Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 436

Sắc mặt Tô Chuyết âm trầm, nhưng một đám mây đen trong lòng dường như có dấu hiệu tiêu tán. Hóa ra bọn họ bị đuổi giết đều bởi vì nguyên nhân đó.

Nhưng mà Tô Chuyết cũng không có vì suy nghĩ thông suốt một nghi vấn mà cảm thấy mừng rỡ nhẹ nhõm, trái lại tâm tình càng lúc càng nặng nề. Thì ra bọn họ bởi vì mình mà chết!

Mã Bình Xuyên lại chạy tới căn phòng của Ngưu Hán, cũng thấy được tình hình tương tự. Hắn thấp giọng gầm thét:

- Đến cùng là ai! Vì sao giết bằng hữu của ta!

Hắn kiềm chế tiếng gầm tràn ngập lửa giận.

Tô Chuyết vỗ vỗ bả vai Mã Bình Xuyên, nói:

- Mã huynh, bọn họ... Chết đều bởi vì tại hạ...

Hai mắt Mã Bình Xuyên đỏ bừng, không hiểu mà nhìn sang Tô Chuyết. Tô Chuyết thở dài:

- Bởi vì các vị đã thấy Tô Chuyết chân chính! Các vị quen biết ta, cũng biết chỗ ở của ta!

- Cái gì?

Mã Bình Xuyên bóp chặt nắm tay răng rắc, cả giận nói.

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...

Tô Chuyết thở dài, nói:

- Ta biết trong lòng huynh còn có nghi hoặc. Ngày mai huynh có thể cùng đi với ta đến Tây Nhạc lâu, đến đó có lẽ huynh sẽ hiểu rõ chân tướng câu chuyện!

Hiển nhiên Mã Bình Xuyên biết Tô Chuyết có ý gì, ngày mai "Tô Chuyết" muốn thiết yến ở Tây Nhạc lâu, mời gọi giang hồ quần hào ủng hộ hắn cùng nhau dự tiệc. Mà Tô Chuyết trước mắt đã dám đi dự tiệc với mình, lẽ nào hắn nói là thật? Vậy tên ở Tây Nhạc lâu chỉ sợ là giả đi!

Mã Bình Xuyên dù vẫn có chút hồ nghi, nhưng trong lòng đã tin tưởng Tô Chuyết thật trước mặt sáu bảy phần.

Tô Chuyết thở dài:

- Mã huynh bớt đau buồn. Chỗ ta còn có rượu, cùng đi uống một chén đi!

Mã Bình Xuyên cũng không từ chối, hai người đem thi thể của Ngưu Hán và Hầu Tiền thu xếp ổn thỏa. Mã Bình Xuyên quỳ gối trước thi thể của hai vị bằng hữu mà thề nhất định sẽ báo thù cho bọn họ. Hậu sự cũng chỉ có thể chờ sau khi báo thù mới làm.

Hai người bận rộn nửa ngày, chân trời phương đông cuối cùng xuất hiện tia sáng. Hai người mặc dù mệt mỏi cả đêm nhưng không hề thấy buồn ngủ. Tô Chuyết lấy ra nửa bầu rượu, ngồi đối diện với Mã Bình Xuyên cùng uống rượu. Hai người uống vào từng chén từng chén rượu buồn, rất nhanh liền cạn sạch.

Lúc này nơi xa truyền đến vài tiếng gà gáy, sắc trời cũng dần dần sáng lên. Mã Bình Xuyên bỗng nhiên đứng dậy, nói:

- Tô Chuyết, không phải là ngươi muốn đi chứng minh sao?

Tô Chuyết gật gật đầu, một đêm sầu muộn bỗng dưng đều bị ánh nắng ban mai quét sạch. Hắn không có một chút ủ rũ, lửa giận trong lòng ngược lại biến thành động lực chèo chống. Hai người dùng nước lạnh rửa mặt xong, tinh thần lập tức sảng khoái. Tô Chuyết vẫn như cũ đội mũ rộng vành trên đầu, kết bạn cùng Mã Bình Xuyên đi về phía Tây Nhạc lâu.

Tô Chuyết vừa rời cửa đã trông thấy góc đường đối diện có một thằng nhỏ bẩn thỉu nháy mắt với mình. Hắn liếc qua liền nhận ra người đó chính là Tiểu Hoàn, tỳ nữ của Phượng Kiều Nương. Tô Chuyết biết Tiểu Hoàn nhất định đã đem sự tình được giao phó làm cho thỏa đáng thì cũng gật đầu với nàng.

Tô Chuyết cùng Mã Bình Xuyên đi bộ vào Tây Nhạc lâu. Lúc này thời gian còn sớm, Tây Nhạc lâu vừa mới mở cửa. Hai người liền ngồi trong một quán mì trước mặt đường mà chờ. Đợi mãi đến gần giữa trưa, quả nhiên trông thấy rất nhiều nhân vật võ lâm lục tục ngo ngoe đi tới.

Toàn bộ Tây Nhạc lâu đều đã được bao xuống, người tới vừa nhiều vừa tạp. Chỉ cần biểu thị ủng hộ Tô Chuyết chiến thằng cuộc tỷ thí lần này là có thể vào tìm chỗ ngồi. Tô Chuyết cùng Mã Bình Xuyên cũng dựa theo cách này mà thành công trà trộn vào.

Hai người tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, người xung quanh đều đang lớn tiếng thảo luận về trận quyết đấu ngày mai. Đại đa số người đều trăm miệng một lời, ồn ào biểu thị Tô Chuyết nhất định có thể chiến thắng Hoa Bình. Dù cho có mấy người ủng hộ Hoa Bình trà trộn vào, dưới loại tình huống thế này cũng không dám biểu lộ dị nghị.

Tô Chuyết âm thầm cười lạnh, đợi đến khai tiệc cũng không nhìn thấy Tô Chuyết giả kia lộ diện. Chẳng qua trong đại sảnh toàn là một số nhân vật giang hồ cấp thấp, có lẽ "Tô Chuyết" đang bồi tiếp những nhân vật tai to mặt lớn ở nhã tọa lầu hai.

Nghĩ tới đây, Tô Chuyết đành phải nhẫn nại tiếp tục chờ đợi. Quả nhiên sau nửa canh giờ, một tên chạy phòng đứng trên cầu thang hô to với mọi người:

- Tô tiên sinh đến mời rượu mọi người!

Lông mày Tô Chuyết nhíu lại, nhìn sang Mã Bình Xuyên bên cạnh. Bên trong ánh mắt hai người mơ hồ lóe ra chờ mong và hưng phấn. Mà chờ mong và hưng phấn này cũng không hề giống như những người khác, đây là một loại hưng phấn khát vọng biết chân tướng.

Quả nhiên, "Tô Chuyết" chậm rãi từ lâu hai bước tới lầu một, trong tay bưng chén rượu. Phía sau hắn còn có mười mấy người đi theo, Tô Chuyết vừa nhìn qua, hóa ra đều là "Người quen biết cũ". Họ chính là nhóm người Phương Lưu Bình và Cảnh Phương mới vừa ngồi lên chức vị môn chủ.

Đương nhiên, Tô Chuyết biết những người đó đều dịch dung cải trang. Thế nhưng người ngoài lại không nhận ra mà chỉ cảm thấy có nhiều môn phái như vậy công khai ủng hộ Tô Chuyết, thanh thế to lớn nhường nào!

Mã Bình Xuyên ngay cả nháy mắt cũng không mà nhìn chằm chằm vào Tô Chuyết giả, sự kinh hãi trong lòng dù là ai cũng không thể trải nghiệm được. Hắn là người đầu tiên nhìn thấy hai người Tô Chuyết, mà hai Tô Chuyết hắn thấy quả thực giống nhau như đúc, từ hình dạng đến lời nói cử chỉ gần như chính là cùng một người.

Mã Bình Xuyên trợn mắt hốc mồm, một chốc nhìn xem Tô Chuyết đứng trong đám người, một hồi lại nhìn xem Tô Chuyết đang ngồi bên cạnh mình, cả kinh nói không nên lời.

Tô Chuyết sợ hắn lộ ra sơ hở, vội vàng bưng rượu lên cười nói:

- Mã huynh, uống rượu uống rượu...

Mã Bình Xuyên giật mình, nhẹ giọng thở dài:

- Nếu không phải biết tiên sinh là thật, ta chắc chắn cũng bị mắc lừa rồi!

Tô Chuyết gật đầu, liền nghe Tô Chuyết giả kia nâng chén nói:

- Đa tạ các vị bằng hữu đến dự, luận võ ngày mai tại hạ tất nhiên sẽ không cô phụ mọi người kỳ vọng!

Trong tiếng hoan hô, tất cả mọi người cùng cạn một chén rượu."Tô Chuyết" lại nói:

- Bây giờ trên giang hồ Tứ Hải Minh là một nhà độc đại, thực sự khinh người quá đáng. Tại hạ đã sớm không vừa mắt bọn chúng rồi, vừa vặn lợi dụng cơ hội ngày mai cho bọn chúng biết tay nhau trước đã. Sau này chúng ta lại đồng tâm hiệp lực triệt để đánh gục Tứ Hải Minh!

- Được!

Đám người nhiệt huyết tăng vọt, đều muốn cùng Tô Chuyết phân một chén canh.

Lúc này liền nghe một âm thanh già nua cười nói:

- Tô Chuyết à! Tuy nói trí kế và võ công của ngươi đều cao hơn tên Hoa Bình kia một bậc. Nhưng vẫn không thể khinh địch đâu!

Đám người quay đầu liền thấy một lão giả tóc trắng xóa bước xuống từ lâu hai. Rất nhiều người không nhịn được nhỏ giọng bàn luận, sắc mặt hết sức trang nghiêm. Tô Chuyết hơi cảm thấy kỳ quái, từ tiếng nghị luận của người khác thì mới biết được, hóa ra lão giả này chính là Từ Tương, là minh chủ của Thất Châu Thập Tứ Phủ trước đây!

Không ngờ lời đồn quả là thật, ngay cả võ lâm tiền bối trước nay rất ít hỏi đến chuyện giang hồ mà cũng đứng về phe Tô Chuyết rồi. Điều này trong lúc vô tình lại tăng thêm phần thắng cho Tô Chuyết không ít thẻ đánh bạc.

Tô Chuyết không khỏi nhíu mày, y thực sự không nghĩ ra tên Tô Chuyết giả đến cùng làm thế nào có thể mời được người như Từ Tương công khai ủng hộ hắn. Y đang cảm thấy lạ lùng khó hiểu, liền nghe Tô Chuyết giả cười to nói:

- Từ lão gia tử không cần phải lo lắng, vãn bối nghe nói tên Hoa Bình kia gần nhất một mực bế quan, chính là muốn đánh bại vãn bối vào trận luận võ ngày mai. Nhưng mà vãn bối xưa nay chưa bao giờ đặt hắn vào mắt! Ngày mai để vãn bối cho tên Hoa Bình đó một trận là được!

Đám người cười ầm lên, Tô Chuyết không khỏi lắc đầu liên tục, không ngờ tên Tô Chuyết đấy vì muốn gây chia rẽ quan hệ gữa mình cùng Hoa Bình và Tứ Hải Minh, quả thực là không từ bất kỳ thủ đoạn nào!

Trong lòng hắn có lửa giận, nhưng vì không để người khác nhận ra nên đành phải âm thầm kìm nén. Ngồi mãi đến gần nửa canh giờ, tiệc rượu mới coi như kết thúc. Hai người Tô Chuyết và Mã Bình Xuyên vội trốn khỏi Tây Nhạc lâu. Chỉ cần ở lại một khác liền sẽ bị đám người kia thổi phồng lẫn nhau làm buồn nôn chết mất.

Hai người tìm quán trà ngồi một hồi. Nguyên bản bọn họ còn khúc mắc trong lòng, trải qua chuyện này lại trở thành đồng bạn thân mật nhất. Mã Bình Xuyên nhỏ giọng hỏi:

- Tô tiên sinh, ta sớm biết tiên sinh không phải người như vậy. Mà không ngờ rằng thực sự có kẻ đóng giả hình dạng của tiên sinh để giả danh lừa bịp!

Tô Chuyết không khỏi cười khổ, nếu nhóm người kia thực sự chỉ giả danh lừa bịp thì cũng không sao. Hai người lại ngồi một hồi mới chậm rãi trở về. Mới vừa đi được nửa đường đã trông thấy Phương Bạch Thạch dẫn một đội bộ khoái xông đến trước mặt.

Phương Bạch Thạch từ xa trông thấy Tô Chuyết, vẫy gọi chào hỏi:

- Tô tiên sinh, sao tiên sinh lại ở đây?

Tô Chuyết sững sờ, hỏi:

- Phương bộ đầu, ngài đang chuẩn bị đi đâu thế?

- Cái gì? Tiên sinh không biết à? Ta vừa nhận được tin báo, Tây Nhạc lâu phát sinh án mạng!

(chưa xong còn tiếp.)
Bình Luận (0)
Comment