Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 474

Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, Đông Phương Tiếu cả giận nói:

- Tô Chuyết, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Nhị ca làm sao có thể là hung thủ giết người chứ?

Thượng Quan Tuấn cũng cười lạnh nói:

- Tô Chuyết, chẳng lẽ chỉ bằng mấy cây nến, vài tấm da trâu rách, ngươi liền vu hãm nhị ca là hung thủ?

Tô Chuyết trầm giọng nói:

- Đây cũng không phải là mấy tấm da trâu rách. Nếu như ta đoán không sai, đây chính là bóng da!

Đoàn Lệ Hoa hỏi:

- Bóng da là cái gì?

Tô Chuyết nói:

- Trong vùng Quan Trung có một loại đồ chơi gọi là kịch chiếu bóng (*). Dùng một tấm vải trắng, chiếu đèn sáng đằng sau. Người ta trốn ở sau vải trắng, rồi cầm mấy tấm da trâu hình người này trong tay để cái bóng chiếu lên vải trắng. Dùng những vật này biểu diễn ca kịch thì gọi là kịch chiếu bóng.

(*) Xem để biết: https://www.google.com/search?biw=1366&bih=663&tbm=isch&sa=1&ei=1m-kW_DbBIfmvATgl5qoBA&q=%E7%9A%AE%E5%BD%B1%E6%88%8F&oq=%E7%9A%AE%E5%BD%B1%E6%88%8F&gs_l=img.3...147910.147910.0.148137.0.0.0.0.0.0.0.0..0.0....0...1c.1.64.img..0.0.0....0.NuFTxjFwHos

Đoàn Lệ Hoa tỉnh tỉnh mê mê, hỏi:

- Nhưng mà kịch chiếu bóng thì có quan hệ gì với cái chết của Tăng môn chủ?

Tô Chuyết cười nói:

- Lần này ta đi Tô Châu đã hiểu rõ rất nhiều chuyện. Ước chừng vào mười năm trước, cũng chính là chín năm Khai Bảo, hoặc nói là những năm đầu của thái bình hưng quốc...

Y nói đến chỗ này, Phương Bạch Thạch bỗng ngắt lời nói:

- Tô Chuyết, ngươi rốt cục muốn nói điều gì?

Giọng nói của hắn có chút run rẩy, dường như là đang sợ hãi.

Tô Chuyết biết hắn sợ cái gì, lạnh nhạt nói:

- Phương bộ đầu, dù sao ở đây chỉ có chín người chúng ta, ngươi cứ nghe tiếp là được, sợ cái gì?

Y dừng một chút, nói tiếp:

- Một năm kia phát sinh một vụ đại sự, chắc hẳn tất cả mọi người đều biết. Thái tổ hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, đương kim hoàng thượng đăng cơ yên vị. Nhưng mà có một lời đồn, không biết mọi người có nghe hay không. Đó chính là lời đồn về ánh nến tiếng búa!

Đám người hai mặt nhìn nhau, trừ Tô Chuyết và Phương Bạch Thạch ra, những người khác đều có chút mờ mịt. Phương Bạch Thạch cả giận nói:

- Tô Chuyết, những tin đồn thất thiệt này mà ngươi cũng dám mang ra nói ở đây à? Ngươi không sợ mất đầu hả?

Tô Chuyết nói:

- Phương bộ đầu, ta biết, đối với một người làm bộ khoái vài chục năm mà nói, dày vò lớn nhất chính là rõ ràng gặp được một bí ẩn mà lại không thể giải đáp. Lẽ nào ngươi không tò mò việc năm đó đến cùng là như thế nào hay sao?

Tô Chuyết đánh trúng vào đáy lòng của Phương Bạch Thạch, Phương Bạch Thạch làm bộ khoái nhiều năm như vậy, gặp được bao nhiêu là bản án, bình sinh vui sướng nhất chính là thời khắc giải khai bí ẩn. Nhưng mà bây giờ hắn rõ ràng rất muốn biết đáp án của Tô Chuyết, nhưng lại sợ y nói ra lời gì đại nghịch bất đạo.

Tô Chuyết cười nói:

- Phương bộ đầu, ngươi cứ việc yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không mang phiền toái cho ngươi đâu.

Y nói tiếp:

- Mười năm trước, Thái tổ hoàng đế băng hà, sau đó có một lời đồn, đêm hôm đó trong tẩm cung của Thái tổ có bóng người và tiếng búa truyền ra. Sau khi trời sáng, liền có người phát hiện Thái tổ hoàng đế đã chết. Tin đồn này nửa thật nửa giả, rất nhanh liền lan ra. Cho tới bây giờ trôi qua nhiều năm như vậy, mặc dù mọi người đã không còn đàm luận chuyện này, nhưng nhắc đến ánh nến tiếng búa, vẫn có rất nhiều người cảm thấy sợ hãi.

Đoàn Lệ Hoa nói:

- Đêm hôm đó, Tăng môn chủ cũng đã nói về ánh nến tiếng búa!

Tô Chuyết nói:

- Không sai! Ta còn tìm được, mười năm trước Tăng môn chủ làm lãnh tụ của Nho môn khắp thiên hạ, rất được Hoàng đế coi trọng, thường xuyên ra vào hoàng cung. Khi đó đương kim Thánh thượng vẫn là Tấn Vương, mà lúc ấy Tăng môn chủ vừa vặn ở lại phủ đệ của Tấn vương!

Đoàn Lệ Hoa lấy làm kinh hãi, nàng cực kì thông minh, lập tức liền từ trong lời nói của Tô Chuyết mà đoán được một chút manh mối. Nàng cả kinh nói:

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Tăng môn chủ có quan hệ với cái chết của Thái tổ hoàng đế?

Tô Chuyết nói:

- Đến cùng là như thế nào, bây giờ đã không cách nào biết được. Chẳng qua, vào đêm hôm mà Tăng môn chủ chết, ông ta đã lẩm nhẩm ánh nến tiếng búa, nhất định là có quan hệ đến chuyện năm đó!

Phương Bạch Thạch nói:

- Tô Chuyết, ngươi đừng có kéo đến chuyện năm đó nữa. Ngươi chỉ cần nói, chuyện lần này là như thế nào?

Tô Chuyết nói:

- Được! Lần này chính là có người biết được sự tình năm đó, đã dùng ánh nến tiếng búa khiến cho Tăng môn chủ bị kinh sợ, trong lúc vô tình trúng độc mà chết!

Đoàn Lệ Hoa nói:

- Có ý gì?

Tô Chuyết nói:

- Từ lúc vừa bắt đầu, ta liền hoài nghi chuyện này nhất định là người trong Nho môn gây nên, hơn nữa kẻ hạ độc nhất định là người thân cận nhất với Tăng môn chủ. Bởi vì vừa rồi Tôn Thanh Lưu cũng đã nói, trà của hắn pha tuyệt đối không có độc, hắn còn tự thân uống qua. Nếu như hắn không có nói sai, như vậy là khi Tôn Thanh Lưu bắt đầu dâng trà vào trong phòng, sau đó chén trà mới bị hạ thuốc độc. Mà có thể làm được việc này, cũng chỉ có sáu người trong sáu quân tử!

Đoàn Lệ Hoa nói:

- Không sai! Chỉ có sáu người này mới để Tăng môn chủ không có phòng bị!

Tô Chuyết nói tiếp:

- Vả lại lấy võ công của Tăng môn chủ cùng sự yêu thích đối với trà, chỉ cần trong nước trà có một chút mùi vị khác thường thì lập tức liền sẽ phát giác. Nhưng mà vì sao Tăng môn chủ lại không phát hiện đây? Tên hung thủ này nhất định đã áp dụng biện pháp khác, chẳng những hấp dẫn sự chú ý của Tăng môn chủ, mà còn thành công nhiễu loạn tâm thần của Tăng môn chủ. Biện pháp này chính là dựng một bàn kịch chiếu bóng, đem hiện trường ánh nến tiếng búa năm đó, biểu diễn một phen cho Tăng môn chủ xem!

Đoàn Lệ Hoa giật mình nói:

- Tăng môn chủ tham dự chuyện năm đó, trông thấy có người vậy mà biết được nội tình năm đó, đương nhiên sợ hãi thất kinh, trong miệng lẩm bẩm ánh nến tiếng búa!

Tô Chuyết nói:

- Nói không sai! Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao đêm hôm đó Tôn Thanh Lưu trông thấy trong phòng đặc biệt sáng sủa. Đó là bởi vì hung thủ biểu diễn kịch chiếu bóng, phải châm một cây nến cực sáng trên bàn. Đây cũng chính là lý do vì sao trên mặt bàn để lại nhiều sáp dầu như vậy!

Đoàn Lệ Hoa vỗ tay nói:

- Sư phụ, ngài thật sự quá thông minh! Bây giờ những đồ vật biển diễn bóng da đều ở trong căn phòng của Tư Đồ Cao, có thể nói là lấy được nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực!

Năm người trong sáu quân tử nghe đôi thầy trò này phân tích có đạo lý rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, trong lúc nhất thời trợn mắt hốc mồm nhìn xem Tư Đồ Cao, không biết nên nói gì cho phải.

Trên trán Tư Đồ Cao đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, vẻ mặt tràn ngập mờ mịt, dường như không biết nên đặt mình vào chỗ nào.

Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:

- Tư Đồ Cao, ngươi còn lời gì muốn nói?

Tư Đồ Cao run giọng nói:

- Ta không có giết người... Ta không có giết sư phụ...

Phương Bạch Thạch cười nói:

- Hung thủ giết người sẽ không thừa nhận là mình giết người!

Hắn nói xong, mở ra xiềng xích trên tay Tô Chuyết, rồi thuận thế chụp vào cách tay Tư Đồ Cao, còng Tư Đồ Cao lại.

Tư Đồ Cao vô cùng kinh ngạc, thậm chí quên cả phản kháng, mặc cho Phương Bạch Thạch còng mình lại. Nhóm sư đệ của hắn mặc dù có lòng giải thích cho hắn, nhưng vừa thấy những vật trong rương thì lập tức nói không ra lời. Mặc dù bọn hắn không dám tin là Tư Đồ Cao đã sát hại sư phụ, nhưng lại không thể không tin.

Phương Bạch Thạch tạm thời nhốt Tư Đồ Cao vào căn phòng ở tiểu viện sườn núi, hai người Diệp Thiều và Lạc Khiêm tự nhiên cũng được thả ra.

Người của Nho môn thấy hai người được tự do lần nữa, mà sư huynh của mình lại biến thành tù nhân, thì hơi có chút tức giận bất bình. Đoàn Lệ Hoa thấy bộ dáng có miệng khó trả lời của họ, chỉ muốn cười to. Nàng nhìn về phía Tô Chuyết, thấy khuôn mặt của Tô Chuyết vẫn bình tĩnh như cũ, dường như đang trầm tư cái gì.

Đoàn Lệ Hoa cười nói:

- Sư phụ phá án nhanh như vậy, hơn nữa chúng ta đều lấy được tự do, làm sao ngài còn không cao hứng?

Tô Chuyết chậm rãi lắc đầu, nói:

- Ta luôn cảm thấy có chút không đúng...

- Cái gì không đúng?

Tô Chuyết nói:

- Nói không rõ lắm. Ta cảm thấy Tư Đồ Cao không giống như là hung thủ... Ngươi nói xem, nếu hắn biết trong cái rương của mình đựng chứng cứ phạm tội, vì sao còn để ta tùy ý lục soát đây?

(chưa xong còn tiếp.)

Bình Luận (0)
Comment