Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 335

Tô Chuyết lắp bắp kinh hãi, trong Cái Bang xác thực có không ít người chơi đùa rắn độc, thế nhưng mùa này chưa tới Kinh Trập (*), nơi nào có rắn không ngủ đông chứ? Dù là Tô Chuyết cũng không ngờ rằng lão cái độc nhãn lại có thể dùng chiêu này. Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, muốn chạy tới cứu giúp nhưng đã không còn kịp rồi. Ai ngờ thiếu nữ chẳng hề để ý, tay phải nhấc lên không chuẩn xác bắt được thân thể rắn độc. Con rắn phun lưỡi, đầu rắn mạnh mẽ đánh về phía khuôn mặt thiếu nữ. Con rắn công kích nhanh như tia chớp. Nhưng bàn tay phải thiếu nữ phun kình lực, ngón tay bóp vào chỗ bảy tấc của con rắn. Đầu rắn còn chưa đụng đến khuôn mặt thiếu nữ liền rũ xuống.

(*) Kinh Trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba.

Thiếu nữ tiện tay ném con rắn sắp chết xuống đất, khinh miệt nói:

- Chơi rắn trước mặt bổn cô nương ư? Rõ là đùa nghịch đại đao trước cửa Lỗ Ban!

Câu nói vốn nên là múa rìu qua mắt thợ, đùa nghịch đại đao trước cửa Quan công. Nàng nói tiếng Hán có vẻ dở dở ương ương, Tô Chuyết âm thầm buồn cười, trái tim vừa nhấc lên cũng hạ xuống. Xem ra cô bé này dám chọc Cái Bang, xác thực là có chút năng lực.

Lão cái độc nhãn đau lòng vì con rắn của mình chết thảm, hét lớn:

- Ngươi dám giết rắn của ta!

Nói xong hai tay đều luồn vào trong túi, liên tục cầm ra năm sáu con rắn độc mỗi loại, không ngừng ném về phía thiếu nữ. Lão cái độc nhãn rõ ràng có thể vào ngày lạnh mà sử dụng nhiều rắn độc như vậy, Tô Chuyết cũng không nhịn được cảm thấy hứng thú.

Chỉ thấy thiếu nữ không sợ chút nào, chộp rắn vào trong tay, tiện tay ném xuống đất. Những con rắn kia không ngừng uốn đi dưới chân thiếu nữ, có con còn quấn lên bắp chân bóng loáng của thiếu nữ.

Tình hình vô cùng quỷ dị, Tô Chuyết vừa tò mò vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Những con rắn kia chẳng những không công kích thiếu nữ, ngược lại hết sức ngoan ngoãn dưới chân nàng. Ngoại trừ lão cái độc nhãn, ba tên khất cái còn lại cũng cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ hết sức rõ ràng bản sự của lão cái độc nhãn, sao nghĩ được khi đụng phải thiếu nữ này mà bất ngờ kinh ngạc không thôi.

Lão cái độc nhãn tức giận oa oa kêu to. Tô Chuyết không khỏi nói:

- Lão Khiếu Hoa (lão ăn mày), lão cũng không xem hiện tại đang là mùa gì? Khí trời hôm nay còn chưa ấm lên, loài rắn còn đang ngủ, nào có thể ở thời điểm này lấy ra dọa người được chứ?

Tên tiểu khất cái nổi giận mắng:

- Ngươi biết cái gì! Sư thúc chúng ta cho rắn cho ăn dược vật nhiều năm, những con rắn đó căn bản không cần ngủ đông!

Thiếu nữ cười hì hì nói:

- Cho rắn cho ăn Vân Viêm Tán à? Cũng uổng cho các ngươi nghĩ ra được! Chẳng qua mấy con rắn này cho dù không cần ngủ đông, gặp bổn cô nương cũng phải ngoan ngoãn xưng thần!

Sắc mặt lão cái râu dài trầm xuống, nói:

- Không ngờ ngươi cũng biết cả Vân Viêm Tán?! Ngươi rốt cuộc là ai?

Thiếu nữ cười hì hì không ngừng, nhưng tránh không đáp. Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, bỗng khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Lão cái độc nhãn dùng hết rắn độc trong túi, đã không còn cách nào. Thiếu nữ thấy lão không ném rắn ra nữa, cười hì hì một tiếng, nói:

- Thì ra lão đã dùng hết rắn, vậy thì xem thử bảo bối của ta đi!

Nói xong vươn tay vào trong túi của váy ngắn da cừu trước mặt, lấy ra một thứ đen thùi lùi.

Tô Chuyết tập trung nhìn, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng hết lên. Thiếu nữ nâng hai tay, là một đống độc trùng, có nhện, bọ cạp, con rết vân vân. Mấy chục mấy trăm con độc trùng nhúc nhích nhảy nhót giữa những ngón tay trắng nõn của thiếu nữ, vừa nhìn làm cho người ta buồn nôn.

Lão cái độc nhãn có thể điều khiển rắn độc vào ngày lạnh, bản sự đã là không nhỏ. Mà thiếu nữ có thể tìm được nhiều độc trùng như vậy, chỉ cần so sánh lập tức phân ra cao thấp. Còn Tô Chuyết đứng ở một bên xem náo nhiệt, hôm nay xem như là được mở rộng tầm mắt.

Thiếu nữ hô to một tiếng:

- Đến đi!

Độc trùng trong lòng bàn tay nàng tung về phía bốn tên ăn mày. Bốn tên ăn mày cuống quít lui lại, tránh đi độc trùng. Bộ dáng hoảng loạn đến cực điểm, chọc cho thiếu nữ cười "Khanh khách" không ngừng. Lão cái râu dài hừ một tiếng, cởi xuống túi vải bên hông. Túi của lão rất lớn, chỉ cần phủi ra cũng có thể chứa được một người sống sờ sờ.

Lão cái râu dài xòe cái túi ra, thân thể xoay hai vòng, đem mười mấy con độc trùng trước mặt bao vào trong túi. Lão vừa lộ chiêu này, thiếu nữ cũng không nhịn được thay đổi thần sắc. Tô Chuyết lẩm bẩm nói:

- Bố Đại công?! Nghĩ không ra Chấp pháp trưởng lão của Cái Bang cũng tới rồi! Chiến trận lần này cũng không nhỏ...

Đang nghĩ ngợi, lão cái râu dài lần nữa mở túi ra, độc trùng trong bao ào ào rơi xuống mặt đất, đã chết hết rồi. Thì ra đám côn trùng này bị trùm vào miệng bao, liền bị nội lực của lão cái râu dài chấn chết hết. Thiếu nữ trông mà ngây người, lão cái râu dài không nói một lời, vung túi lên trùm về phía thiếu nữ.

Sắc mặt thiếu nữ dường như càng trắng hơn, vội vàng lui về phía sau mấy bước. Thế nhưng sau lưng nàng chính là con suối, nếu còn lùi tiếp sẽ rơi vào trong nước. Túi lớn trong tay lão cái dâu rài bao trùm toàn bộ trên dưới thiếu nữ vào trong. Thiếu nữ múa loạn hai tay, Tô Chuyết chỉ nhìn thấy từ giữa ngón tay nàng bay ra bột phấn đủ mọi màu sắc, bắn về phía lão cái râu dài.

Nhưng lão cái râu dài không sợ chút nào, kéo túi sang trái sang phải, bất kể là cái gì cũng thu vào. Thiếu nữ hết cách, dùng sức nhảy lên thật cao, muốn nhảy qua đỉnh đầu lão cái râu dài. Ai ngờ lão cái độc nhãn nhắm ngay cơ hội, hừ lạnh một tiếng, quát to:

- Yêu nữ nhận lấy cái chết!

Rồi cầm một cây gậy trúc đập về phía thiếu nữ.

Tô Chuyết thầm giật mình, lão cái độc nhẫn nấp sau lưng lão cái râu dài, chính là vì một chiêu đánh lén này. Một gậy của lão phong bế đỉnh đầu thiếu nữ, nếu như đánh thật chắc chắn sẽ vỡ toang óc, táng mệnh tại chỗ.

- Cần gì hạ thủ ác như vậy?

Tô Chuyết tự nói một tiếng, thân thể đã lao ra ngoài, từ sau đến trước, che ở trước mặt lão cái độc nhãn, cánh tay rung lên, đẩy gậy trúc ra, một cái tay khác ôm eo thiếu nữ, xoay vài vòng trên không, thoát khỏi phạm vi che phủ của chiếc túi, rơi xuống đất trống bên cạnh.

Thiếu nữ thoáng như đang trong mộng, chỉ cảm thấy hoa mắt, đã vững vàng đứng trên mặt đất. Nàng quay đầu liếc nhìn mặt bên Tô Chuyết, nhất thời trong lòng mê say, cười "Khanh khách" nói:

- Hóa ra ngươi chẳng những dáng vẻ anh tuấn mà còn có bản sự như thế!

Nói xong thân thể tựa lên trên thân Tô Chuyết, một chân cũng móc lấy chân Tô Chuyết.

Tô Chuyết hơi nhíu mày, tránh sang bên cạnh. Ai ngờ thiếu nữ cũng một tấc không rời, cứ dán sát vào y.

Sắc mặt lão cái râu dài trầm xuống, nói:

- Nguyên lai là chân nhân bất lộ tướng!

Lão cái độc nhãn bị Tô Chuyết một chiêu đẩy gậy trúc ra, gậy trúc trong tay không ngừng rung động, suýt nữa cầm không vững. Lão dùng sức nắm chặt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, lúc nhìn lại, đã bào đi một tầng da giấy. Sắc mặt lão cái độc nhãn tái xanh, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Muốn chết!

Giơ gậy trúc lên trực tiếp đánh tới.

Tô Chuyết thấy gậy trúc của lão mặc dù thế tới mãnh liệt, nhưng chiêu thức cũng thường thường mà thôi, đang muốn ra chiêu. Ai ngờ cô gái kia dính sát thân, nhất thời hành động bất tiện, rơi vào đường cùng, đành phải đứng tại chỗ đưa tay ngăn cản.

Gậy trúc của lão cái độc nhãn rơi xuống như mưa, nhưng vẫn không công vào hai cánh tay Tô Chuyết được. Lão càng sốt ruột, chiêu thức trên tay tự nhiên cũng dần dần tán loạn. Tô Chuyết nhìn chuẩn sơ hở, đưa tay chộp một cái, chuẩn xác nắm trong tay một đầu gậy trúc. Lão cái độc nhãn gắng sức rút về, thế nhưng gậy trúc lại không nhúc nhích tí nào. Rốt cục lão ý thức được mình và Tô Chuyết cách biệt quá xa, chỉ là tuổi tác lão không nhỏ, lại mất mặt trước tiểu bối, thực sự khó xử, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Thiếu nữ chợt đứng thẳng người, cười nói:

- Lão chột một mắt, ta chọc mù một con mắt lũ đệ tử heo chó của lão, tiểu trừng đại giới (*)! Lão đáng giận như thế, đương nhiên cũng phải bị phạt! Đáng tiếc ngươi đã mù một mắt, con mắt còn lại cũng tặng cho cô nương đi!

(*) Tiểu trừng đại giới: Có lỗi phải chịu phạt.

Nói xong ngón tay như gió, ngón út tay phải đâm thẳng về phía một con mắt còn lành của lão cái độc nhãn.
Bình Luận (0)
Comment