Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 221

Ai ngờ tú bà kia nghe Tô Chuyết nói xong, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, nói:

- Công tử, ở đây chúng ta có nhiều cô nương còn xinh đẹp hơn Nguyệt Thiền, ngài cần gì đặc biệt đến tìm ả? Để ta sắp xếp cho ngài hai cô...

Tô Chuyết lắc đầu, đáp:

- Ta chỉ muốn gặp Nguyệt Thiền cô nương!

Tú bà biến sắc, hai cô gái dựa vào trên người Tô Chuyết cũng cách xa chút. Tú bà đột nhiên cả giận nói:

- Nguyệt Thiền cô nương mà ngươi muốn gặp thì gặp hả? Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà tự xem mình đi, còn muốn gặp Nguyệt Thiền cô nương ư? Sớm cút đi cho ta!

Tô Chuyết sững sờ, vừa nãy tú bà này còn cố tính đánh giá thấp Nguyệt Thiền một phen, quay đầu thì lại vênh vang đắc ý, nói gì mà Nguyệt Thiền không phải ai cũng gặp được. Trước sau khác biệt quá lớn đi. Vì sao bà ta thà rằng không mở cửa, cũng không muốn để cho mình gặp Nguyệt Thiền đây? Y vừa định hỏi, ai ngờ tú bà kia không thèm để ý đến y, xoay người sang chỗ khác.

Đúng lúc này, trên lầu bỗng nhiên có người lên tiếng:

- Hoa di, để hắn vào đi. Ta gặp hắn...

Tú bà sững sờ, trên mặt âm tình bất định. Tô Chuyết cũng không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nửa bóng lưng của một cô gái rời đi. Cô ta dùng lụa mỏng che thân, mơ hồ có thể thấy được một vùng da thịt nõn nà ở bả vai. Tô Chuyết nhất thời có chút nhìn đến ngây người.

Tú bà mắng:

- Nhìn nhìn cái gì!

Nói xong nháy mắt với một cô hầu gái bên cạnh, rồi tự quay người thở phì phò rời đi.

Hầu gái nói với Tô Chuyết:

- Mời công tử đi theo tiểu nữ!

Tô Chuyết đi theo sau lưng nàng, xuyên qua đại sảnh ồn ào, đi thẳng đến hậu viện. Hậu viện lại có mấy đường hành lang, thông đến các viện khác. Hai người càng đi thì càng an tĩnh, dần dần không còn ai nữa. Tô Chuyết có chút kỳ quái, nơi này không giống như là thanh lâu, ngược lại trông giống hoa viên của chủ nhà giàu có. Hầu gái ngừng chân trước một tòa lầu các, nói:

- Công tử mời đi!

Nói xong rồi tự rời khỏi.

Tô Chuyết một mình bước đi thong thả vào lầu nhỏ, chỉ thấy trong phòng không có vẻ diễm tục của tần lâu sở quán (nhà chứa kỹ viện), ngược lại bố trí rất thanh nhã. Một tấm lụa mỏng vây quanh phòng khách, giữa ánh trăng mờ có thể trông thấy một bóng người yểu điệu bên trong, đang gảy tì bà, cùng lúc truyền đến tiếng dây cung thánh thót.

Tô Chuyết nhất thời đứng tại chỗ, chân tay luống cuống. Cô gái bên trong rèm cửa nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:

- Đã tới, vì sao không đến ngồi đi?

Giọng nói vừa nãy là giọng của con người, nhưng ở trong lầu nhỏ an tĩnh đây lại nghe như tiếng thần tiên ngoài bầu trời, phá lệ rung động lòng người. Khuôn mặt Tô Chuyết bất ngờ đỏ hồng, cuống họng khô khan, cẩn thận đi vào trong tấm màn, trông thấy một cô gái nhỏ nhắn yếu ớt nửa ôm tì bà, ngồi bên cạnh bàn. Nàng đang mặc một tấm lụa mỏng màu hồng, nửa chặn nửa che, lụa mỏng thấp thoáng có thể thấy được áo ngực màu trắng tinh bên trong. Nàng ngẩng đầu lên, một gương mặt mảnh mai đối diện với Tô Chuyết, một đôi mắt to phảng phất như biết nói chuyện. Trên mặt không xoa son phấn, nhưng càng trắng nõn mềm mại hơn. Ánh nến chiếu rọi, lộ ra một vẻ mê say lòng người.

Mặc dù Tô Chuyết không phải là đăng đồ lãng tử (háo sắc) gì cả, nhưng vào thời điểm thế này cũng khó tránh khỏi sinh ra ý niệm. Y bình sinh thấy qua nữ tử phong trần chỉ không quá hai người, dáng vẻ của Tô Cầm, đủ để so sánh với cô gái trước mắt. Bất quá trái tim Tô Cầm sớm đã có nơi thuộc về, chán chứa nhiệt tình hoàn toàn trên người Lăng Sương. Bởi vậy mị thái và dụ hoặc của cô gái trước mắt, so với Tô Cầm, càng làm Tô Chuyết khó chống đỡ được.

Y cực lực đè nén xuống tâm tư không yên, thở dài một hơi, nói:

- Không ngờ hôm nay tại hạ được gặp mặt Nguyệt Thiền cô nương một lần, thật sự là có phúc ba đời!

Nguyệt Thiền cười khúc khích, hơi thở như hoa lan:

- Không phải công tử đến đây là muốn gặp tiểu nữ sao? Chỉ là không nghĩ tới công tử biết tiểu nữ là ai chẳng?

Tô Chuyết cười đáp:

- Ngoại trừ hoa khôi Nguyệt Thiền cô nương, còn ai khác có thể làm cho tú bà tức giận mà không dám nhiều lời sao?

Nguyệt Thiền đặt tì bà sang một bên, đi đến sau lưng Tô Chuyết, hai tay đè lên bả vai hắn, ấn hắn ngồi trên ghế, hai tay nhẹ nhàng nắn bóp bả vai Tô Chuyết, bỗng nhiên cúi người, đầu tựa ở vai Tô Chuyết, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhẹ nhàng nói:

- Lời này của công tử là thật hay giả. Tiểu nữ thấy công tử muốn gặp tiểu nữ, nhất định là có chuyện khác, đúng không Tô công tử?

Tô Chuyết sững sờ, nàng rõ ràng đã biết mình là ai sao? Xoay đầu một cái, thì gó má kề sát với Nguyệt Thiền. Tô Chuyết nóng mặt lên, ngồi ngay ngắn bất động.

Nguyệt Thiền lại không để bụng, bỗng nhiên đứng dậy rời đi, ngồi vào bên cạnh bàn trà, cúi đầu dọn dẹp đồ uống trà, cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

- Tô công tử cho rằng chúng ta suốt ngày ở trong lầu nhỏ này, cũng không biết chuyện bên ngoài sao?

Tô Chuyết không đáp, Nguyệt Thiền lại ngồi về đối diện Tô Chuyết, rót hai chén rượu, nói:

- Kỳ thật nơi đây là địa phương có tin tức linh thông nhất cả kinh thành. Bên ngoài phát sinh chuyện gì, thì tiểu nữ lập tức biết được. Hai ngày trước công tử của Vương Tướng quân chết rồi, liền có người nói, trên giang hồ có một thanh niên tài tuấn hết sức nổi danh có tên là Tô Chuyết muốn tới kinh thành phá án. Vì thế tiểu nữ suy nghĩ, có thể gặp mặt Tô công tử đó một lần được không?

Tô Chuyết tiếp nhận chén rượu Nguyệt Thiền bưng tới, bỗng nhiên có chút lúng túng.

Nguyệt Thiền nói tiếp:

- Kỳ thật a, những người như tiểu nữ trải qua tháng ngày rất tịch mịch. Chúng ta thích nhất, một là những tên tú tài hủ lậu chép bài hát cho chúng ta. Thứ hai chính là những lãng tử giang hồ như công tử... Nếu có một người như công tử, dẫn theo tiểu nữ lưu lạc chân trời xa xăm, đó là một loại tình hình như thế nào đây?

Tô Chuyết không dám trả lời, thông minh tài trí xưa nay bỗng nhiên biến mất hết. Nhưng mà y cũng biết, Nguyệt Thiền không phải là một người phụ nữ tầm thường, nàng từng trải việc đời, thủ đoạn đối phó đàn ông càng không đơn giản, nếu mình tuỳ tiện tin tưởng nàng, chỉ sợ sẽ khó mà tự kềm chế được.

Nguyệt Thiền thở dài, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, trên khuôn mặt lập tức hiện lên hai đóa đỏ ửng. Nàng lại nói:

- Công tử nghĩ rằng phụ nữ chúng ta đều rất ngu ngốc sao? Công tử cho rằng chắc chắn tiểu nữ không đoán được công tử là ai chẳng? Kỳ thật tiểu nữ trên lầu, vừa nghe được công tử nói muốn gặp tiểu nữ, thì tiểu nữ đã đoán được rồi. Kỳ thật kẻ dám trực tiếp đến gặp tiểu nữ cũng không có bao nhiêu, bởi vì bọn họ đều không có lá gan đó...

Tô Chuyết sững sờ, không có lá gan đó là có ý gì? Còn chưa nghĩ rõ ràng, Nguyệt Thiền tiếp tục nói:

- Kinh thành tuy lớn, công tử ca nhi có thể đến Yêu Hương lâu kỳ thật cũng chỉ có một số đó. Mà vẻ mặt công tử lại lạ hoắc, nên tiểu nữ nổi lòng nghi ngờ. Mà hai ngày nay cái chết của Vương công tử đã truyền đi xôn xao, nếu công tử đến đây tra án, thì nhất định sẽ tới gặp tiểu nữ. Bởi vì ngày xảy ra chuyện, hắn đã ở lại chỗ của tiểu nữ hơn nửa ngày!

Tô Chuyết không ngờ rằng nàng lại thoải mái nói ra, ngược lại ra vẻ lòng mình tiểu nhân. Y hỏi:

- Ngày đó Vương Hoàn quả nhiên ở chỗ của cô?

- Tiểu nữ lừa công tử làm gì?

Nguyệt Thiền nói.

- Mới đầu hắn còn không dám nói ra tên của mình, thật sự là kẻ hèn nhát! Bất quá con trai độc nhất của đại tướng quân, ai mà không nhận ra?

Tô Chuyết khẽ giật mình, nghiêm mặt nói:

- Nói như vậy, Vương Hoàn tới tìm cô, có rất nhiều người biết sao? Mặc dù hắn giấu diếm tính danh, cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi chứ?

Nguyệt Thiền cười gật gật đầu, đột nhiên quay người ngồi lên trên đùi Tô Chuyết, ôm cổ Tô Chuyết, bờ môi dán bên tai Tô Chuyết, nói khẽ:

- Nói một người chết làm gì? Mất hết hứng thú. Kỳ thật tiểu nữ để công tử đến, ngoại trừ tò mò, còn có một nguyên nhân... Đó chính là, tiểu nữ thấy dáng dấp công tử không tệ đâu...

Nói xong cười lên khanh khách, cả người run rẩy.

Vẻ mặt Tô Chuyết đỏ lên, trong mắt thấy được nửa hở, lỗ tai vừa nãy bị bờ môi nàng dán vào đã bắt đầu nóng rực. Ngay ở thời khắc ý loạn tình mê, chợt gió táp phá không, một mũi tên lướt sát thái dương Tô Chuyết, "Keng" một tiếng, đóng trên mặt bàn, hơi hơi rung động. Hai đầu dưới mũi tên chậm rãi lung lay, đuôi tên nối với một miếng vải, trên đó viết bốn chữ:

- Không biết xấu hổ!
Bình Luận (0)
Comment