Tô Chuyết không khỏi khẽ giật mình, lại nhìn thần sắc chẳng hề để ý của Long Tiểu Thanh, thở dốc cũng không, chỉ sợ căn bản không có đem hết toàn lực. Tô Chuyết không khỏi nhìn cô nương này với cặp mắt khác xưa, không ngờ võ công của nàng cao như vậy, thế mà mình không nhận ra
Hóa ra Long Tiểu Thanh chỉ hoàn toàn không có kinh nghiệm đối địch, thêm nữa ở trên đảo căn bản không có cơ hội ra tay, nên mới khiến người khác cho rằng nàng căn bản không biết võ công.
Hắn lại nghĩ tới lời nói của đám người Phương Lưu Bình, Long Nhập Hải cất giấu bí tịch võ học tuyệt thế sẽ truyền cho con rể của mình. Bây giờ ngẫm lại, lời này e rằng cũng không phải là giả đi.
Hai người sóng vai đuổi theo sau một đoạn, còn cách người đằng trước mấy chục bước. Bước chân của người đằng trước đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu liếc về phía sau một cái. Trái tim của Tô Chuyết trầm xuống, chỉ thấy người kia đột nhiên cất bước vòng theo hướng khác, bước chân tăng tốc, hành tung cũng càng thêm phập phù, chuyển đông chuyển tây bên trong rừng cây.
Long Tiểu Thanh nhịn không được hỏi:
- Hắn làm cái gì vậy?
Tô Chuyết chau mày, trầm giọng đáp:
- Kẻ này quả nhiên không đơn giản, xem ra hắn đã phát hiện chúng ta!
Hai người trò chuyện, dưới chân không có giảm tốc chút nào. Tô Chuyết không khỏi trầm ngâm trong lòng:
- Xem ra mình đúng là đã xem thường hắn. Người này chẳng những võ công không thấp, hơn nữa lòng cảnh giác cũng cực cao.
Người kia dường như cố tình vòng quanh trong rừng, muốn bỏ rơi hai người Tô Chuyết. Hành tung đã bại lộ, Tô Chuyết cũng không cần ẩn tàng nữa, dứt khoát bước nhanh hơn đuổi theo. Ba người một trước hai sau, càng đi càng xa.
Truy đuổi hồi lâu, cuối cùng Long Tiểu Thanh bởi vì trẻ tuổi, nội tức nông cạn, dần dần rơi xuống. Tô Chuyết tự nhiên không có khả năng bỏ mặc nàng trong khu rừng này, đành phải dừng bước lại. Huống hồ người đó vào trong rừng rậm, càng có thể phát huy ưu thế của bộ quần áo kia. Có mấy lần suýt nữa bị thủ thuật che mắt của hắn lừa gạt.
Tô Chuyết nhìn xem Long Tiểu Thanh thở hồng hộc, lại nhìn xem bóng lưng của người phía trước đi xa, không khỏi thở dài. Long Tiểu Thanh áy náy nói:
- Tô đại ca, là ta liên lụy...
Tô Chuyết lắc đầu, đáp:
- Không sao...
Hắn đột nhiên trầm ngâm nói:
- Vừa rồi phương hướng người kia đi hình như là trang viên. Theo ta được biết, yến hội đã qua, gần như tất cả mọi người đều ở lại trong trang, cũng không có ra ngoài. Như vậy người này là ai đây? Hắn từ đâu tới đây?
Long Tiểu Thanh cũng nghi hoặc mà nhìn xem Tô Chuyết. Tô Chuyết đột nhiên hỏi:
- Phương hướng mà kẻ đó đi thông đến địa phương nào?
Long Tiểu Thanh mờ mịt nói:
- Hướng đó... Hình như cũng không có gì... Đi lên phía trước hình như là đến núi tây...
Không biết tại sao, Tô Chuyết chợt nhớ tới xác chết phát hiện vào buổi sáng. Trong lòng hắn hơi động, nói:
- Không phải là Long đảo chủ đã phân phó hạ nhân mang xác chết kia an táng ở chân núi phía tây hay sao?
Long Tiểu Thanh gật gật đầu, Tô Chuyết nói:
- Đi, đi xem một chút!
Long Tiểu Thanh khó hiểu mà cùng đi theo hắn, lại đi về phía chân núi nửa canh giờ. Xa xa đã trông thấy trên đất trống dưới chân núi có một gò đất, hiển nhiên mới chất lên không lâu. Nhưng mà đợi khi hai người đến gần, tình cảnh trước mắt lại làm cho bọn họ giật nảy cả mình.
Chỉ thấy gò đất kia không ngờ phá ra một cái lỗ, lộ ra hố đất bên trong. Mà thi thể vốn nên nằm trong hố đất đã sớm không cánh mà bay!
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Long Tiểu Thanh nhịn không được sợ run cả người. Cho dù là ở giữa ban ngày, Tô Chuyết cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Ban đầu hắn tuyệt đối không tin có quỷ thần, nhưng mà trải qua những chuyện mấy ngày nay, Tô Chuyết cũng không khỏi cảm thấy sự tình trên đảo này thực sự siêu việt lạ thường.
Long Tiểu Thanh run giọng nói:
- Đây... Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là xác chết trỗi dậy!
Tô Chuyết thoáng bình phục tâm tình, chậm rãi trấn định lại. Hắn vẫn không thể nào tin tưởng kiểu nói xác chết trỗi dậy, lắc đầu, nói:
- Trên đời làm gì có ma quỷ? Không cần tự mình dọa mình!
Long Tiểu Thanh giống như cũng được Tô Chuyết lây nhiễm, nhẹ nhàng thở ra, lại nói:
- Hay là người kia căn bản không có chết? Lúc này tự phá vỡ mộ rồi chui ra ngoài? Kẻ mà chúng ta trông thấy trong rừng lẽ nào là...
Tô Chuyết lại lắc đầu, nói:
- Người kia chắc chắn đã chết rồi!
Long Tiểu Thanh nói:
- Thế nhưng mà, chẳng lẽ còn có người sẽ cảm thấy hứng thú đối với một xác chết vô danh hay sao?
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trừ phi trên thân xác chết còn có bí mật mà ta chưa phát hiện ra!
Hắn ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, nơi này cách xa rừng cây, khắp nơi mênh mông bát ngát. Long Tiểu Thanh không hiểu mà hỏi:
- Tô đại ca nhìn cái gì?
Tô Chuyết lắc đầu, trong lòng dường như nghĩ đến cái gì, giống như trong đêm tối tìm được một đốm lửa. Nhưng mà đốm lửa kia lại hư vô mờ mịt, để cho người ta nhất thời không bắt được điểm linh quang chợt lóe lên này.
Long Tiểu Thanh nói:
- Tô đại ca, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây đi. Chúng ta trở về báo cho đa đa chuyện này, để người đến định đoạn.
Tô Chuyết gật đầu, trong đầu còn đang trầm tư, bất tri bất giác liền đi theo Long Tiểu Thanh trở về trang viên. Mặt trời gần núi tây, rất nhiều người đều ở trong hoa viên. Long Tiểu Thanh cố ý bước nhanh mấy bước, không muốn để cho người khác trông thấy hai người ở cùng một chỗ.
Nàng đi thẳng vào nhà lớn, Tô Chuyết thì ngừng chân trước cửa ra vào. Đợi hồi lâu vẫn không thấy Long Tiểu Thanh đi ra, trong phòng cũng không hề có tin tức nào truyền đến. Tô Chuyết thực sự nhịn không được liền cất bước vào cửa. Hắn nhớ phương hướng Long Tiểu Thanh đã đi rồi đi theo.
Tòa nhà lớn này bố trí cũng hoàn toàn không giống với bên Trung Thổ. Trạch viện Trung Nguyên đi thẳng vào đều là phòng ở, mà tòa nhà lớn này thì lại dùng hành lang nối liền rất nhiều gian phòng dưới cùng một mái vòm. Tô Chuyết lượn quanh hai đầu hành lang liền chẳng biết đi đâu.
Hắn nhìn thấy phía trước có một căn phòng mở cửa, liền cẩn thận đi tới. Dù sao Tô Chuyết cũng là tự tiện xông vào nhà người ta, huống chi trước đó còn chọc giận chủ nhân nữa. Đương nhiên là hắn phải cẩn thận một chút.
Còn chưa tới cửa, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ. Chờ hắn bước thêm một bước, tiếng trò chuyện trong phòng đột nhiên ngừng lại. Người trong phòng giống như đang chờ Tô Chuyết tiến vào, liền nghe tiếng nói của Long Nhập Hải vang lên:
- Tô tiên sinh tới rồi? Mời vào đây!
Tô Chuyết khẽ giật mình, không ngờ hành tung của mình đã bị nhìn thấu. Hắn đành phải vào phòng, đi vào mới phát hiện đây lại là một gian phòng sách. Phòng sách này được xây rất lớn, có hai gian phòng. Gian ngoài không có người, Tô Chuyết vòng qua một tấm bình phong, đi vào phòng trong, quả nhiên thấy ông cháu Long Nhập Hải và Long Tiểu Thanh đều ở.
Thần sắc của hai người có chút nghiêm trọng, đều không có ý cười. Long Nhập Hải thấy Tô Chuyết tiến vào thì nói với Long Tiểu Thanh:
- Được rồi, cháu đi trước đi!
Long Tiểu Thanh gật gật đầu, đứng dậy bước nhanh rời đi. Tô Chuyết liếc mắt đánh giá gian phòng này, trong phòng trang trí phong cách cổ kính, đường nét độc đáo. Lớn từ giá sách bàn ghế, nhỏ từ lư hương nghiên mực, hoàn toàn là đồ vật quý giá trân quý. Long Nhập Hải ngồi xếp bằng bên cạnh bàn trà, đang pha trà. Mặt tường cạnh lão là một màn trúc dài chấm đất. Lúc này cuốn rèm lên có thể trông thấy chân trời chiều, những gò đất nhỏ và biển cả vô tận chập trùng nơi xa.
Long Nhập Hải khẽ cười cười, nói:
- Tô tiên sinh không cần khách khí, mời ngồi mời ngồi!
Tô Chuyết ngồi xuống đối diện lão, trông thấy Long Nhập Hải cúi đầu pha trà, trên mặt không hề có chút thần sắc tức giận nào, giống như sớm đã quên đi sự tình không vui vào buổi trưa.
Long Nhập Hải đem một chén trà xanh đẩy đến trước mặt Tô Chuyết, nói:
- Ta đã biết chuyện thi thể kia, cũng đã phái người đi thăm dò, Tô tiên sinh cứ yên tâm.
Tô Chuyết cau mày nói:
- Ngoại trừ chuyện này, vẫn bối còn có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo.
Long Nhập Hải nhíu mày:
- Ồ? Tô tiên sinh mời nói. Nếu như lão phu biết được, nhất định là biết gì nói nấy.
Tô Chuyết thoáng sắp xếp nghi vấn trong lòng một hồi, rồi mới mở miệng nói:
- Không biết đảo chủ có từng nghe qua một loại rượu có thể khiến cho người uống vào liền say đến nửa tháng không?
Long Nhập Hải cười ha ha, đáp:
- Nếu như trên đời có loại rượu này nhất định lão phu sẽ phải nhấm nháp một phen! Tô tiên sinh, tiên sinh thật biết nói giỡn. Say nửa tháng à? Vậy chẳng phải là say chết mất rồi?
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
- Thế nhưng vãn bối đã từng thưởng thức qua loại rượu này!
(chưa xong còn tiếp.)