Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 364

Tô Chuyết rời khỏi gian phòng của Vô Ngã, trong đầu còn đang suy nghĩ những lời Vô Ngã đã nói. Đến mức y cứ thế mà lững thững đi ra từ cửa chính trà lâu. Bọn người Vệ Tú còn đứng ở cổng, đột nhiên trông thấy Tô Chuyết bước ra từ trong trà lâu thì giật mình.

Lăng Sương nói:

- Tô Chuyết, huynh về lúc nào vậy?

Vệ Tú cũng nhíu mày hỏi:

- Tiểu Y đâu?

Tô Chuyết ngẩn người ấp úng, không muốn nói ra thật tình, lại nhất thời không nghĩ ra nên lấp liếm thế nào cho qua. Đúng lúc này Đoàn Lệ Hoa bất ngờ từ trên đường chạy về, trông thấy Tô Chuyết, ngẩn người, nói:

- Sư phụ, thì ra người về rồi! Hung thủ đâu?

Tô Chuyết hỏi:

- Hung thủ nào?

Đoàn Lệ Hoa nói:

- Chẳng phải sư phụ đã đoán được hung thủ là kẻ nào nên mới vội vã rời đi sao?

Tô Chuyết biết là nàng đánh vỡ nồi đất cũng phải hỏi đến cùng, thế tất sẽ dính dáng đến chuyện của Vô Ngã. Y hỏi ngược lại:

- Không phải là ta bảo ngươi ở lại bên cạnh Lạc bộ đầu à? Làm sao ngươi trở về một mình rồi?

Đoàn Lệ Hoa không có tâm cơ gì, nghe Tô Chuyết hỏi liền trung thực đáp:

- À, ở hiện trường cũng không tìm được nhiều đầu mối hơn, Lạc bộ đầu liền sai người nhấc thi thể về, trước tiên vào trong thành nghe ngóng có tin tức nhà nào lạc mất con gái hay không.

Tô Chuyết gật đầu, cau mày nói:

- Thật sự không tìm được đầu mối gì ư?

Giờ phút này y mới cảm thấy hối hận, thời điểm đó mình vừa liên tưởng đến Vô Ngã thì khí huyết dâng lên, có chút kích động, còn chưa kiểm tra xong hiện trường đã chạy tới nơi này rồi.

Đoàn Lệ Hoa nói:

- Sư phụ, mặc dù đồ nhi còn không bằng người nhưng cũng không tính là đần. Ta đã tỉ mỉ tìm tòi bãi đất trong rừng, đích xác không tìm được gì cả.

- Quần áo của cô gái đó đâu? Chẳng lẽ không thể từ trên quần áo tìm ra thân phận cô ta sao?

Tô Chuyết hỏi.

Đoàn Lệ Hoa cười đáp:

- Quần áo nào? Trong khu rừng đừng nói là quần áo, ngay cả một miếng vải cũng không có!

- Cái gì?!

Tô Chuyết có chút giật mình.

- Hung thủ còn lấy cả quần áo nữa?

Đoàn Lệ Hoa gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta còn tự hỏi có phải là hung thủ có ham mê đặc biệt thích sưu tầm quần áo thiếp thân của phụ nữ hay không. Ngẫm lại liền để cho người ta nổi cả da gà!

Nàng nói xong, thật sự không nhịn được mà rùng mình.

Không riêng gì Tô Chuyết, ngay cả những người khác cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ quặc. Con mắt Lạc Khiêm xoay chuyển, bỗng lớn tiếng hỏi:

- Có phải là cô gái kia bị tiền dâm hậu sát, thân xác che kín vết thương, mà nguyên nhân cái chết là bị cắt vỡ yết hầu đúng không?

Đoàn Lệ Hoa kinh ngạc nói:

- Lẽ nào ngươi đã đi qua hiện trường?

Những người khác tự nhiên biết Lạc Khiêm căn bản không có khả năng qua đó xem thi thể. Nhưng hắn làm thế nào biết rõ rành rành như vậy? Tô Chuyết nghi ngờ nói:

- Lạc Khiêm, sao ngươi biết được?

Lạc Khiêm hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ Quách bá bá và gia phụ không có nhắc tới vụ án hái hoa tặc hai mươi năm trước sao?

Tô Chuyết và Đoàn Lệ Hoa nhìn nhau, hai người đều nhớ tới biểu lộ giữ kín như bưng Lạc Vân Thiên cùng Quách Tử Thiện trong khu rừng. Tô Chuyết cau mày nói:

- Hai mươi năm trước? Khi đó e là ngươi còn ở trong tã lót, làm sao lại biết bản án hái hoa tặc gì đó chứ?

Lạc Khiêm nói:

- À, vụ án này chẳng những là đại án đầu tiên mà gia phụ phá được, hơn nữa vào lúc đó đã nhấc lên động tĩnh rất lớn ở Lạc Dương. Lạc Dương nhà nhà nghe đến hái hoa tặc đều biến sắc, nhà giàu sang lại càng mời rất nhiều cao thủ võ lâm đến phủ thượng làm hộ vệ trông nhà. Thậm chí là chuyển nhà ra Lạc Dương! Vụ án lớn như thế đương nhiên có rất nhiều người đàm luận, xôn xao đủ mọi lời đồn nhảm. Thẳng đến mấy năm gần đây, ta còn nghe nói có người viết thành sách, trong quán trà còn cho người kể chuyện suy diễn xuyên tạc gán ghép đây!

Đám người sợ hãi cả kinh, nghĩ không ra một tên hái hoa tặc có thể làm cho nội thành Lạc Dương nhấc lên sóng gió to lớn như thế. Tô Chuyết cau mày nói:

- Nếu lệnh tôn đã phá vụ án thì vì sao ông ta hình như cũng không muốn nhắc đến chuyện đó?

Lạc Khiêm thở dài, nói:

- Gia phụ không muốn nhắc đến chuyện năm xưa cũng là có thể thông cảm. Vụ án năm đó quả thực quá mức kinh tâm động phách, cho tới hôm nay cũng có người vừa nghe đến đã biến sắc. Bởi vì những cô nương bị hái hoa tặc hại chết thật sự quá thảm thiết. Các nàng bị hái hoa tặc bắt đi từ trong nhà, sau khi dâm ô lại lọt vào đủ loại roi quất tàn phá cho đến khi toàn thân chồng chất vết thương, hoàn toàn biến dang. Cuối cùng hái hoa tặc mới có thể một đao cắt đứt yết hầu giết chết cô gái bị hại.

Đoàn Lệ Hoa hoảng sợ nói:

- Đây quả thực giống như đúc với tình trạng của xác người phụ nữ hôm nay!

Bây giờ tuy là ban ngày, thời tiết cũng bắt đầu ấm áp, nhưng mọi người không nhịn được cảm thấy lạnh cả sống lưng. Tô Cầm dù sao cũng là phụ nữ yếu đuối, không thể so với những người khác. Lúc này nàng sợ run cả người, run giọng nói:

- Lẽ nào... Là hái hoa tặc năm đó lại trở về...

Tô Chuyết quả quyết nói:

- Không có khả năng! Nếu năm đó Lạc bộ đầu đã phá vụ án này, làm sao còn để hái hoa tặc ung dung ngoài vòng pháp luật chứ? Huống hồ thời gian trôi qua hai mươi năm, trên giang hồ cũng không nghe nói có đạo tặc hái hoa xuất hiện.

Lạc Khiêm gật đầu nói:

- Nghe Quách bá bá nói năm đó phụ thân đuổi bắt hái hoa tặc mãi cho đến sườn đồi ngoài thành. Chúng bộ khoái chạy đến tận mắt nhìn thấy gia phụ một chưởng đánh ác tặc rớt xuống vách núi. Mà vách núi cao hơn trăm trượng, rớt xuống chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.

Mặc dù hai người bọn họ nói như vậy, nhưng Tô Cầm cuối cùng vẫn có chút sợ hãi. Lăng Sương duỗi cánh tay ôm chặt thê tử cho nàng một chút an ủi. Yến Linh Lung cũng nói:

- Tô cô nương yên tâm, hái hoa tặc cũng chỉ có chút công phu khinh thân mà thôi. Trái lại ta muốn xem thử hắn ta có bao nhiêu năng lực!

Hoa Bình nghiêm mặt nói:

- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Chúng ta là người quang minh chính đại, mà khó phòng nhất là tiểu nhân ám toán. Thủ đoạn của những kẻ nham hiểm để cho người ta không thể biết trước được. Mọi thứ còn nên cẩn thận thì hơn!

Lạc Khiêm gật đầu nói:

- Hoa huynh nói đúng! Lần này mặc dù không thể nào là hái hoa tặc năm đó tái xuất giang hồ, nhưng từ thủ pháp gây án của hung thủ đến xem, e rằng cũng không phải là người thiện. Trước khi gia phụ còn chưa phá được bản án, mọi người chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn!

Lúc hắn nói lời này, con mắt vô tình cố ý nhìn về phía Đoàn Lệ Hoa, hiển nhiên là hết sức quan tâm để ý cô nàng.

Trong đám người chỉ sợ ngoại trừ chính Đoàn Lệ Hoa ra, những người còn lại đều đã vô cùng minh bạch rõ ràng tâm tư của Lạc Khiêm. Nhưng mấu chốt nhất là Đoàn Lệ Hoa ngược lại cứ như đần độn về việc này, giống như hoàn toàn không cảm thấy tình cảm của Lạc Khiêm vậy. Đám người chỉ nhìn mà lắc đầu.

Đám người vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu đã đến bên ngoài tường viện Bạch Mã tự. Đoàn Lệ Hoa kỳ quái nói:

- Sư phụ, vì sao người dẫn chúng ta đến đây?

Tô Chuyết đáp:

- Dĩ nhiên là vì dàn xếp chỗ ở cho các người rồi! Khách sạn lớn nhỏ trong thành đều đã đông nghịt, chỉ sợ các người cho dù có tiền cũng không tìm thấy phòng trống. Không bằng học theo kẻ nghèo rớt mồng tơi như ta vào chùa tá túc đi!

Y nói xong, chỉ tay về phía hai hàng viện tử bên ngoài tường viện.

Thiền phòng của Bạch Mã tự hoàn toàn không đủ để cung cấp chỗ cư trú cho cao tăng chùa cổ khắp cả nước, nên quan phủ chuyên môn xây dựng hai hàng thiền viện ở hai mặt đông tây tự viện. Vận dụng hơn ngàn thợ mộc thợ xây, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã tu kiến xong xuôi. Hai hàng thiền phòng mặc dù không nói là tráng lệ, nhưng cũng thập toàn thập mỹ, rất có ý tưởng độc đáo. Càng bởi vì những thiền phòng này có cửa nối thẳng đến Bạch Mã tự thế nên gian phòng ở đây có tiền cũng không mua được.

Lạc Khiêm cười nói:

- Quả nhiên vẫn là Tô tiên sinh suy nghĩ chu đáo, ta còn đang lo dàn xếp chỗ ở cho mọi người thế nào đây, nghĩ không ra Tô tiên sinh đã tìm được chỗ ở tốt như vậy rồi!

Đoàn Lệ Hoa "Hừ" một tiếng, nói:

- Nếu ngươi có tâm thì làm sao không để chúng ta đến phủ thần bộ kiến thức một chút hả?

Lạc Khiêm hết sức khó xử, không biết nói gì cho phải. Vệ Tú cười nói:

- Lạc Khiêm không muốn dẫn chúng ta về nhà là bởi vì Lạc thần bộ tuy rằng danh khí rất lớn, nhưng làm người khiêm tốn liêm khiết, viện tử cư trú cũng không tính là xa hoa, tự nhiên cũng không có nhiều chỗ cho chúng ta ở!

Đoàn Lệ Hoa gật đầu, nói:

- Thì ra là thế, xem ra là ta sai rồi!

Đang nói, đã nhìn thấy một hòa thượng trẻ tuổi từ cửa sân đi ra, xa xa bước đến, miệng nói:

- Tô tiên sinh, không ngờ chỉ cần thời gian một chén trà tiên sinh đã có thể hô biến người sống thành nhiều hảo bằng hữu như vậy!

(chưa xong còn tiếp.)
Bình Luận (0)
Comment