Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 238

Yến Linh Lung giật mình, nói:

- Sao hắn lại chạy rồi?!

Nói xong liền muốn đuổi theo.

Hoa Bình ngăn nàng lại, nói:

- Được rồi, không cần đuổi theo. Tô Chuyết đã nói trong thư, chỉ cần báo cho hắn biết sự thật là được rồi.

Yến Linh Lung thở dài, cuối cùng từ bỏ đuổi theo Phục Bộ Thiên Chiến. Giữa rừng cây lấp lóe bóng người, một người dính đầy bụi gai, đi đến trước mặt hai người, nguyên lai là thám tử mà Tứ Hải Minh phái ra. Hắn bẩm báo nói:

- Minh chủ, trong thành truyền ra tin tức!

Trong lòng Hoa Bình và Yến Linh Lung khẽ động, vội hỏi:

- Tin tức gì? Mau nói!

Người kia đáp:

- Huynh đệ phân đà Biện Lương nói, đêm qua Xu Mật Sứ Giả Ngạn Tri bày tiệc rượu mời Vệ Tiềm và Quỷ Ẩn. Vệ Tiềm đã giết Quỷ Ẩn ngay ở trên tiệc!

Hoa Bình vẫn không tin, bật thốt lên:

- Thật sao? Nhanh như vậy ư?

Yến Linh Lung thở dài, sắc mặt có chút buồn bã, nói:

- Cũng không xê xích nhiều lắm. Tô Chuyết chết được hai ngày, Vệ Tiềm đã rất có kiên nhẫn rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không đấu trí với Quỷ Ẩn, gọn gàng dứt khoát như thế cũng không khó nghĩ. Đáng tiếc sư phụ Quỷ Ẩn gần già rồi mà còn tranh ăn với hổ. Chẳng những hại đồ đệ của mình, còn thêm cả tính mạng bản thân vào nữa...

Hoa Bình gật đầu, tràn đầy đồng cảm, nói ra:

- Mau mở túi gấm thứ hai ra xem đi!

Yến Linh Lung lấy ra túi gấm từ trong ngực, xé mở chỗ dán, bên trong chứa bảy, tám tấm giấy, viết đầy tên người lít nha lít nhít. Yến Linh Lung nhìn từ trên đầu, chỉ thấy mở đầu có bốn chữ lớn: "Phủ Để Trừu Tân" (*)! Hai người dằn lòng xem hết, khóe miệng không hẹn mà cùng lộ ra ý cười.

(*)Phủ để trừu tân: Rút củi dưới đáy nồi

Hoa Bình thở dài:

- Thật không nghĩ đến Tô Chuyết rõ ràng đã sắp xếp xong hết thảy rồi!

Yến Linh Lung gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía vách đá. Núi cao trăm thước, khe nước chảy xiết, rớt xuống từ nơi này, tất nhiên là thịt nát xương tan, xương cốt cũng chẳng còn. Nàng thở dài, nói:

- Vậy ta liền phái người dùng bồ câu đưa tin cho Thương Trình, để hắn chiếu theo kế hoạch của Tô Chuyết mà làm việc!

Ở ngoài thành đám người Yến Linh Lung âm thầm bố trí, ở trong thành Vệ Tiềm cũng bắt đầu khua chiêng gõ trống mà chuẩn bị nổi dậy. Không biết là chuyện gì, nguyên bản vụ án Tô Chuyết đã phai nhạt ra khỏi tầm mắt mọi người, bỗng nhiên lại bị người ta nhấc lên. Đầu đường cuối ngõ, khắp nơi đều có người đang đồn đại, Tô Chuyết vốn là tiếp nhận chỉ thị của Dự Yến vương Triệu Yến nên mới đi ám sát Vương Hoàn. Bằng không, một tên lãng tử giang hồ như Tô Chuyết, làm thế nào lại kết thù với con trai của đại tướng quân được đây?

Còn quạt xếp và dây chuyền ngọc mà Triệu Yến tặng cho Nguyệt Thiền, cũng đột nhiên chuyển đến trên tay Khai Phong phủ doãn Hồ Quang Huy. Hồ Quang Huy không dám nhận củ khoai nóng bỏng tay này, đành phải trình lên cho Hoàng đế trước mặt mọi người trên triều nghị. Chỉ riêng việc ngang nhiên vào chốn bướm hoa đã khiến Hoàng đế rất tức giận rồi, nặng nề trách phạt Triệu Yến một trận. Mà Vương Định Biên tự nhiên cũng nghe nói đủ mọi loại đồn đoán, trong lòng càng ngày càng cực kỳ nghi ngờ Triệu Yến.

Hoàng hậu đã sớm nhận Triệu Yến vào trong cung, sợ lại phát sinh chuyện lần trước. Mà Giả Toàn Trung của Thành Phòng doanh cũng bố trí lực lượng đến từng cửa vào hoàng thành, phối hợp thị vệ đại nội bảo vệ hoàng thành. Tương ứng, tất cả phó tướng dưới tay Vương Định Biên, trong vòng hai ngày toàn bộ rời khỏi kinh thành trở lại các doanh đóng quân.

Bên trong kinh thành cuồn cuộn sóng ngầm, khẽ chạm vào là bùng nổ. Chỉ có dân chúng không rõ sự thật, vẫn duy trì sinh hoạt bình thản ngày qua ngày, chẳng hay biết đến một cơn biến động kinh thiên đang ở ngay trước mắt...

Đảo mắt đã là đêm trăng cuối tháng, bầu trời không trăng, ánh sao mờ tối. Nhưng ngay ở trong màn đêm tĩnh lặng lại ẩn giấu sát ý vô biên. Tên đã lên dây cung, mũi nhọn đã lộ ra, thế lực khắp nơi rục rịch muốn động, số phận thắng bại ngay vào đêm nay!

Rừng rậm vùng ngoài thành, một bóng người đi qua đi lại mấy bước, dường như đang hết sức nôn nóng. Mạnh Thư Điền ngẩng đầu nhìn xem ánh sao, tính toán thời gian, lại thỉnh thoảng nhìn ngắm xung quanh con đường nhỏ. Nhưng mà trong đêm yên tĩnh, nơi xa không có một bóng người.

Gió thổi lá cây xào xoạt rung động. Thần sắc Mạnh Thư Điền đột nhiên run lên, bật thốt lên:

- Kẻ nào!

Một người áo xám nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cành cây, đứng trước người Mạnh Thư Điền mười thước. Trong lòng Mạnh Thư Điền run lên, thầm nghĩ: Không ngờ kẻ này có thân thủ như vậy! Đi vào phạm vi trong vòng mười bước mà ta mới phát giác được. Bất quá Mạnh Thư Điền cũng không thấy lo lắng, người áo xám bọc khăn trùm đầu, dùng vải đen che mặt. Mặc dù Mạnh Thư Điền không nhận ra hắn, nhưng biết hắn vẫn đang phục vụ cho Vệ Tiềm.

Mạnh Thư Điền hỏi:

- Chuyện gì thế này? Làm sao bọn họ còn chưa tới?

Người áo xám thản nhiên đáp:

- Bọn họ sẽ không tới.

- Có ý gì? Gì mà sẽ không tới hả?

Mạnh Thư Điền sững sờ.

- Hầu gia sớm đã giao hẹn cùng bọn họ, gặp nhau ở đây vào ba mươi tháng bảy giờ Tý.

Người áo xám nói:

- Những chưởng môn, bang chủ kia đều đã thay đổi triệt để, bỏ xuống đồ đao về nhà mình rồi, bởi vậy sẽ không có ai tới cả.

Trên mặt Mạnh Thư Điền lóe lên vẻ tức giận, cả giận nói:

- Lũ người nói không giữ lời!

Nói xong, trong lòng hắn cả kinh, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác thường, nghiêm nghị nói:

- Không đúng! Bọn chúng đã thề thuần phục Hầu gia từ lâu, tuyệt đối sẽ không lâm thời lật lọng, càng không có khả năng tất cả bọn họ đều không đến! Nhất định là có kẻ giở trò trong bóng tối!

Người áo xám thở dài:

- Tô công tử sớm đã mưu tính xong rồi, bởi vậy các hạ cũng không cần đợi thêm nữa đâu!

Mạnh Thư Điền giật mình, nói:

- Ngươi... Ngươi...

Hai chữ "Ngươi" còn chưa nói xong, người áo xám đã vỗ qua một chưởng. Mạnh Thư Điền có một thân võ công kinh thế hãi tục, ai biết bị chưởng phong của người này che phủ xuống thì lại không thể động đậy. Trong lòng của hắn chợt bốc lên một ý nghĩ: Kẻ này lại có thân thủ đến thế ư? Không ngờ ở dưới tay Hầu gia mấy tháng mà lại không lộ ra một chút sơ hở nào. Hắn đến cùng là ai?

Suy nghĩ còn chưa chuyển qua, trước ngực đã trúng chưởng. Mạnh Thư Điền chỉ cảm thấy một dòng nước ấm êm dịu nhập vào trong thân thể, chẳng những không thấy thống khổ, ngược lại cảm thấy ấm áp dễ chịu cực kỳ. Nhưng mà dòng nước ấm đi khắp toàn thân, thân thể Mạnh Thư Điền lại mềm nhũn, không còn cách nào nhấc lên nửa phần khí lực nổi nữa. Người áo xám nắm lưng áo Mạnh Thư Điền, nhảy lên một cái, chạy vào trong thành.

Kinh thành, nhà trọ Quân Lai. Mỗi lần thời gian qua nửa nén hương, thì lại có một bóng đen nhảy vào một căn phòng ở lầu hai, sau một lát rồi lại đi ra, biến mất trong màn đêm. Trong phòng không châm đèn, Hoa Bình và Yến Linh Lung nghe xong người cuối cùng bẩm báo, đồng loạt đứng lên. Hoa Bình nắm chặt hai nắm tay, thấp giọng tự nói:

- Rốt cục hành động...

Yến Linh Lung nói:

- Là thời điểm mở túi gấm thứ ba ra!

Vừa nói vừa xé mở túi gấm cuối cùng. Lần này bên trong cũng chỉ có một tờ giấy, trên đó viết: Mở cửa thành ra, nghênh đón đại quân Cần Vương (*).

(*) Cần vương: cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn

Hoa Bình và Yến Linh Lung hai mặt nhìn nhau, nghi ngờ nói:

- Nơi nào có đại quân Cần Vương chứ?

Đúng lúc này, chợt nghe được trên đường phố vang lên một tràng tiếng vang "Vụt vụt vụt", từng tiếng từng tiếng giống như đánh vào trong lòng người. Trái tim của mỗi cá nhân dường như cũng theo tiết tấu nặng nề của thanh âm đó mà nhảy lên. Hoa Bình đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chỉ gặp trên mấy con đường gần đây, từng đội từng đội cấm quân khôi giáp sáng bóng bước từng bước chỉnh tề, bước nhanh chân về phía trung ương hoành thành.

Bọn họ nhấc lên cờ soái của Vương Định Biên, mỗi một đoàn người mấy đều có hai, ba ngàn người. Hoa Bình nhỏ giọng nói:

- Chắc hẳn bọn họ chính là nhân mã của Vương Định Biên, hiện giờ đang đi đến hoàng thành, là muốn bắt Triệu Yến ra tính sổ!

Yến Linh Lung gật đầu, nói:

- Muội thấy Vương Định Biên dẫn theo nhiều nhất không quá ba, bốn vạn người, xem ra còn phần lớn người không nghe theo hiệu lệnh của ông ta. Nếu Tô Chuyết đã nói có nhân mã Cần Vương, vậy chúng ta cứ tin tưởng hắn, vừa qua giờ Tý thì mở ra hết thảy cửa thành!
Bình Luận (0)
Comment