Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 275

Chiếc hộp có giá 10 vạn lượng rơi trên mặt đất, trong chớp mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hai người Trình Hàm và Long Phi Hổ quên cả đánh nhau, đồng thời đưa tay chộp về phía chiếc hộp trên đất. Rốt cục Long Phi Hổ cao hơn một bậc, xuất thủ nhanh hơn một bước. Trình Hàm liếc thấy hắn sắp với tới chiếc hộp liền vẩy mạnh cương đao trong tay một cái, đánh bay chiếc hộp ra ngoài.

Long Phi Hổ một lòng chỉ muốn chiếc hộp, thấy thế hợp thân nhào ra ngoài. Bởi như vậy nên lộ ra kẽ hở. Trình Hàm nheo mắt nhìn thấy sơ hở, nâng đao bổ nghiêng, muốn chém ngang eo Long Phi Hổ. Long Phi Hổ đột nhiên cảm thấy phía sau gió táp rét lạnh, biết không thể không phòng, lăng không xoay người một cái, một tay chống đất, tránh sang một bên. Trình Hàm bức lui đối thủ, trông thấy hộp gỗ đang ở trước mắt, trong lòng mừng rỡ, đưa tay nhặt.

Ai ngờ đầu ngón tay còn chưa đụng vào hộp, từ chéo đất một sợi dây lụa bắn nhanh ra, linh hoạt như rắn, quấn lấy chiếc hộp trên đất kéo đi. Trình Hàm giận dữ, quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái nhỏ gầy mỹ lệ đứng ngoài mười bước, trong tay cầm chiếc hộp gỗ, quan sát trái phải, biểu hiện trên mặt như cười mà không phải cười, phảng phất như đang chế nhạo Trình Hàm

Nguyên lai Yến Linh Lung nhìn thấy hai người Trình, Long tranh giành kịch liệt, bản thây muốn chạy tới cũng không còn kịp, dứt khoát cởi xuống dây lụa quấn eo, khéo léo cướp được chiếc hộp gỗ. Bên kia bọn thổ phỉ và người của Kim Đao tiêu cục đang đánh đến khó mà chia cắt, liếc thấy tình hình này đều ngừng tay.

Long Phi Hổ cùng Trình Hàm đồng thời kêu gọi, hai nhóm người đều xông đến Yến Linh Lung. Bọn trộm Tứ Hải Minh lóe lên từ trong rừng, ngăn đám người lại. Thân thủ bọn họ linh hoạt, cũng không liều mạng, dây dưa khiến cho hai nhóm người phiền muộn không thôi. Lực chú ý của mọi người đều bị bọn họ hấp dẫn. Yến Linh Lung cười khanh khách quan sát, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc hộp gỗ, cũng không sốt ruột mở ra nhìn xem bên trong đến cùng là thứ gì.

Đột nhiên sau lưng khẽ vang tiếng "cộp", dường như có vật gì rơi xuống đất. Lần này thật sự khiến Yến Linh Lung sợ đến hồn phi phách tán, mặc dù nàng đang chú ý tới tình thế trên sân, kì thực thần kinh khẩn trương, luôn luôn chú ý đến động tĩnh quanh thân. Nàng âm thầm giật mình, thân thể bổ nhào về phía trước, nhảy ra bảy tám thước, lúc này mới quay lại nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông nhỏ gầy lưng còng, toàn thân bó trong bộ quần áo đen, đứng ở chỗ mà Yến Linh Lung vừa đứng. Gã khàn khàn cuống họng, cười khằng khặc, tiếng cười giống như chim cú. Gã nói:

- Nghe qua minh chủ trước của Tứ Hải Minh có khinh công tuyệt diệu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là phi thường!

Yến Linh Lung thoáng hồi phục vẻ kinh ngạc, quan sát trên dưới một chút, đã đoán được thân phận của người đến, không khỏi cười một tiếng, nói:

- Ta tưởng là ai, hóa ra là chưởng môn của Huyết Bức phái, Hấp Huyết Biên Bức (dơi hút máu) Ngô Tiêu! Thế nào, cũng đến Trung Nguyên làm ăn rồi à?

Ngô Tiêu bị nàng một lời vạch trần thân phận, hơi lấy làm kinh hãi, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt không xuất hiện bất kỳ biểu lộ nào. Gã lạnh lùng nói:

- Yến minh chủ, giao thứ trên tay cô cho ta!

Yến Linh Lung cười nhạt một tiếng, nói:

- Đồ vật dính tay ta còn không có lý do đưa ra ngoài!

Chợt nghe một người trầm giọng nói:

- Ngô Tiêu, nói nhảm với ả làm gì? Không phải ngươi sớm đã muốn phân cao thấp với cô ta sao?

Đang khi nói chuyện, trong rừng lại có năm sáu người đi ra, trang phục kỳ dị, cầm trong tay kỳ môn băng nhận. Yến Linh Lung hơi rùng mình, nhưng cũng không sợ, cười nói:

- Người của ba môn bảy phái đều tới đủ rồi, tôn chủ Vọng Nguyệt lâu sao còn chưa chịu hiện thân gặp mặt?

Vừa dứt lời, quả nhiên Vệ Tú từ trong rừng chậm rãi đi ra. Nàng mặc một thân nam trang màu xanh, đi theo phía sau Khúc Mai. Yến Linh Lung luôn canh cánh trong lòng chuyện Vệ Tú trộm con gái của mình tại thôn Bách Lý, nhìn thấy người nàng, trong lỗ mũi hừ một tiếng, nói:

- Nghĩ không ra đường đường chủ nhân Vọng Nguyệt lâu không ngờ cũng bắt đầu làm trò ăn cướp!

Vệ Tú cười nhẹ một tiếng, nói:

- Ta cũng kỳ quái, Tứ Hải Minh không phải luôn chỉ dám trộm vặt móc túi thôi sao? Hôm nay lại cũng bắt đầu trắng trợn cướp đoạt rồi?

Trên mặt Yến Linh Lung lóe lên vẻ tức giận, mắt thấy địch nhiều ta ít, con mắt xoay chuyển, muốn dùng khinh công bỏ chạy. Ai ngờ thần tình của nàng sớm bị Vệ Tú nhìn ở trong mắt. Chỉ thấy bóng đen lóe lên, thân hình Ngô Tiêu đã xuất hiện trước mặt Yến Linh Lung. Tay hắn cầm một đôi móng dơi bằng thép, vung vẩy về phía Yến Linh Lung.

Yến Linh Lung phảng phất đã ngửi thấy mùi vị máu tanh trên lợi trảo, biến sắc, vội vàng lùi về phía sau. Ai ngờ từ nơi chéo nhoáng lên bóng đen, Khúc Mai đứng sau lưng Vệ Tú chẳng biết lúc nào đã đến bên cạnh. Yến Linh Lung giật mình, tuy biết võ công của ả cao cường, nhưng không nghĩ rằng cao đến bực này. Sau khi nàng sinh dục, khinh công đã có bước lùi. Giờ phút này bị hai cao thủ vây công, nhất thời đỡ trái hở phải.

Khúc Mai nhẹ nhàng đưa tay bắn lên tay Yến Linh Lung, nhất thời chiếc hộp không giữ chặt được, liền rơi xuống bên cạnh. Yến Linh Lung giật mình, chợt bổ ra một chưởng. Một chưởng này không phải bổ về phía người khác nhưng là đánh lên chiếc hộp. Lần này chẳng những Khúc Mai lấy làm kinh hãi, ngay cả Vệ Tú ở phía xa cũng không khỏi nhíu mày.

"Phanh" một tiếng hộp gỗ vỡ vụn. Từ trong hộp rơi ra một quyển sách cũ cổ xưa, trang bìa viết mấy chữ nhỏ: Lục Đạo Luân Hồi Súc Sinh Đạo!

Ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung lên quyển sách, trong lúc nhất thời quên cả đánh nhau. Yến Linh Lung cũng trợn mắt há mồm, tuyệt đối không ngờ rằng bảo bối vô giá trong chiếc hộp lại chính là quyển sách này! Nàng kịp phản ứng trước tiên, đưa tay chụp về quyển sách.

Khúc Mai và Ngô Tiêu cũng kịp phản ứng, vội vàng cướp sách. Ngay cả Trình Hàm cũng không cam chịu yếu thế cùng đánh tới. Long Phi Hổ vội vàng cản trở. Trong lúc nhất thời có năm sáu người đến cướp sách.

Ngay lúc ngón tay mấy người miễn cưỡng với tới quyển sách, từ chỗ đất bằng đột nhiên nổi lên một cơn cuồng phong. Gió thổi lá khô bụi bặm lướt lên, khiến cho đám người mở mắt không được. Vệ Tú đứng ở đằng xa, chỉ nhìn thấy một bóng người màu trắng từ trên cây nhảy xuống, lăng không một chưởng chụp thẳng xuống. Chưởng phong phát động cuồng phong, bức lui đám người muốn cướp sách.

Cuồng phong hơi hơi ngừng, đám người định thần nhìn lại, chỉ thấy một tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng bào xanh nhạt đứng ở chính giữa. Vóc dáng hắn cao, dáng vẻ chỉ ngoài ba mươi, dung mạo anh tuấn, con ngươi như trăng sáng, lông mày như mũi kiếm. Trên dưới toàn thân không nhuốm bụi trần, tăng bào xanh nhạt không gió mà động. Hắn cầm quyển sách kia trên tay, lông mày rủ xuống, cười khẽ.

Hòa thượng này giáng đòn phủ đầu, một chưởng liền nhìn ra cao thấp, khiến cho mọi người cả kinh không dám vọng động. Yến Linh Lung lớn gan, thấy hòa thượng cầm sách trên tay cũng không lật xem, lại không đề phòng. Nàng ỷ vào khinh công tuyệt diệu, chợt tung người lên muốn cướp quyển sách kia.

Hòa thượng cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi nâng lên bàn tay trái. Yến Linh Lung thấy một chưởng này của hắn không nhanh cũng không giống có lực đạo gì, nhưng khi một chưởng nâng lên liền cuốn lên cuồng phong. Bản thân nàng đang giữa không trung, biết được lợi hại, muốn lùi dĩ nhiên đã không còn kịp rồi. Mắt thấy sắp đụng vào chưởng của hòa thượng, chợt giữa không trung lại có một người từ bên cạnh vọt đến ôm lấy eo Yến Linh Lung, tránh khỏi chưởng lực hòa thượng, lăn đến một bên.

Yến Linh Lung nghĩ lại mà phát sợ, định thần nhìn kỹ người cứu mạng, nguyên lai đúng là Hoa Bình. Hoa Bình từ Kim Lăng ngựa không dừng vó, chạy hai ngày rốt cục ngay lúc nguy cấp đến kịp cứu được thê tử một mạng. Yến Linh Lung nhìn thấy vẻ phong trần của Hoa Bình, nước mắt chảy xuống. Một nửa là vì bị kinh sợ, một nửa khác cũng vì cảm động.

Hòa thượng bỗng nhiên mở miệng cười nói:

- Yến minh chủ khinh công cái thế, Hoa đại hiệp trung hậu quân tử. Càng khó hơn chính là hai vị ân ái nâng đỡ, thấy được đức tài, quả thật là chuyện may mắn!

Hắn vừa nói, vừa chậm rãi bước về phía Trình Hàm. Bước chân hòa thượng cũng không lớn, đi hết thảy bảy bước. Trình Hàm thấy hắn đi tới, sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân cứng ngắc, không dám động đậy.

Mà người ngoài cũng giật nảy cả mình, nguyên lai địa phương mà hòa thượng bước qua rõ ràng lưu lại bảy dấu chân cháy đen. Dấu chân dẫm lên lá rụng, không ngờ bị khô héo, thậm chí còn bốc lên những đốm lửa nhỏ!
Bình Luận (0)
Comment