướng quân đánh chết gia nô của mình, đích xác chẳng tính là gì. Đến cuối cùng cũng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Sắc mặt Gia Cát Tranh biến đổi, nghĩ không ra người mấu chốt nhất trong bản án này, cứ thế mà bị đánh chết, manh mối lập tức lại gãy mất. Tô Chuyết hỏi:

- Đã như vậy, xin hỏi phu nhân, Minh Hương đi theo lệnh lang bao lâu rồi?

Vương phu nhân suy nghĩ sơ qua, đáp:

- Có chừng bảy tám năm đi. Năm đó ta nhìn thấy tên tiểu oa nhi này thông minh lanh lợi, lại không chỗ nương tựa, mới để cho nó đi theo Hoàn nhi, không nghĩ tới...

Tô Chuyết gật đầu, nói:

- Có thể để chúng ta đi xem căn phòng của lệnh lang một chút được không?
Bình Luận (0)
Comment