Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 394

Những người kia liếc nhìn nhau, cũng lộ ra vẻ mờ mịt. Thường Thiên Phong nói:

- Mặc dù chúng ta nhận được thiệp mời, nhưng kì thực cũng hoàn toàn không biết gì về hòn đảo Vô Song này. Trên thiệp mời nói chúng ta đến duyên hải Chiết Đông, sau đó sẽ có thuyền tới tiếp chúng ta.

Cảnh Phương gật đầu nói:

- Đúng vậy! Ta ngủ trên thuyền một đêm, buổi sáng tỉnh lại đã đến rồi, căn bản cũng không có chú ý mình đi bao xa.

Tô Chuyết không nhịn được hít sâu một hơi, trong lòng mơ hồ sinh ra một nỗi bất an. Hắn nhìn xem những người kia vẫn đang ước mơ làm con rể của Long Nhập Hải, không hề cảm giác được một chút nguy cơ. Tô Chuyết nghĩ:

- Hiện tại mọi người đâu chỉ bị nhốt ở trên hòn đảo này, đã không biết phương vị, cũng không biết trở về như thế nào. Nếu như lão Long Nhập Hải kia có âm mưu gì, chẳng phải là lành ít dữ nhiều rồi sao?

Hắn lắc đầu, hi vọng là mình quá lo lắng. Bỗng nhiên lại mở miệng hỏi:

- Thế sư trưởng đồng môn của các vị có biết các vị đã tới nơi này không?

Bốn người cười cười, đáp:

- Tô tiên sinh nói đùa, chuyện tốt bực này chúng ta còn sợ có người đến tranh, làm sao lại nói cho người khác chứ?

Tô Chuyết càng nhíu mày chặt hơn. Phương Lưu Bình nói:

- Được rồi, giờ giấc cũng không sớm, chúng ta mau trở về đi thôi, miễn để cho Đoan Mộc Tường nổi lên lòng nghi ngờ!

Mấy người khác gật gật đầu, năm người kết bạn quay trở về. Tô Chuyết không nhận biết đường đi trên đảo, đành phải đi theo đám bọn hắn. Lúc hắn sắp đi, nhịn không được quay đầu trông về phía biển rộng mênh mông. Lờ mờ có thể nhìn thấy một thuyền buồm lớn, ung dung xuất phát từ bến tàu, trôi về trong biển cả.

Tô Chuyết biết đây nhất định chính là Long Nhập Hải phái thuyền ra ngoài tiến hành lục soát. Bây giờ Tô Chuyết chỉ hi vọng lo lắng của mình là dư thừa, hi vọng là Long đảo chủ thật sự chỉ tổ chức thọ yến chọn con rể mà thôi. Nhưng mà vừa nghĩ tới xác chết vớt từ dưới biển lên lúc nãy, trong lòng Tô Chuyết nhịn không được phủ lên đám mây đen.

Mấy người đi hơn nửa canh giờ, rồi đi vào cửa một tòa trang viên lớn. Luc này Tô Chuyết mới biết, thì ra chính mình cư trú ở một gian viện tử độc lập, mà không có ở một chỗ cùng bọn họ. Từ điểm này đến xem, dường như Long Nhập Hải đối xử với mình đích thật không tệ.

Bất kỳ người đàn ông nào chung quy sẽ có một ít lòng hư vinh. Tô Chuyết cũng không thể tránh được, nhất là khi nhìn đến bốn người Phương Lưu Bình liều mạng muốn lấy lòng người ta, trong lòng càng cảm thấy bọn hắn buồn cười. Mấy người đi vào trong viện, thì thấy Long Nhập Hải và một đám người đang tản bộ trong hoa viên.

Đám người này có mười người, quần áo khác biệt với người trên đảo, đều là cách ăn mặc của người trong giang hồ. Tô Chuyết khẽ giật mình, thầm nghĩ:

- Không phải những người này cũng tới làm con rể đấy chứ?

Tô Chuyết kỳ quái như thế, chỉ vì những người này chẳng những có tăng có đạo, hơn nữa tuổi tác cũng cũng không nhỏ. Mặc dù Tô Chuyết không nhận ra bọn họ, nhưng trước đó có một lần kinh nghiệm, hắn liền có thể đoán được bọn họ tất nhiên cũng là nhân vật có mặt mũi trên giang hồ, chẳng qua bởi vì không bằng những nhân vật nhất lưu phong quang trong môn phái, nên người khác ít được biết.

Long Nhập Hải trông thấy mấy người Tô Chuyết đến, cười ha ha, nói:

- Mấy thanh niên tài tuấn cùng đi, vừa vặn chúng ta cũng sắp vào chỗ ngồi! Mấy đứa con hôm nay ra biển bắt được mấy con cá lớn, mọi người cùng nhau nếm thử!

Đám người hòa hợp vui vẻ, hàn huyên lẫn nhau. Trong lòng Tô Chuyết lại chứa rất nhiều vấn đề, nụ cười trên mặt cũng rất mất tự nhiên. Long Nhập Hải thấy hắn có vẻ mất tập trung thì cười nói:

- Tô tiên sinh không cần nhìn, hôm nay tiểu nữ tự mình xuống bếp thể hiện tay nghề cho mọi người!

Tô Chuyết sững sờ, nhìn xem gương mặt của Long Nhập Hải tràn ngập nụ cười hiền hòa, giờ phút này chỉ hi vọng là mình buồn lo vô cớ, chỉ mong Long đảo chủ quả thật không có ý đồ xấu.

Không biết mấy người Phương Lưu Bình có nghe ra được hàm nghĩa bên trong lời nói của Long Nhập Hải hay không, hay là cố ý giả bộ như không biết. Bọn hắn đều cười nói:

- Tay nghề của Long tiểu thư dĩ nhiên là cực cao. Hôm nay tất cả mọi người có lộc ăn rồi!

Tất cả mọi người đều cười, đồng thời đi về phía đại sảnh. Trong trang viên đại sảnh quả thật rất lớn, đủ dung nạp vài trăm người. Chính giữa là một tấm bàn hình chữ nhật, cũng đủ cho ba mươi, bốn mươi người cùng ăn một bữa.

Tiệc mời ở Trung Nguyên bình thường đều là bàn tròn, tượng trưng cho đoàn viên, viên mãn, phong tục ở đây quả nhiên là bất đồng với nơi khác. Long Nhập Hải ngồi ở chủ tọa cao nhất, rồi mời đám người ngồi xuống. Những tiền bối võ lâm ngồi ở gần Long Nhập Hải, mà nhóm hậu bối tự nhiên ngồi ở phía sau.

Nhưng mà bọn hắn muốn để cho Long Nhập Hải nhìn mình nhiều thêm vài lần, trăm phương ngàn kế muốn ngồi ở đằng trước một chút. Chỉ có Tô Chuyết tìm vị trí phía sau cùng gần cửa, tận lực không gây sự chú ý cho người khác.

Đám người lại trò chuyện một lát, chỉ thấy một đội tỳ nữ nối đuôi nhau bước vào. Những cô gái này cũng không đẹp lắm, nhưng lại có một vẻ phong tình khác. Bởi vì sinh hoạt ở trên hải đảo, quần áo không có gò bó như phụ nữ Trung Nguyên. Mà đi ở sau cùng chính là Long Tiểu Thanh.

Các nàng mỗi người đều bưng một cái đĩa trong tay, dâng lên món ngon cho khách nhân. Nhắc tới cũng khéo, bởi vì Tô Chuyết ngồi ở dưới cùng, Long Tiểu Thanh cũng đi cuối cùng. Thì nàng vừa vặn dâng chén đĩa cho Tô Chuyết, hai người bốn mắt giao nhau, Long Tiểu Thanh lập tức đỏ mặt lên.

Đám người Phương Lưu Bình nhìn mà không ngừng hâm mộ, sao mình lại không có may mắn như vậy chứ. Long Nhập Hải nói:

- Thanh nhi, món ăn thứ nhất là gì thế?

Long Tiểu Thanh vội vàng đi đến bên cạnh lão, đáp:

- Hôm nay trên đảo bắt được mấy con cá mập lớn. Loại cá này chất thịt thô ráp, nhưng vây cá có thể làm thượng phẩm canh súp! Món ăn thứ nhất chính là súp vây cá!

Một lão giả ngồi bên cạnh cười nói:

- Lão phu nghe nói loại cá mập này chính là bá chủ trong biển, không ngờ hôm nay lão phu lại có thể thưởng thức món ăn trân quý bực này!

Người ngoài cũng nhao nhao phụ họa, Phương Lưu Bình lớn tiếng nói:

- Ở Trung Nguyên chúng ta cũng tính là nhân vật nổi tiếng, nào ngờ thật sự là thiên ngoại hữu thiên. Lên trên đảo Long Vương mới phát hiện trên đời còn có mỹ vị bực này!

Lại có người hỏi:

- Loài cá mập lớn này chính là bá chủ biển cả, ngư dân bình thường không có cách nào săn được. Chắc hẳn Long đảo chủ có thủ đoạn phi phàm chứ?

Long Nhập Hải vuốt râu cười ha ha một tiếng, nói:

- Không phải lão phu nói ngoa, về bản lĩnh bắt cá mập, Vô Song đảo ta nhận thứ hai, không người nào dám nhận thứ nhất! Cá mập không chỉ có tính tình hung bạo, hơn nữa sức lực lớn vô cùng. Bằng vào thuyền bè bình thường căn bản không có cách nào đánh bắt. Bởi vậy các huynh đệ Vô Song đảo chúng ta liền nghĩ một kế, là giết chết cá mập ngay trong biển, rồi dùng dây thừng kéo lên!

- Săn giết trong biển? Đây chẳng phải là bỏ dài lấy ngắn hay sao?

Long Nhập Hải nói:

- Đây cũng là chỗ thông minh của chúng ta! Rìa ngoài mạn thuyền của Vô Song đảo có sắp đặt các móc dây treo. Lúc bắt cá mập thì dùng dây thừng cột thân thể mình móc lên trên thuyền. Như thế có thể lên xuống linh hoạt tự nhiên. Mười mấy người cứ thế treo xuống kéo về, dụ cá mập ra rồi bắt giết, không có gì bất lợi!

Tất cả mọi người không khỏi giơ ngón tay cái lên. Tô Chuyết cũng vô cùng chấn kinh, không ngờ Vô Song đảo quả đúng là người tài ba xuất hiện lớp lớp, chỉ riêng thủ đoạn bắt cá mập, nói thì đơn giản, kì thực phải có nội tình võ công rất cao thâm. Từ đó cũng có thể thấy được thực lực của Long Nhập Hải quả thực không nhỏ!

Long Nhập Hải cười ha ha, nói với Long Tiểu Thanh:

- Thanh nhi, chuyện rửa chén đĩa để các cô gái làm đi. Cháu cứ ở đây bồi tiếp mọi người!

Long Tiểu Thanh ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh lão, ánh mắt vô tình cố ý liếc về phía Tô Chuyết ở nơi hẻo lánh. Qua ba lần rượu, Long Nhập Hải giống như có mấy phần say. Lão bưng chén rượu lên, đứng dậy nói:

- Các vị hảo bằng hữu, có thể đáp ứng lời mời đến đây dự đại thọ sáu mươi của lão phu, lão phu thật sự rất vinh hạnh!

Bên cạnh có người đứng lên nói:

- Long đảo chủ nói quá lời, có thể được đảo chủ mời mới là vinh hạnh của chúng ta!

Long Nhập Hải cười ha ha một tiếng, nói:

- Mọi người không cần phải khách khí, kỳ thật lần này lão phu còn có một tâm nguyện.

Tất cả mọi người biết lão muốn nói gì, ào ào đặt chén rượu xuống, lẳng lặng nghe. Những người đã có tuổi tự nhiên chỉ muốn xem náo nhiệt. Mà những người trẻ tuổi còn chưa lập gia đình thì cảm thấy hết sức kích động hưng phấn.

Long Nhập Hải cười nói:

- Chắc hẳn rất nhiều người đều đã biết, lão phu chỉ có một đứa cháu gái là Thanh nhi. Năm nay Thanh nhi cũng đã đến đôi tám xuân xanh (16), chính là độ tuổi phấp phới như hoa. Làm sao lão phu có thể để cháu gái ở trên hoang đảo này,lãng phí thời gian quý báu một cách vô ích chứ? Vậy nên muốn chọn một mối hôn sự. Thứ nhất là chọn một vị hôn phu tốt cho Thanh nhi, thứ hai cũng có thể để cho ta sớm ngày buông xuống gánh nặng trên vai, hưởng thụ gia đình!

Lão vừa dứt lời, Cảnh Phương đột nhiên hưng phấn kêu một tiếng "Tốt". Đám người cười ầm lên, Cảnh Phương đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể cũng thấp xuống, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào. Đoan Mộc Tường ngồi ở một bên khác, nghiêng mắt liếc nhìn hắn, tràn đầy vẻ khinh miệt.

Long Nhập Hải rót một chén rượu cho Long Tiểu Thanh, đám người đang không biết là ý gì, chỉ nghe lão nói:

- Tuy nói hôn nhân đại sự, là phải phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn ( hôn nhân theo cha mẹ sắp đặt). Nhưng mà trên đảo chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, chỉ cần Thanh nhi thích là lão phu thích. Thanh nhi, hôm nay mặc dù không phải là ngày chính thức đính hôn, nhưng khó có được nhiều thanh niên tài tuấn như vậy cùng tập hợp lại. Cháu có thích ai thì đi qua kính một chén rượu, cũng để cho nhiều thúc thúc bá bá trong này giúp cháu kiếm định một chút, như thế nào?

(chưa xong còn tiếp.)
Bình Luận (0)
Comment