Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 496

Tô Chuyết ngã xuống đất, chịu đựng nỗi đau kịch độc phệ tâm, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào trầm thấp, nước mắt nước mũi chảy ra. Triệu Lăng xoay người sang chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp. Mà ngay cả Lý Tuyên sau khi trải qua hưng phấn và vui thích ban đầu, cũng cảm giác có chút khó mà thích ứng.

Phong Tòng Quy nhíu mày:

- Loại độc dược này của đại sư sẽ không chơi chết hắn chứ?

Vô Ngã cười nhạt đáp:

- Yên tâm, ta tin tưởng năng lực của Đường Mặc!

Quả nhiên, kịch độc trong cơ thể Tô Chuyết khí thế hung hăng xâm nhập lục phủ ngũ tạng, nhưng giày vò nửa ngày thời gian, chỉ cảm thấy đau đớn, không có dấu hiệu độc phát công tâm.

Tiếng nói của Vô Ngã không ngừng truyền vào lỗ tai:

- Ta từng nói Đường Mặc là kỳ tài luyện độc. Chẳng biết hắn dùng cách thức gì mà tăng thêm một tầng cấm chế trong vị thuốc này. Chỉ cần Tô Chuyết không vận dụng nội lực thì độc tính không thể nào lưu chuyển theo chân khí, cũng sẽ không cách nào công tâm.

Hai mắt của Phong Tòng Quy sáng lên:

- Nói như vậy, chỉ cần Tô Chuyết vừa sử dụng công phu, thì độc khí sẽ lập tức công tâm?

Vô Ngã gật đầu:

- Không sai! Hiện tại Tô Chuyết mặc dù thân có thần công, nhưng đã không khác gì người thường rồi!

Nói xong, Vô Ngã và Phong Tòng Quy nhìn nhau cười một tiếng, kết quả này đối với hai người mà nói thực sự là tốt nhất. Vừa có thể khiến Tô Chuyết cực kỳ thống khổ, lại sẽ không để hắn chết ngay lập tức. Hơn nữa chỉ cần Tô Chuyết muốn bảo trụ mạng sống thì không thể động thủ, điều này không thể nghi ngờ là tiêu trừ một tai họa ngầm cực lớn, cũng làm cho Tô Chuyết trở thành phế nhân, từ đây chỉ có thể bị bọn họ tùy ý thao túng.

Qua nửa canh giờ, dược tính của viên thuốc kia mới từ từ biến mất. Thống thổ giảm bớt, Tô Chuyết cũng dần dần hít thở bình thường. Y nằm trên mặt đất, mồ hôi đã thấm ra một hình người trên mặt đất. Tô Chuyết đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như là bị một cơn bạo bệnh.

Phong Tòng Quy hừ một tiếng, nói:

- Tô Chuyết, bây giờ ngươi nên suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ta đi!

Tô Chuyết cố nặn một nụ cười chật vật, khàn giọng nói:

- Ông bớt nằm mộng đi... Cho dù chết... Ta cũng sẽ không giao lệnh bài cho các ngươi... Trừ phi...

Phong Tòng Quy và Vô Ngã không nhịn được siết chặt nắm đấm, nhưng vừa nghe đến hai chữ "Trừ phi", chợt cảm thấy sự tình còn có chuyển cơ. Phong Tòng Quy hỏi:

- Trừ phi cái gì?

Tô Chuyết thở dốc một hơi, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, lại ngồi về trên ghế. Thần sắc của Tô Chuyết mặc dù suy sụp, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ, phảng phất như hoàn toàn không thèm đặt những người trước mặt vào trong mắt vậy.

Y nói khẽ:

- Trừ phi... Bí mật này... Ông cũng nói cho ta nghe...

Phong Tòng Quy và Vô Ngã liếc nhau, không thể nín được cười. Vô Ngã lớn tiếng nói:

- Được! Tô Chuyết, nếu ngươi đã muốn nghe, tất nhiên ta sẽ thỏa mãn yêu cầu này của ngươi! Vả lại ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ không nuốt lời!

Phong Tòng Quy gật đầu, nói:

- Vậy xin mời đại sư nói ra!

Tô Chuyết thế mới biết, thì ra Vô Ngã từ đầu đến cuối không chịu nói cho Phong Tòng Quy. Lúc này Phong Tòng Quy cũng đang tràn ngập tò mò và kích động. Nhưng ánh mắt của Vô Ngã lại nhìn sang Lý Tuyên. Theo hắn thấy, Lý Tuyên không nên nghe bí mật này.

Lý Tuyên minh bạch hàm nghĩa trong ánh mắt của Vô Ngã, sắc mặt không khỏi biến đổi. Tình cảnh của hắn bây giờ đang hết sức khó xử, nếu xem như là người của Bát Bộ Thiên Long, mà hắn lại phản bội Vô Ngã. Nhưng nếu nói là người của Vô Ngã, mà lại bị Phong Tòng Quy lôi kéo, trở thành lực lượng đối phó Vô Ngã.

Đương nhiên Phong Tòng Quy phải lên tiếng nói giúp tên thủ hạ quan trọng mới thu rồi. Lão nhàn nhạt mở miệng:

- Ở đây đều là người một nhà, đại sư cứ nói đừng ngại!

Nhưng Vô Ngã vẫn không nói. Trong mắt hắn, Lý Tuyên đã là hạng phản đồ, làm sao có tư cách nghe bí mật này? Nhưng mà Lý Tuyên dường như quyết tâm không chịu đi, cũng muốn nghe xem bí mật này.

Tô Chuyết bỗng nói:

- Vô Ngã, xem ra Lý Tuyên cũng muốn nghe một chút... Mà thôi, hắn một đường hộ tống ta, không có công lao cũng cũng có khổ lao... Coi như ăn canh... Cũng nên chia hắn một hớp. Ngươi cứ để hắn nghe đi!

Tất cả mọi người không khỏi sững sờ, chẳng ai ngờ rằng Tô Chuyết sẽ nói chuyện giúp Lý Tuyên. Lẽ nào thật sự ứng với câu nói kia, chim sắp chết tiếng hót cũng bi thương; người sắp chết lời nói cũng thiện? Lý Tuyên há to miệng đủ để nhét vào một nắm tay.

Phong Tòng Quy nhíu mày, tuy có chút đoán không ra tâm tư của Tô Chuyết. Nhưng vừa nhìn thấy Tô Chuyết nghiêng người dựa vào ghế như một đống bùn nhão thì lại yên lòng. Bộ dáng của Tô Chuyết đã như vậy, thực sự là thua sạch rồi, còn có cách nào có thể chuyển bại thành thắng?

Huống chi Tô Chuyết nói như vậy đích xác là có lợi cho mình, Phong Tòng Quy cũng không can thiệp thêm. Vô Ngã nhìn xem Tô Chuyết, đối thủ cũng như tri kỷ trước đây bây giờ biểu cảm tràn ngập một màu tro tàn. Hắn mơ hồ có chút bi thương.

Vô Ngã thở dài, chậm rãi nói ra:

- Bí mật giấu ở trong lệnh bài Bát Bộ Thiên Long, kỳ thật chính là một tòa bảo tàng!

- Bảo tàng?

Đám người kinh ngạc.

Vô Ngã gật đầu, nói tiếp:

- Đây là tiên phụ biết được từ... Trong miệng tiền bối của Tô Chuyết. Hậu nhân Lý thị truyền lại từng đời chính là bí mật này!

Tô Chuyết bỗng khàn giọng cười cợt, cười đến ho khan, vừa ho vừa nói:

- Xem ra lần giao dịch này không làm được rồi!

Đám người kỳ quái nhìn sang Tô Chuyết. Tô Chuyết nói tiếp:

- Quỷ Ẩn sư phụ xưa nay chẳng thèm ngó tới loại tục vật này. Vô Ngã đại sư mưu tính chính là giang sơn, nếu như thật sự có ngày leo lên ngôi vị hoàng đế, thiên hạ tài phú đều là của ngươi rồi, cần chi bảo tàng nữa. Nếu hai người các ngươi đã không cần vàng bạc, vậy làm thế nào giao dịch đây?

Đám người sững sờ, Vô Ngã lại nghiêm mặt nói:

- Không phải vậy! Đến lúc chúng ta mới dựng nghiệp lớn chính là thời điểm xài tiền. Nếu như thật sự có tòa bảo tàng này, đối với chúng ta có thể nói là mưa rơi đúng hạn! Hơn nữa, tòa bảo tàng này không chỉ đơn giản là vàng bạc tài bảo, có khả năng là hơn xa thế nữa!

- Ồ? Vậy còn có cái gì?

Vô Ngã nói:

- Vương triều Đại Đường, vạn nước xưng thần. Tất cả vật quý và bảo tàng trong thế gian, toàn bộ đều gom góp đến Trường An, thu vào trong cung. Đây cũng là nguyên nhân tại sao vào thời Đại Đường, kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ không có nhiều, bởi vì những thứ tốt nhất đều lọt vào tròng của đế vương. Nhớ năm đó thi tiên Thái Bạch chỉ là tiến công viết mấy bài thơ, được thưởng hai bản cổ tịch, liền trở thành kiếm khách nổi danh khắp thế gian. Bởi vậy, báu vật trong cung Đường năm đó chẳng những có vàng bạc châu báu, còn có bí tịch võ lâm, cơ quan thuật số, Âm Dương Ngũ Hành, huyễn thuật Tây Vực vân vân.

- Thời điểm Bát Bộ Thiên Long vừa mới thành lập, Chiêu Tông Hoàng đế lo lắng dòng dõi khó bảo toàn, nên bấy giờ mệnh lệnh Bát Bộ Thiên Long lặng lẽ chuyển bảo tàng trong cung ra ngoài, giấu ở một nơi, chờ khi thời cơ đến thì dùng để phục quốc. Đây chính là bí mật giấu trong tám miếng lệnh bài!

Vô Ngã nói xong, mấy người trong phòng cũng cảm thấy ngứa ngáy. Mặc dù không biết bên trong bảo tàng đến cùng có thứ gì, nhưng nhất định đều là kỳ trân tuyệt thế giá trị không nhỏ.

Tô Chuyết cười nhạt nói:

- Nếu như có thể chiếm được bảo tàng, mọi người theo như nhu cầu cũng là phù hợp.

Vô Ngã quay sang Phong Tòng Quy cười to, nói:

- Nếu thật sự có thể tìm ra bảo tàng, tất nhiên ta sẽ không chiếm tiện nghi của Phong tiên sinh! Phong tiên sinh đã không biết võ công, như vậy bí tịch võ công ta sẽ chiếm trước. Vàng bạc tài bảo đương nhiên dùng cho đại sự của chúng ta, những thứ còn lại đều thuộc về Phong tiên sinh!

Phong Tòng Quy nghe nói như thế cũng không khỏi nhíu mày, vuốt râu không đáp, nhưng trong lòng đã khó mà bình tĩnh. Sở học bình sinh của lão đã vô cùng uyên bác. Nhưng vừa nghĩ đến bên trong bảo tàng còn có vô số học vấn tiền nhân, bao quát toàn bộ cổ kim nội ngoại. Trong lòng lão liền thấy vui vẻ.

Vào thời Đường mạt, các lộ đại quân tàn phá Trường An bừa bãi, phóng hỏa thiêu huỷ nửa tòa thành Trường An. Nhưng mà có rất nhiều bảo vật trong cung lại không cánh mà bay. Rất sớm đã có lời đồn nói rằng những bảo vật này đã sớm bị lén giấu đi. Xem ra chính là ở trong bảo tàng này!

Tô Chuyết nói:

- Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cục bảo tàng đó ở đâu?

Vô Ngã cười cười, nói:

- Đây chính là tác dụng của tám miếng lệnh bài kia! Nghe nói địa điểm bảo tàng được vẽ thành một tấm bản đồ, khắc ở phía sau lệnh bài. Chỉ cần hợp lại tám miếng lệnh bài thì có thể lấy được bản đồ hoàn chỉnh!

Vô Ngã dừng một chút, lại nói:

- Từ năm tấm lệnh bài trong tay ta đến xem, thì địa điểm rất có thể là ở trong một vùng sa mạc hướng Tây Bắc!
Bình Luận (0)
Comment